“Lãnh tiên sinh anh nghĩ sao về lời đề nghị của cô Jelly?”.Một phóng viên nhanh nhẹn chạy đến bên hắn hỏi.
“Tôi nghĩ đó có lẽ chỉ là một lời nói đùa của cô Jelly mọi người đứng quá để tâm về chuyện này”.Hán nhìn phong viên lạnh lùng nói.
“Nói vậy ý anh là anh không đống ý làm bạn diễn với cô ấy?”.Đùa à ?Có phải hắn quá phách lối rồi không,cũng không nghĩ tới đối phương là ai…
“Tôi không có ý đó”Hắn lạnh nhạt phản bát.
“Lãnh tiên sinh nói vậy là anh đã đồng ý làm bạn diễn của tôi rồi hử?”.Một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn xem người đến là ai.Và họ cũng không hẹn mà mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.
“Jelly ? Sao cô lại ở đây ?”.Ô ô ô thật bất ngờ nha.
“Sao tôi lại không thể ở đây?”.Lương Thái Ngọc nhìn đám phóng viên cười nói.Đây là nơi công cộng sao cô lại không thể đến đây được.
“Ý của chúng tôi là tại sao cô lại đến nơi này?”.Một phóng viên trong đám vội hỏi.Khong có việc gì sao tự nhiên lại tới nơi này ?
“Nếu tôi nói là đi tản bộ tới đây mọi người có tin hay không?”.Lương Thái Ngọc nửa thật nửa giả nói.
“…..”
“Tôi nói đùa thôi,tôi đặc biệt đến đây để gặp Lãnh tiên sinh đây?”.Cô nhìn về phía người nào đó nở nụ cười ngọt ngào nói.
“Cô tìm tôi?”.Lãnh Ngạo Thiên cau may,cô tìm hắn làm gì?
“Vâng tôi tìm anh?”.
“Để làm gì?”.Hắn nhớ không quen cô.
“Lãnh tiên sinh,anh làm tôi thất vọng thật,tôi cứ tưởng anh sẽ xem được buổi họp báo đó của tôi chứ”.Lương Thái Ngọc giả vờ tiếc nuối nói.
Họp báo ? Hắn diễn nhiên có xem,mà cho dù không xem thì mấy ngày gần đây báo đài đăng tin nhiều như vậy,cả trẻ con không chừng còn biết đến….
“Jelly tiểu thư tôi nghĩ có lẽ cô chỉ là nói đùa thôi không phải sao?”.Hắn nhàn nhạt nói.
“Lãnh tiên sinh trước giờ tôi chưa từng nói đùa”.Cô nhìn hắn chân thành nói.
Cô bây giờ là sao đây ?Cố ý làm khó hắn sao?
“Lãnh tiên sinh có phải anh chê tôi không đủ tư cách làm bạn diễn với anh hay không?”
Ai nói quá đủ đó chứ !Nhưng có điều hắn không muốn rước lấy phiền phức.
“Lãnh tiên sinh cô Jelly đã đích thân tới đây mời ngài rồi có phải ngài nên nể mặt cô ấy một chút không?”.Bảo An cau mày nhắc nhở hắn,tên này đúng thật là không biết điều gì cả.
Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt một lát rồi nói:”Có gì lên nhà tôi rồi nói”.Hắn mới không muốn ở chốn đông người này nói chuyện,có rất nhiều thứ hạn chế.
“Vậy chúng ta lên nhà rồi nói,Lãnh tiên sinh phiến anh rồi”.
…….Phân cách…. ….
“Bảo An cô đi mua dùm tôi chút đồ uống đi tôi thấy hơi khát”.Lương Thái Ngọc nhàn nhạt phân phó.
Bảo An ngây người,đây là đang….đuổi khéo cô sao ? Aiz…thôi kệ đi cô không muốn quản chuyện riêng của người khác,nên cũng thuận ý rời đi.
Phút chốc căn phòng to lớn chỉ còn có hai người Lãnh Ngạo Thiên và Lương Thái Ngọc.Bầu không khí vừa yên tĩnh lại quái dị.Lãnh Ngạo Thiên không nhịn được lên tiếng phá vỡ bẫu không khí kì lạ này:”Tại sao lại là tôi?”
“Ân?”
“Tại sao còn rất nhiều người khác tài giỏi hơn mà cô lại không chọn lại cứ nhất quyết phải chọn tôi?”.Hắn thật sự không hiểu rốt cục cô gái trước mặt này có ý đồ gì.
“Vì tôi nghĩ anh thích hợp”.Cô nhìn hắn tự nhiên nói.
“Nhưng tôi không thích”.Hắn tại sao phải làm theo ý của người khác chứ?
“Nhưng tôi thích anh”.
Lãnh Ngạo Thiên sửng sốt hắn nghe lầm sao ?Cái cô gái này nói thích hắn?
“Cô vừa nói gì?”
“Tôi thích anh”
“….”
“Tôi không đùa đâu”
“….”.Người nào đó vẫn tiếp tục trầm mặt.
“Anh không tin tôi sao?”.Lương Thái Ngọc mắt đẹp mở to nhìn hắn nói.
“Jelly tiểu thư người Phương Tây các người quá hào phóng rồi”.Sao có thể nói thích một người mình vừa mới gặp được chứ.
“Lãnh tiên sinh ,vậy anh thích người phụ nữ như thế nào?”.Lương Thái Ngọc ánh mắt sáng ngời nhìn hắn đầy chờ mong.
“Tôi…tôi không biết”.Hắn lâm vào suy tư…hắn thích người như thế nào?Cau mày lại đột nhiên một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu hắn….
“Lãnh tiên sinh anh như vậy có phải là nói tôi không tốt hay không?Anh cứ nói thẳng ra đi ” Lương Thái lộ ra vẻ mặt tiếc nuối cùng đau lòng nói.
“Tôi không có ý đó,cô rất tốt”
“Vậy chúng ta thử hẹn hò với nhau đi có được không?”
“….”
“Anh nói tôi rất tốt còn gì ?Chẳng lẽ là giả sao?”.Cô nhìn hắn chất vấn.
Lãnh Ngạo Thiên suy nghĩ trong giây lác rồi chậm rãi gật đầu đồng ý .Dù sao việc này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì….
“Thật tốt quá”.Lương Thái Ngọc vui vẻ vòng tay nhỏ qua ôm lấy hắn,trên khóe môi tràn ngập nụ cười đắc ý.Ánh mắt của cô lạnh lại….Lãnh Ngạo Thiên cậu trúng kế rồi….
Cứ chờ mà xem…trò chơi này ,hôm nay chính thức bắt đầu….
(Sửa lại xưng hô tí nhá bắt đầu từ khúc này tạm thời là Tôi-em ; anh-em trước nha :D2 )
“Vậy anh đồng ý đóng phim chung với em luôn rồi có phải không?”
“Để tôi suy nghĩ lại vài ngày sau sẽ trả lời”Hắn nhàn nhạt nói.
“Sao lại còn suy nghĩ gì nữa,đồng ý đi nha”Cô khoác cánh tay hắn,lộ ra đôi mắt to long lanh làm nũng.
Lãnh Ngạo Thiên bắt đắc dĩ thở dài :”Được rồi”.Hắn cũng không hiểu chính mình bị làm sao,thế nhưng lại luôn đồng ý mọi yêu cầu của cô gái xa lạ này mà một chút cũng không thấy khó chịu.Hắn rốt cục bị gì vậy?
Tại sao ?Từ lúc gặp cô ở sân bay cho tới hôm nay gặp cô ở đây,đồng ý hẹn hò với cô…tất cả dường như diễn ra một cách tự nhiên đến kì lạ…
~Hết~