Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 45: Hối Hận Ư?



Chơi cùng nhau là cách tốt nhất rút ngắn khoảng cách, đám nam sinh không rụt rè đối diện với Lâm Lạc Nhiên nữa, có nam sinh kiến nghị:

– Lạc Nhiên, để Tô Xán ra chơi đi, chỉ tập chay như vậy thì ích gì?

Lâm Lạc Nhiên nheo mắt hỏi lại:

– Cậu chơi bóng rổ được bao lâu rồi?

– À, từ năm thứ hai sơ trung, được gần ba năm rồi.

– Chơi ba năm mà vẫn tệ lậu như vậy có biết vì sao không?

Lâm Lạc Nhiên bĩu môi:

– Là vì không chịu tập động tác cơ bản, cho nên chỉ tiến bộ được tới chừng đó thôi, động tác không tiêu chuẩn tốn sức nhiều, còn dễ chấn thương. Các cậu chỉ toàn học mấy chiêu hoa hòe hoa sói vô nghĩa. Không chỉ mình cậu, tất cả các cậu đều thế.

– Đằng nào thì bọn này cũng đâu định thi đấu chuyên nghiệp, chơi cho vui thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không?

Mậu Tiểu Thì cười khổ:

– Oa, lại vào, quả thứ mấy rồi vậy?

– Sáu trên tám rồi đấy, có phải đùa không vậy.

Bên cạnh có tiếng láo nháo làm Lâm Lạc Nhiên chú ý, quay sang hỏi:

– Cái gì thế?

Một nam sinh chỉ ra sân, đúng lúng đó có tiếng bóng lọt rổ gọn gàng vang lên:

– Tô Xán, cậu ấy ném vào 6/8 quả rồi, lại vào, 7/9.

Lâm Lạc Nhiên không tin, đi tới chỗ Tô Xán đang nhặt lại bóng:

– Ê, cậu đứng ở chỗ nào ném bóng vậy?

Tô Xán đi lại vị trí mình đứng, ở ngoài vòng tròn quét vôi trắng:

– Từ chỗ này, làm sao?

Đó là vị trí ngoài vòng, vị trí ghi ba điểm, khi tập ném bóng, người ta đứng dấu chấm trong vòng, là vị trí ném phạt. Tô Xán vừa hỏi vừa tung người ném bóng, “bộp”, bóng đập vành rổ, nảy lên chui xuống, vậy là 8/10.

Tô Xán biết qua qua về luật bóng rổ, nhưng không hiểu rõ chi tiết, không đánh giá hết độ khó các động tác, lần trước chỉ bảo Mậu Tiểu Thì là dựa vào kiến thức đá bóng, theo suy nghĩ của y thì ném rổ là động tác cơ bản nhất, lại chẳng có ai kèm, giống đá penalty không có thủ môn, không bị ảnh hưởng tâm lý thắng bại, không vào mới là nhục.

Thứ Tô Xán biết thì chưa chắc cả trường có ai biết, nhưng điều cả trường biết, Tô Xán lại không biết, Tô Xán cũng có mặt ngớ ngẩn đáng yêu của mình.

– Giỡn hả, nó tập bóng rổ chưa được nửa tháng mà.

– Nó là Hanamichi.

Đám Mậu Tiểu Thì ùa cả vào sân, vây quanh Tô Xán, nghiêng ngó sờ nắn y, Mậu Tiểu Thì đi vòng quanh Tô Xán, tặc lưỡi:

– Mày đúng là sinh ra để làm tay ném rổ, ngón tay dài, linh hoạt, người nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, cảm giác cân bằng tốt … tháng sau thi đấu đội ta có vũ khí bí mật rồi.

Lâm Lạc Nhiên đi ra dập tắt hưng phấn đám đông.

– Đổi động tác, Tô Xán, đập bóng qua chân.

– Gì, giờ phải để Tô Xán tập ném bóng chứ?

– Mày khùng à, Tô Xán tất nhiên phải tập ở chỗ kín đáo, thế mới gọi là vũ khí bí mật chứ.

Lâm Lạc Nhiên chẳng buồn giải thích, làm mẫu một lần rồi yêu cầu Tô Xán làm theo.

Hạ vài, sau đó gập hai chân, nhanh chóng thay đổi vị trí trước sau, tay phải đập bóng, xuyên qua chân, tay trái đón lấy, sau đó đập lại, cho tay phải đón.

Lâm Lạc Nhiên ở bên không ngừng chỉ đạo:

– Nhanh chút nữa… Người không nên chúi nhiều như vậy…

Bóng đột nhiên lệch quỹ đạo, đập mạnh vào đầu ngón giữa của Tô Xán, làm ngón tay hơi gập ra sau, cơn đau nhói tim truyền tới, bóng vuột khỏi tay.

Tô Xán nhíu mày, xoa xoa ngón tay, cười xin lỗi Lâm Lạc Nhiên, tay y không còn yếu ớt như ngày đầu nữa, trước kia thế nào cũng sưng vài ngày, giờ hết đau một cái là thôi.

– Với trình độ này làm sao theo đuổi được con gái.

Cùng Tô Xán kiếm chỗ ngồi xuống, Lâm Lạc Nhiên trêu:

Tô Xán không biết phải giải thích với bà cô cứng đầu này bao lần nữa:

– Tập chơi bóng cũng là một cách rèn luyện cơ thể, không nhất định phải có mục đích khác.

Gần đây Tô Xán tích cực tham gia rèn luyện thể dục, bị trong lớp liệt vào nhóm thích vận động như Mậu Tiểu Thì, trừ cảm thấy cơ bắp đau nhức mỏi mệt ra, thân thể cũng không ngừng rắn chắc thay đổi, lúc học tập càng thấy tỉnh táo hơn.

Lúc đầu quá nóng vội hấp thu kiến thức, nhưng đầu óc đâu phải cái máy, tới lúc hỗn loạn, rèn luyện thích hợp, giúp Tô Xán thay đổi đầu óc, càng nhanh chóng hấp thu kiến thức.

Vì thế bất kể Lâm Lạc Nhiên bắt y rèn luyện cơ bản lặp đi lặp lại với mục đích gì, Tô Xán vẫn nghiêm ngặt tuân theo, không vì cái gì khác, vận động thế này có thể làm cơ thịt trên người y được rèn luyện tốt, tấm thân yếu ớt của y đang cần loại rèn luyện này.

– Xem ra cậu rất quyết tâm.

Lâm Lạc Nhiên vươn tay lên vuốt tóc buộc lại cái đuôi ngựa, ngực hơi ưỡn lên tạo thành một phong cảnh đẹp mắt:

– Có điều cường độ huấn luyện thế này chưa đủ đâu, muốn thấy hiệu quả ở trận đấu tháng sau thì phải tập nữa.

Suy nghĩ một chút, Lâm Lạc Nhiên lấy từ trong ba lô ra một cuốn sổ, viết lên đó, xé một tờ giấy đưa cho Tô Xán:

– Đây, cuối tuần nếu rảnh rỗi thì tới địa chỉ này tìm tôi, mình sẽ dạy riêng cho cậu.

Tô Xán nhận lấy, nhìn chữ viết xiêu vẹo, có điều thế mới hợp lý, cô gái này biểu hiện quá hoàn mỹ, có vóc dáng thon dài khỏe khoắn, tế bào vận động cực tốt, có khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt, có điều con người không hoàn mỹ, chữ viết hoàn toàn đối lập với dung mạo.

– Nhìn cái gì mà nhìn, thu lại đi.

Thấy Tô Xán tròn mắt nhìn chữ viết của mình, Lâm Lạc Nhiên đỏ mặt đánh y một cái:

– Không phải ai cũng có thể chuyên tâm làm một việc như vậy! Tôi chỉ bị điểm này của cậu cảm nhiễm nên mới giúp thôi.

Có điều động tác này làm đám ngươi Mậu Tiểu Thì trố mắt, bóng vuột khỏi tay Mậu Tiểu Thì làm một tên đồng đội đập sưng trán, mọi người càng bội phục Tô Xán:” Thằng Tô Xán này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi, cùng mấy đại mỹ nữ đều có quan hệ ám muội, muốn học cũng không được.”

Mọi người không ai chú ý, dưới gốc hương chương có hai nữ sinh nhìn phía này.

– Nhìn đi, mình đã nói là có mà, cô ta học lớp số 7, trước kia chưa thấy bao giờ.

Lý Lộ Mai mặc dù không nói, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cô bất mãn với tất cả nữ sinh tiếp xúc với Tô Xán.

– Có lẽ vậy.

Trần Linh San gật đầu, Lý Lộ Mai giữa các tiết hay lấy cớ đi ra hiệu tạp hóa mua đồ, thực ra đều là đi xem Mậu Tiểu Thì chơi bóng, kiếm cơ hội có thể tới gần hoàng tử trong mộng thêm một bước.

– Mình nghe thấy từ mấy ngày trước rồi, nghe nói cô ta chơi bóng rổ cực giỏi, thành tích trong lớp cũng top 20, chỉ là không biết lai lịch ra sao. Mình thấy có lẽ giống Đường Vũ, quá nửa là bạn học ở Tam Trung trước kia. Đám người này tính tích góp tới cao trung bộc phát một thể à?

Lý Lộ Mai nói với giọng bực bội ra mặt, từ đầu tới cuối đều gọi Lâm Lạc Nhiên là cô ta.

Gần đây trong lớp rất yên tĩnh, nhân vật có tính đề tài như Tô Xán không thảo luận mấy nữa, đại khái bị thành tích của y làm giật mình, biểu hiện của Tô Xán có lẽ tương phản hoàn toàn với hình tượng top 10 trong lòng bọn họ, có chút giống như Đường Vũ, bỗng nhiên vọt lên thành nhân vật đứng đầu lớp, nếu không phải được tán dương, vậy sẽ bị vô số người kính nhi viễn chi.

Chuông sắp vào học đã reo, đám Mậu Tiểu Thì thu bóng trở về, Lý Lộ Mai vội vàng kéo Trần Linh San chạy đi, trên đường quan sát Trần Linh San tâm sự trùng trùng:

– Hối hận rồi sao?

Trần Linh San nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô bán, phì cười:

– Nói gì đó! So với lo lắng chuyện này, không bằng chuẩn bị cổ vũ cho Mậu Tiểu Thì tháng sau đi.

Lý Lộ Mai hừ một tiếng:

– Hiện giờ hắn chắc là muốn Nhiễm Ngọc cổ vũ cho thôi, mình quan tâm làm cái gì, có điều Nhiễm Ngọc và Trần Xung năm thứ hai qua lại rất thân… Cô ta từ thời sơ trung đã có bảy tám bạn trai rồi, con lẳng lơ đó chán là đá, theo đuổi cô ta? Thế nào cũng hối hận.

Thành công di chuyển đề tài, có điều câu hỏi của Lý Lộ Mai vẫn làm tim Trần Linh San đập rất nhanh.

Hối hận ư..?

Nực cười!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.