– Con xem cái giá hàng này, dùng kính để làm ngăn, chưa nói dễ làm khách bị thương, quét dọn vệ sinh cũng phiền phức, lại không tiện vận chuyển, lần trước cha con di chuyển thiếu chút nữa trật lưng! Mẹ thấy nên thay giá hàng khác.
Buồn cười là khi Tô Xán coi mình như học sinh trung học thực sự thì Tằng Kha lại coi con mình là người lớn, có thể cùng bàn bạc công việc rồi:
Tô Xán nhìn theo hướng mẹ chỉ, mẹ mỗi sáng đều dậy sớm lau dọn, khó tránh khỏi bị mép kính làm bị thương, gật đầu:
– Nhất định phải thay, loại giá hàng này sớm muộn cũng bị đào thải thôi, tốt nhất là dùng loại khung hợp kim nhẹ, hôm nào mẹ ra chợ vật liệu xây dựng xem thử đi. Mẹ không nên suốt ngày ghi sổ sách nữa, người càng ngày càng nhiêu, nên mua một cái máy thu tiền rồi.
– Ừ, mấy ngày qua mẹ cũng định trao đổi với con chuyện này đây.
Lúc này Tô Lý Thành cầm ấm trà đi vào, sau đó mọi người ăn cơm, thấy chồng mày nhíu chặt không nói không rằng, Tằng Kha hỏi:
– Còn chưa giải quyết được à? Bên trên nói làm sao?
– Anh đem tài liệu hai hạng mục ở Lâm Nam, Không Cảng giao cho phó xử trưởng Mao Nam rồi, ông ta đồng ý báo lên tổ điều tra, Triệu Thành Vinh dù hống hách cũng chẳng được bao lâu! Trước kia anh nói với ông ta vấn đề của hai hạng mục này, ông ta và kế toán Thẩm dứt khoát giở trò ở đó, giờ kế toán Thẩm nghỉ hưu, lương còn cao hơn lương bọn anh, lần trước nghe nói kế toán Thẩm cãi nhau với ông ta, khẩu khí còn có vẻ uy hiếp. Anh thấy Triệu Thành Vinh chả dám làm gì đâu, chuyện này ai cũng biết, Triệu Thành Vinh muốn cấm chỉ cũng chẳng được. Giờ đúng là xảy ra vấn đề, xem ông ta làm sao?
Tằng Kha nhíu mày:
– Nếu Mao Nam không đưa tài liệu cho tổ điều tra… Hoặc là trong tổng công ty tập đoàn có người của Triệu Thành Vinh… Không lật đổ được ông ta thì sao?
Tô Lý Thành như sực tỉnh, nếu Mao Nam là người cùng tuyến với Triệu Thành Vinh, chỉ cần giữ tài liệu của mình lại giúp Triệu Thành Vinh vượt qua được ải này thì tiếp theo mình gặp tai ương rồi.
Thực ra đi tới bước này cũng không phải điều Tô Lý Thành muốn, trước đây cả hai cùng cấp, Triệu Thành Vinh nhờ cái miệng khéo léo mà leo lên trước, thành cán bộ cấp phó xử trưởng, từ đó sự nghiệp bành trướng, chèn ép đối thủ cạnh tranh cũ.
Cha đúng là bại dưới tay Triệu Lý Thành thật, trước kia Tô Xán chẳng hứng thú với chuyện này, về sau nghe cha mẹ trò chuyện mới biết Triệu Thành Vinh vì vấn đề bớt xén tiền công trình, làm giả sổ sách, dần dần bại lộ ra nên ngã ngựa.
Bây giờ Tô Xán suy nghĩ vấn đề xa hơn, Triệu Thành Vinh ngã ngựa chỉ còn là vấn đề thời gian, chỉ cần cha không chùn bước, tiếp tục truy kích thì không ai che đậy được vấn đề của Triệu Thành Vinh, quan trọng là sau khi ông ta ngã rồi, tiếp theo là điều chỉnh nhân sự, ai sẽ hưởng lợi.
Ài, rốt cuộc mình vẫn không phải là một học sinh thực sự, đầu óc nghe một cái mà đã tính ngay tới lợi ích được mất rồi.
Nhìn cha phẫn nộ mắng chửi lãnh đạo công ty đấu tranh nội bộ, khiến công ty ngày càng khốn khó, mắt Tô Xán đảo tròn, có điều chuyện này cần nắm tốt mức độ, toét miệng cười:
– Cha làm rất đúng! Con ngày càng sùng bái cha!
– Cái thằng nhãi này.
Tô Lý Thành không kìm được bật cười.
Tình cảm đè nén trong lòng Tô Lý Thành tựa hồ bị lời Tô Xán làm bùng phát, nghe con trai nói “sùng bái” mình, ánh mắt ngưỡng mộ đó làm ông cảm giác quay về thời khí huyết phương cương ở quân doanh, suy nghĩ trở nên tỉnh táo, đồng thời cũng có sự tự tin hơn mười năm qua chưa từng có.
Đưa tay vò đầu con trai:
– Yên tâm đi, cha sẽ không dừng tay, cùng lắm thì cha cũng thôi việc, đi làm công cho mẹ con.
Không sợ thua, bản thân đã là bước một bước chân qua ngưỡng cửa thắng lợi.
Hiện giờ chỉ cần đảm bảo cho Mao Nam không áp tài liệu kia xuống là được, Tô Xán nảy ra một kế nhỏ, kế này là nhờ học ở Nhất Trung mà nghĩ ra.
Trong công ty mau chóng có tin đồn, khi cấp trên điều tra Triệu Thành Vinh, Mao Nam nhiều lần chủ động tiếp cận tổ điều tra, nghe nói ông ta nắm được thóp của Triệu Thành Vinh, chỉ đợi thời cơ cứa nhát đao cuối cùng.
Mao Nam về nhà, một mình ngồi trong phòng làm việc tới nửa đêm, trước mắt là hai bản tài liệu dầy của Tô Lý Thành, nhớ lại ánh mắt âm lãnh của Triệu Thành Vinh khi đi mình ở hành lang.
Vốn không có dã tâm gì, chỉ muốn yên chuyện, nhưng giờ không thể nữa.
Dưới ánh đèn, Mao Nam đưa tay ra nắm lấy hai bản tài liệu.
……….
– Lại đây Tô Xán, đây là chú Đông, đây là chú Tiểu La..
Tô Xán về tới nhà, thấy một trung niên nam tử tuổi chừng 50 ngồi ở ghế sô pha, trông có vài phần khí độ, bên cạnh là một nam tử trông dáng dấp kiểu thư ký, mặt khá non, chẳng biết 30 chưa, tay cầm bút máy, đang ghi chép gì đó vào cuốn sổ da.
Cha mẹ đều có ở nhà, nhìn ra trước mặt hai người này cha mẹ có phần câu nệ.
– Cháu chào chú Đông.
Tô Xán rất lễ phép chào người lớn tuổi trước:
– Cháu chào chú La.
Tô Lý Thành tiếp lời:
– Đây là con trai tôi, tên là Tô Xán.
Đông Kiến Quân mỉm cười quan sát Tô Xán, tuy vóc người gầy gò, thế nhưng hai mắt tụ thần:
– Thằng bé này có linh khí lắm, không tệ, rất đẹp trai.
Tô Lý Thành có chút kiêu ngạo nói:
– Người lớn chúng ta nỗ lực bôn ba, còn chẳng phải vì bọn nhỏ sao. May là thằng nhóc này của tôi rất cố gắng, không làm cha nó phải lo lắng.
Đông Kiến Quân lại hỏi Tô Xán học trường nào, nghe thấy là Nhất Trung, gật đầu tán dương:
– Nhất Trung Hạ Hải à, là trường trung học trọng điểm cấp quốc gia, rất nổi tiếng ở tỉnh! Học cho tốt, chú thấy cháu sau này có tương lai đấy. Trước kia chú cũng đã có một thời gian công tác ở Hạ Hải.
Tô Xán không dám mồm mép như với cha mẹ, đóng vai trẻ ngoan vâng dạ, lòng thầm đoán, hai người này không phải người Hạ Hải, chẳng lẽ là người cơ cấu cấu trên phái xuống điều tra?
Sau một phen khách sáo, Đông Kiến Quân đặt tay lên miếng chén trà, nói:
– Đừng khẩn trương, tôi chỉ tới thăm hỏi theo thông lệ, tiến hành điều tra kỹ hơn thôi. Nghe nói tài liệu báo cáo hạng mục kia là do anh viết.
Tuy lấy làm lạ vì sao Tô Lý Thành không bảo Tô Xán tránh đi, nhưng nghĩ trẻ con cũng chẳng hiểu chuyện mình nói nên vào thẳng vấn đề.
Tô Lý Thành thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã tới, nhắc bản thân phải trấn tĩnh, gật đầu đáp:
– Tôi từng viết hai báo cáo chỉnh sửa hai công trình đó, cũng đưa ra báo cáo nghiên cứu chất lượng, báo cáo giao cho các anh cũng có bản sao báo cáo trước của tôi, tài liệu báo cáo rất cầu thị.
– Triệu Thành Vinh là đồng chí tốt, nhưng một đồng chí tốt không có nghĩa là không phạm sai lầm, không bị các sự vật che mắt làm váng đầu. Chúng ta cần nâng cao cảnh giác của công nhân viên, càng cần đề cao tố chất cán bộ lãnh đạo, tập đoàn là đại gia đinh, một gia đình cần cởi mở, dân chủ. Nếu có vấn đề, thành viên trong gia đình dám chỉ ra sai lầm…
Đông Kiến Quân chú ý thái độ Tô Lý Thành lúc trả lời, hồi lâu mới gật gù:
– Tiểu Tô, cậu làm tốt lắm.
Sau khi trấn an Tô Lý Thành, Đông Kiến Quân mới tiền hành xác nhận từng vấn đề trong báo cáo.
Trước đó Đông Kiến Quân đã tìm hiểu kỹ tài liệu Tô Lý Thành, bộ đội chuyển nghiệp, từ đầu tới cuối làm việc ở công ty kiến trúc, cần cù tận tụy, là người khiêm nhường, năng lực nghiệp vụ không tệ, hơn nữa xem tài liệu báo cáo có thể thấy rất hiểu tình hình công ty, báo cáo rất có tính xây dựng, thông qua trình tự gửi lên, là người đúng quy củ.
Khi cáo từ Đông Kiến Quân bắt tay Tô Lý Thành, có thể nhìn ra ông ta tin tưởng lời nói của Tô Lý Thành tới bảy tám phần.