Tô Lý Thành và Tằng Kha vội vã kéo con trai đi, cũng không kịp hỏi nguyên cớ, chỉ sợ ở lại Tằng Toàn Minh không nén được giận đánh con mình. Đi một đoạn xa rồi, Tô Lý Thành mới nghiêm khắc phê bình con:
– Tô Xán, rốt cuộc con làm cái gì, đâu phải con không biết cậu cả con thích cái gạt tàn đó ra sao, giá trị lại không nhỏ, con làm cái gì? Thằng bé này, dù bị cậu cả mắng cũng vì tốt cho con, con là bậc con cháu, làm thế là hỗn láo..
Tằng Kha tuy giận con, nhưng thấy mọi người đều chỉ trích còn mình thì không đành lòng, tự động tìm cách bao biện cho con:
– Tô Xán, có phải là con lỡ tay không? Nếu lỡ tay đợi cậu cả con nguôi giận rồi tới xin lỗi…
– Lỡ tay? Lỡ tay kiểu gì mà cầm lên ném như thế? Anh trai em thích cái gạt tàn đó lắm… Em cứ tìm cớ bao biện cho nó..
Tô Xàn thấy cha mẹ mình lại có xu thế vì mình mà cãi nhau, vội nói:
– Cha, mẹ, con làm thế là có nguyên nhân, cha mẹ cứ yên tâm.
Tô Lý Thành tất nhiên không tin Tô Xán cho rằng quanh co chối tội, mà giờ trách mắng cũng vô ích, chuyện trước mắt là giải quyết hậu quả đã:
– Em gặp riêng chị Doãn, anh thấy chuyện này…
Tằng Kha lắc đầu:
– Chị Doãn không phải người hẹp hòi, mai em tới xin lỗi chị ấy, ôi, cái thằng bé này, đang lúc quan trọng thế này con lại làm loạn. Bị cậu cả con mắng đâu phải ngày một ngày hai, thật là…
Mấy ngày sau đó Tô Xán bị cấm túc trong nhà, mẹ tới nhà cậu cả càng thường xuyên, mợ cả cũng chung suy nghĩ như mọi người, chẳng lẽ chồng mình nói gì thái quá với thằng bé này, ai chẳng biết ăn nói khó nghe, Tô Xán và chồng bà tính cách y hệt nhau đều ngang bướng, nên chỉ trách mắng Tằng Kha vài câu, bảo Tằng Kha chú ý thêm chuyện sinh hoạt bạn bè của Tô Xán, đây là tuổi thay đổi, dễ nhiễm thói hư tật xấu, nói chung quan tâm vẫn là chính.
Doãn Thục Anh đại khái cho rằng vừa qua kỳ thi lớn, trong nhà gây áp lực thi cử quá lớn bắt Tô Xán phải đỗ vào Tam Trung, cho nên Tô Xán có chút khác thường, thiếu niên ở cái giai đoạn này đều thế. Câu chuyện chủ yếu vẫn xoay quanh vấn đề thuê mặt tiền mở cửa hàng.
Người chủ quản việc thuê mặt tiền bên chính phủ là thư ký Tiểu Vương của ban thư ký, thường ngày Tiểu Vương rất tôn trọng cán bộ có tuổi như Tằng Toàn Minh, lời của Doãn Thục Anh rất hữu dụng, hai cửa hiệu mặt tiền đều vào tay bà, trình tự không có vấn đề, chỉ còn xem Tằng Kha và vợ chồng Mai Lan, Cổ Chính xem ai chiếm phần lớn hơn.
Doãn Thục Anh không vì chuyện này mà ghét Tô Xán, nói thực bề ngoài hiền lành của Tô Xán là được phụ nữ trưởng thành như bà thích nhất, chỉ là gần đây hành vi gần đây của Tằng Toàn Minh làm Tằng Kha hoảng sợ. Nghe nói sau hôm xảy ra chuyện, Tằng Toàn Minh từ năm giờ đã dậy ra ngoài tản bộ, sau đó ngồi ngây ra ở ghế sô pha trong phòng khách, đi làm cũng để hồn vía đẩu đâu.
Tằng Kha cực kỳ áy náy, tất nhiên cho rằng Tô Xán làm vỡ món đồ anh trai yêu quý, làm anh trai đau lòng, không thiết tha gì nữa. Muốn bồi thường cho anh trai, nhưng với tài sản nhà mình, chẳng đền nổi cái gạt tàn như vậy, vả lại là người trong nhà, mình có mua thì anh trai cũng không nhận, Tằng Kha rất hiểu anh mình.
Càng thế Tằng Kha càng áy náy với anh trai, thêm vào gần đây trong nhà nhiều chuyện, kết quả thi của Tô Xán cũng sắp có, lo lắng sinh ra, số lần mắng Tô Xán càng thêm nhiều, thời hạn cấm túc kéo dài gần như hạn.
Có điều Tô Xán cũng không buồn, y có sách vở làm bạn, yên tâm ở nhà học tập, lại thêm lần trước đánh cờ với Triệu Ngạn rất hợp ý, nên Triệu Ngạn biết y bị cấm túc càng mừng, mang bàn cờ sang chơi với y. Chẳng phải Tô Xán chơi giỏi, ngược lại sức cờ của Tô Xán kém hơn ông, nhưng không giống đứa trẻ khác hay mất kiên nhẫn khi chơi với người già, Tô Xán rất chú tâm, đánh cờ không nhường nhịn, đại khái chà đạp y rất có cảm giác thành tựu.
Triệu Ngạn sang chơi với Tô Xán làm vợ chồng Tằng Kha rất ngạc nhiên.
Tô Xán nghe kể biểu hiện của cậu cả lòng thở phào, mình đập cái gạt tàn đó cũng hơi lỗ mãng, có điều không tác động mạnh như thế, sao đánh động được một vị chủ nhiệm ban quy hoạch, lời kiến nghị của thằng nhãi con như mình, cậu cả nghe lọt mới là lạ, muốn được cậu cả coi trọng lời của mình, phải đợi mình trưởng thành hoặc phải có sự nghiệp.
Tô Xán cũng không nghĩ một chuyện như thế có thể ảnh hưởng tới cậu cả, còn đang tính toán xem lần tụ hội gia đình tiếp theo phải bóng gió với cậu cả thế nào, dù sao đây cũng không phải chuyện dễ dàng, muốn thay đổi suy nghĩ của cậu cả, phải hao phí nhiều tâm tư.
Tin tức cả hai nhà đều muốn cửa hiệu mặt tiền đã truyền tới tai vợ chồng Mai Lan và Cổ Chính. Cổ Chính bề ngoài vui vẻ nói thế là cả nhà đều làm ăn rồi, sau này làm cái xĩ nghiệp gia tộc, một mặt Mai Lan liên tục dò xét, muốn moi tin từ chỗ Doãn Thục Anh xem Tằng Kha muốn kinh doanh cái gì.
Mai Lan liên tục nói gần nói xa làm Doãn Thục Anh cảnh giác, bà cũng chắc phải ngốc, Mai Lan gần đây quá ân cần, chẳng qua là muốn tìm hiểu Tằng Kha muốn kinh doanh cái gì thôi.
Doãn Thục Anh trả lời đại khái là bán mấy thứ rượu thuốc lá, Mai Lan không hoài nghi, kinh doanh món này ở mặt tiền cơ quan chính phủ cũng không tệ, chỉ có điều người kinh doanh mặt hàng này gần đó đã nhiều, chen một chân vào lợi nhuận rất mỏng.
Tiếp theo là vấn đề ai dùng cửa hàng lớn, ai dùng cửa hàng nhỏ.
Tằng Kha vốn nghĩ mình dùng cửa hàng nhỏ bên cạnh cũng được, như vậy thời gian đầu đủ vốn xoay vòng, đầu tư cũng ít hơn, Tô Lý Thành tính bảo thủ cũng cho rằng làm thế an toàn hơn, nhưng Tô Xán kiên quyết phản đối.
Tô Xán biết nếu để vợ chồng Mai Lan, Cổ Chính chiếm cửa hàng lớn, nhà mình sẽ bị chèn ép, thế nên ra sức xúi mẹ lấy cửa hàng lớn, đầu tư tiền kỳ có lẽ hơi nhiều, nhưng không gian phát triển lớn hơn. Về sau cơ quan chính phủ tầng hai chuyển đi, vợ chồng Mai Lan bao trọn luôn tầng hai, làm cái siêu thị văn phòng phẩm, đạt được thành tựu lớn.
Tô Xán uốn ba tấc lưới, nói một câu trong sổ tay đúc kết của mẹ:” Làm mà không dốc hết sức, chẳng bằng không làm.” Cha mẹ y rất tán đồng câu này, nên dứt khoát giành cửa hàng lớn.
Thế nhưng vợ chồng Mai Lan cũng không chịu buông tay, Doãn Thục Anh rất là khó xử, đột nhiên có chuyện, vợ chồng Mai Lan vì không gom được đủ tiền thuê cửa hàng lớn, đành phải lựa chọn cửa hàng nhỏ, nhưng bề ngoài nói rất hanh, nếu dì nhỏ muốn cửa hàng lớn thì bọn họ nhường cho.
Tô Xán thầm hô trời giúp ta rồi, chuyện tiếp theo là mẹ liên hệ nguồn nhập hàng, cha thì bận rộn chuyện trang trí, lúc này công ty của cha đang suy thoái, công việc nhà nhã, cho nên nhiều thời gian hơn đầu tư vào cửa hiệu, vả là cả hiệu và nhà mình cùng một con phố, thế là cả nhà hào hứng tiến vào trạng thái sinh hoạt rất hài lòng.
Lo lắng duy nhất là không biết sau khi mở cửa hiệu có kiếm tiền được không, hai nữa là vấn đề thành tích của Tô Xán, nếu không vào được cao trung, phải nộp tiền, khoản tiền này với nhà họ mà nói chẳng khác nào đã nghèo gặp cái eo.
Gần đây Tô Xán cũng không liên hệ với Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương, nghe nói cả hai đứa đi tới nhà thân thích chơi rồi.
Lại nói đám Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên sau lần thua Tô Xán cũng tới quán game kia, nhưng đúng lúc đám Tô Xán thi tốt nghiệp, đợi vài ngày đều không thấy đám Tô Xán đâu, thất vọng rời đi, không tới nữa.
Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương quay lại quán game thì đám Vương Uy Uy không tới, liền thành nuối tiếc của hai tên, vẻ đẹp thanh lệ như sương mai của Lâm Lạc Nhiên thành giấc mộng đẹp nửa thời thanh xuân của hai tên.