Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 8



Đêm xuân yên tĩnh, màn trời đêm sâu thẳm, trăng sáng nhô lên cao tỏa ánh sáng soi xuống mặt nước, sương khói mờ mịt bao quanh núi non càng làm cho cảnh đêm non nước thêm thanh tĩnh.

Nếu không có mùi máu tanh nồng nặc thì tôi sẽ không thể tin là vừa rồi vừa xảy ra một trận quyết đấu. Tôi đang không biết xử lý những thi thể này như nào thì may mà có Đường Châu Ngọc, độc dược của Đường môn quả nhiên thiên hạ vô song, hủ thi hóa cốt vô địch thiên hạ, tôi nhìn mà sởn tóc gáy.

Lúc này không biết Phong Tịnh Ly đã bỏ đi đằng nào rồi, Lâm Thiếu Từ thương ế nghiêm trọng hôn mê bất tỉnh. Bạch y nhân thì đang bắt mạch cho anh ta, đám phụ nữ thì vây xung quanh giường, nghiễm nhiên là thủ hộ thiên sứ, còn tôi và Yến Tống hai người lại trở thành người ngoài.

Tôi kéo Yến Phù Phong sang một bên, chỉ chỉ bạch y nhân kia, hỏi nhỏ: “Đó là ai vậy?”

Yến Phù Phong nói: “Ông ta tên là Mộ Dung Nghi tiên sinh củaNamHải Mộ Dung thế gia, chúng ta có thể lên Ngọc bích phong được ít nhiều cũng nhờ độc môn bí khí của Mộ Dung thế gia – thần diêu cánh chim”

“Vì vậy nên các người mới bay tới đây được?”

“Không sai.” Yến Phù Phong nói: “Sơ Cuồng, Đào Hoa Thiếu là ai? Hắn…”

Hắn chưa nói xong thì đằng sau bỗng ồn ào cả lên, đám phụ nữ đều tranh nhau hỏi thăm thương thế của Lâm Thiếu Từ.

Chúng tôi lập tức xoay người đi vào trong.

Mộ Dung Nghi hạ giọng nói: “Hàn khí của Huyền băng hàn ngọc chương đã làm tắc kinh mạch nên tạm thời Lâm thiếu chủ bị hôn mê, cũng may Lâm thiếu chủ nội lực thâm hậu nên cũng không đáng lo ngại, nhưng tốt nhất là nên mời Lê thần y đến một chuyến.”

Tống Thanh Ca nói ngay: “Ta lập tức phái người đi mời.”

Mộ Dung Nghi nhìn tôi muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nén được lại hỏi: “Dung trang chủ, xin hỏi làm sao ngươi quen Đào Hoa Thiếu?”

Lời vừa dứt thì tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, không khí trở nên yên tĩnh.

“Việc này…” Tôi xấu hổ cười cười, làm sao nói cho ông ta biết là tôi quen anh ở kỹ viện được chứ.

Mộ Dung Nghi thấy sắc mặt tôi khó xử, lập tức nói: “Dung trang chủ nếu không tiện…”

Tôi vội nói: “Không có gì là không tiện cả. Tôi gặp Đào Hoa Thiếu ở tửu lâu.”

Mộ Dung Nghi lại nói: “Dáng dấp hắn thế nào? Tuổi bao nhiêu?”

Tôi tả sơ qua diện mạo của Đào Hoa Thiếu. Mộ Dung Nghi im lặng không nói, mọi người thì bùng lên.

“Đào Hoa Thiếu là ai?”

“Đó có phải là tên thật của hắn không?’

“Trong chốn giang hồ có một người như vậy, sao chúng ta lại không ai nghe qua?”

Mộ Dung Nghi thở dài nói: “Người này hành tung bí ẩn, hai mươi năm không xuất hiện trên giang hồ rồi, các ngươi không biết cũng bình thường thôi.”

“Tên thật của hắn giang hồ không ai biết. Chỉ vì hắn thích mặc y phục màu đỏ tươi (phi y), tướng mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, đi theo bên người lúc nào cũng có hai tuyệt sắc thiếu nữ. Vì vậy giang hồ bằng hữu gọi hắn là Đào Hoa Thiếu.”

Tôi choáng, thì ra phong lưu như vậy, thảo nào ngày đó gặp anh ở kỹ viện, khẳng định là xấu xa mà.

Đường Châu Ngọc mở to mắt: “Võ công của hắn rất cao phải không? Vì hình như bốn lão quái rất sợ hắn?”

“Hai mươi năm trước võ công của hắn cao không lường được, ngày nay chỉ sợ…không ai có thể sánh bằng.”

Yến Phù Phong kinh ngạc: “Lạ thật, vì sao trong giang hồ không có đồn đại gì về hắn vậy?”

Mộ Dung Nghi cười khổ nói: “Đó là bởi vì những người biết nội tình không muốn nhắc tới chuyện ngày.”

Ông ta trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc thở dài nói: “Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm rồi, khi Đào Hoa Thiếu xuất hiện trên giang hồ ta cũng không có để ý gì, nhưng Tích Niên, gia huynh ta thì lại bị bại dưới tay Đào Hoa Thiếu.”

Mọi người đều hụt hơi.

Yến Phù Phong cả kinh nói: “Hai mươi năm trước Mộ Dung thế gia bỗng nhiên thoái ẩn giang hồ, lẽ nào lại liên quan đến chuyện này sao?”

Mộ Dung Nghi thở dài than thở: “Không sai, một năm sau khi gia huynh quy ẩn, chủ trì Thiếu Lâm Không Kiến đại sư bỗng nhiên tới chơi. Ông ta cùng gia huynh đàm luận tròn một đêm trong mật thất, sáng sớm hôm sau thì rời đi. Một tháng sau, Thiếu Lâm thay đổi chủ trì, Không Kiến đại sư bế quan, ngay sau đó chưởng môn các đại phái Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành đều lần lượt thoái vị.”

“A, ta nhớ ra rồi.” Yến Phù Phong bỗng nhiên kêu thét lên kinh hãi.

Mộ Dung Nghi sửng sốt: “Yến đàn chủ nhớ ra cái gì?”

“Tần trang chủ của Tệ trang trong thời gian đó cũng vân du thiên hạ đến nay không có tin tức gì, chẳng lẽ cũng là nguyên nhân này?”

Mộ Dung Nghi im lặng một hồi, nói: “Vậy chắc là đúng rồi, có người nói hai phái Thanh Thành, Nga Mi đã có giáo quy dặn đệ tử, nếu đi lại trong giang hồ gặp một người mặc phi y, tay cầm kiếm ngọc, ngàn vạn lần hãy tránh thật xa.”

Ông ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Gia huynh là người tâm cao khí ngạo, đối với việc này canh cánh trong lòng, quy ẩn giang hồ nhưng vẫn khổ tu võ học để trả thù, thế nhưng Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên mai danh ẩn tích trên giang hồ. Gia huynh đã phái nhiều người đi hỏi thăm, cuối cùng biết được tin tức của hắn xuất hiện ở Tuyết liên sơn Tây Vực, từ đó về sau trong thiên hạ không còn ai nghe thấy tin tức của hắn nữa. Chỉ cho đến đêm nay…”

Ông ta nói xong xoay người lại nhìn tôi, trầm giọng nói: “Hước lãng kiếm tái xuất hiện giang hồ.”

Mọi người lặng im.

Yến Phù Phong bỗng nhiên nói: “Lẽ nào Tiêu dao tứ tiên cũng từng bại dưới tay của hắn?”

Mộ Dung Nghi gật đầu: “Hẳn là như vậy.”

Tôi ngây người: “Nhưng, tôi thấy Đào Hoa Thiếu không giống là người xấu.”

Mộ Dung Nghi cười cười, nói: “Hành động của Đào Hoa Thiếu quỷ thần khó lường, chính tà lẫn lộn, xác thực không thể nói hắn là người xấu, nhưng thái độ làm người thì lại quá cao ngạo ngông cuồng.”

Tôi không thể tin mình lại gặp được một người như vậy, tôi không biết có thể gọi là số đen được không.

Phong Đình Tạ vẫn đứng yên không nói gì, lúc này cũng nhìn tôi thật chăm chú, ánh mắt thâm sâu. Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, vội hỏi nhỏ: “Mộ Dung tiền bối, rốt cuộc Đào Hoa Thiếu bao nhiêu tuổi vậy? Nghe ông nói như vậy chắc huynh ấy rất già rồi.”

“Cụ thể tuổi bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, nghe đồn hai mươi năm trước là một vị thiếu niên, ngày nay chắc cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.”

Mộ Dung Nghi dừng lại một chút, bỗng nhiên lại nói: “Người này có thể nói là đệ nhất kỳ nhân, bí ẩn thần kỳ, hiện nay trên giang hồ có thể được coi là ngang tài nhau chỉ có mưu sĩ của Hán Vương là Sở Thiên Dao thôi.”

“Sở Thiên Dao sao lại thần bí như vậy?” Tôi nôn nóng hỏi.

Người đó là người tôi phải gả cho, tôi còn phải trộm đồ của anh ta nữa, tìm hiểu một chút là rất cần thiết. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Giang hồ đồn rằng, tính tình Sở Thiên Dao quỷ dị khó dò, yêu thích luôn luôn thay đổi, chưa từng có ai là đối thủ của hắn, ngay cả Ngưu quỷ xà vương trong chốn võ lâm cũng phải đóng cửa môn hạ, mặc cho sai khiến.”

Tôi thở dài, nếu người này thực sự lợi hại như vậy, mạng nhỏ của tôi làm sao chịu nổi chứ.

Lúc này Yến Phù Phong đang phát biểu lời cảm ơn với đám phụ nữ, khuyên bảo các nàng sớm về nghỉ ngơi. Tôi cũng khách sáo vài câu với Mộ Dung Nghi mời ông ta cũng sớm nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rã rời nên tản đi hết, chỉ có Đường Châu Ngọc là dùng dằng chưa muốn đi mặc cho Yến Phù Phong khuyên bảo.

Tôi nói: “Bỏ đi, Yến đại ca, thương thế của huynh cũng không nhẹ, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Yến Phù Phong bất đắc dĩ rời đi.

Tôi liếc nhìn thấy Phong Đình Tạ vẫn còn đứng ở đó, tiện nói luôn: “Huynh cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Phong Đình Tạ lắc đầu.

“Tôi cũng không ngủ được, chúng ta ra bên ngoài một chút đi.”

Phong Đình Tạ đi theo sau tôi không nói một lời.

Tôi hỏi anh ta: “Huynh không đi tìm muội muội của huynh à?”

Phong Đình Tạ nói: “Đêm qua bỗng nhiên ngươi mất tích làm ta rất xấu hổ, nếu không tìm được ngươi thì ta không biết ăn nói với chủ nhân như nào.”

Đúng là con nít luôn cố chấp.

Tôi than: “Huynh yên tâm, Chu Chiêm Cơ là một người vô cùng thiện lương tuyệt đối sẽ không trách tội huynh đâu.”

Phong Đình Tạ kinh hãi thốt lên: “Ngươi biết hắn là…”

Tôi vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Huynh không cần phải khẩn trương, tôi sẽ không nói linh tinh đâu, nhưng thật ra tôi lại lo lắng cho muội muội của huynh.”

Phong Đình Tạ buồn bã.

Tôi tiếp tục nói: “Nếu huynh tin tưởng tôi thì hãy đi tìm cô ấy đi, khi tôi lấy được bản danh sách rồi nhất định sẽ giao lại cho huynh.”

Phong Đình Tạ nhìn tôi trừng trừng, giận giữ nói: “Nghe ngươi nói như vậy thì nếu ta không đi tìm muội muội ngược lại trở thành không tin tưởng ngươi rồi.”

Tôi trêu: “Nghe huynh nói vậy, thật ra huynh rất tin tưởng tôi.”

“Nha đầu mỏ nhọn, gặp Sở Thiên Dao thì nhớ cẩn thận một chút.”

“Là huynh lo lắng cho tôi hay là lo cho bản danh sách vậy?”

Phong Đình Tạ im lặng một chút rồi than thở: “Ta chỉ lo cho Tịnh Ly, đợi ta có tin tức của Tịnh Ly rồi sẽ lập tức tới Thương Châu tìm ngươi.”

Tôi gật đầu. Phong Đình Ta nhìn tôi rồi xoay người trực tiếp đi ra ngoài.

Tôi đứng bên ngoài sơn trang một lúc, đang muốn trở vào chợt thấy sau lưng có ba bóng người bay vút lên liền giật mình. Chẳng lẽ là Trầm Túy Thiên quay lại?

Tôi hết hồn, hai chân nhũn ra, đang đi mở miệng kêu gọi người thì ba bóng người đó đã phi thân tới trước mặt tôi.

Tôi lùi ra sau hai bước, âm thanh trong cổ họng không phát ra được. Cả ba người đồng loạt bước lên, hành lễ:

“Chu Tước Đàn đàn chủ Tiêu Thiên Vũ.”

“Huyền vũ đàn đàn chủ Hải Vô Cực.”

“Ngoại hành các các chủ Lam Giả Hối.”

“Tham kiến trang chủ!”

Thì ra là người một nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau lưng có trận gió mát, Tống Thanh Ca cũng tới.

Tiêu Thiên Vũ vừa thấy Tống Thanh Ca liền hỏi: “Lão Tống, vì sao thiếu chủ lại lên đây sớm vậy?”

Hải Vô Cực cũng kêu lên: “Mọi chuyện bàn bạc chưa xong, sao bỗng nhiên lại đến đây sớm vậy? Chí ít cũng phải chờ ba người chúng ta đông đủ đã chứ.”

Tống Thanh Ca nhìn tôi, nói: “Thiếu chủ đột nhiên nhận tin Sơ Cuồng bị Trầm Túy Thiên bắt.”

Nghe vậy cả ba người không nói gì.

Lâm Giả Hối đột nhiên nói: “Chúng ta ở dưới chân núi gặp người của phái Phong Ảnh nói thiếu chủ bị thương có đúng không?”

Tống Thanh Ca than thở: “Thiếu chủ bị trúng một chưởng của Trầm Túy Thiên, tạm thời hôn mê chưa tỉnh.”

“Cái gì? Thiếu chủ hiện đang ở đâu?” Hải Vô Cực kêu lên, lao vào trong, hai người kia cũng bám sát theo sau.

“Trong Đào các.” Tống Thanh Ca nói to rồi cũng lao vào theo.

Tôi vội nói:”Tống các chủ, xin dừng bước.”

“Sơ Cuồng…” Tống Thanh Ca quay đầu lại.

“Hãy gọi là trang chủ!” Tôi lạnh lùng cắt lời anh ta.

Tống Thanh Ca sửng sốt, mặt đỏ bừng: “Trang chủ có gì phân phó?”

Tôi quan sát anh ta, tạm thời im lặng không nói gì, chẳng hiểu vì sao tôi có cảm giác Tống Thanh Ca có hiềm khích gì đó với Dung Sơ Cuồng, dường như không coi cô ấy ra gì.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tống các chủ, ta thụ thương nên nhiều chuyện lớn không nhớ được, nhưng nếu ta là trang chủ Ngự trì sơn trang sẽ sẽ gánh trách nhiệm với Ngự trì sơn trang, huynh nói xem có đúng không?”

“Vâng!”

“Như vậy, hãy nói mọi chuyện về sơn trang cho ta biết.”

“Chuyện của sơn trang có rất nhiều, trang chủ muốn biết cái gì?”

“Ba năm trước đây, ở Ngọc bích phong đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Thanh Ca im lặng một chút, nói: “Ba năm trước, vào ngay sinh thần năm mươi của Lâm lão trang chủ các đại môn phái trong giang hồ đều đến chúc thọ…”

Tôi cắt ngang anh ta: “Nói ngắn gọn!”

Tống Thanh Ca sửng sốt, lập tức nói: “Lâm lão trang chủ muốn gả muội cho thiếu chủ, nhưng thiếu chủ lại cự tuyệt.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Phong Tịnh Ly không?”

“Tại thọ yến Phong cô nương đã bị muội đả thương, trục xuất ra khỏi Ngọc bích phong. Thiếu chủ liền lập tức cự hôn.”

“Vậy quan hệ giữa Lâm Thiếu Từ và Phong cô nương như thế nào?”

“Thuộc hạ không rõ.”

Tôi im lặng một chút, rồi nói: “Không còn gì nữa, huynh đi nghỉ ngơi đi.”

Tống Thanh Ca nói: “Thuộc hạ xin cáo lui.”

Tôi hất tay áo, thở dài. Nếu lời Tống Thanh Ca nói là sự thật thì Dung Sơ Cuồng đã từng đả thương Phong Tịnh Ly, cho nên cô ấy mới ghi hận trong lòng. Nhưng vì sao Lâm Thiếu Từ lại muốn cự hôn chứ? Anh ta vì cứu tôi mà không tuân theo kế hoạch một mình lên Ngọc Bích phong, rõ ràng cũng là vì thích Dung Sơ Cuồng, lẽ nào đó chỉ là tình huynh muội?

Haizz, xem ra chỉ có Lâm Thiếu Từ mới có thể…gỡ những rối rắm này, tôi mong anh ta sớm tỉnh lại để giải thích cho tôi hiểu.

Tôi nắm chặt vạt áo ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, phía Đông đã mờ sáng, trời đã sắp sáng rồi.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua màn sương mù chiếu vào ngự trì sơn trang, tôi mở cuộc họp tại Ngọc bích phong, lần đầu tiên sử dụng quyền của thiên hạ đệ nhất trang chủ.

Khi tôi bắt trước dáng vẻ ngồi vào vị trí trang chủ nheo mắt, con người thu hẹp lại, giả vờ lạnh lùng lãnh khốc nhìn đám người Tống Thanh Ca đang đứng đó, trong lòng thấy sảng khoái. Thảo nào nhiều người điên cuồng vì quyền lực như vậy, thứ này không chỉ đã nghiền, hơn nữa làm cho nghiện ấy chứ.

Theo như báo cáo của Lam Giả Hối thì Bạch Hổ đàn chủ Mai Tĩnh Dịch đã hy sinh vì bảo vệ sơn trang, mười tám phân đà phía Nam ở Tỉnh Sơn Tây đều bị Quỷ cốc minh phá hủy nghiêm trọng, hiện nay đang tiến hành khôi phục.

Tống Thanh Ca nói: “Trầm Túy Thiên đánh lén phân đà, nhưng mục tiêu chính là tổng đà Ngọc Bích Phong. Thiếu chủ ở Vô Tích nhận được bồ câu đưa tin liền hiểu rõ ý đồ của Trầm Túy Thiên, lập tức gấp rút chạy về, trên đường nhiều lần bị tập tích nhưng vẫn chậm một bước.”

Lam Giả Hối nói: “Lúc này quan trọng nhất là tìm kiếm Lâm lão trang chủ và Vãn Từ tiểu thư.”

Tôi gật đầu, nói: “Tất cả đều giao cho Tống các chủ an bài. Còn chuyện gì nữa không?”

Tống Thanh Ca trầm ngâm một chút, rồi hỏi: “Chẳng hay trang chủ lúc nào thì khởi hành đi Thương Châu?”

Tôi cau mày nói: “Sở Thiên Dao phái người thúc giục à?”

“Không có. Nhưng hiện giờ không thích hợp để đắc tội với người này, trang chủ đã lên đường hơn một tháng rồi, ta lo lắng hắn sẽ viện cơ hội này để gây khó dễ.”

Tôi thầm than trong lòng, nghe ý tứ của anh ta như là hận tôi không thể đi ngay cho xong. Haizz, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Tôi uất ức nói: “Vậy thì hôm nay tôi sẽ khởi hành luôn.”

Tống Thanh Ca lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức sắp xếp người hộ tống trang chủ.”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu, mọi người xin cáo lui.

Tôi đến thăm Lâm Thiếu Từ, chỉ thấy có đám người Đường Châu Ngọc ở đó. Xem tình hình thì nơi này không có chỗ cho tôi rồi. Haizz! Đám cô nương này không ăn không ngủ chỉ lo lắng si tình cho Lâm Thiếu Từ, đáng tiếc anh ta nằm in trên giường hai mắt nhắm nghiền cái gì cũng không thấy.

Tôi quay người đi ra cửa thì gặp phải thần y Lê Tú Nhiên, ông ta tới thật đúng lúc.

Thần y Lê Tú Nhiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: “Dung cô nương, sức khỏe của cô nương…”

Tôi cười nói: “Tôi khỏe rồi.”

Ông ta nắm lấy cổ tay tôi bắt mạch: “Xin cho lão hủ xem.”

Tôi cười hì hì để ông ta bắt mạch, khẳng định ông ta sẽ bị sốc cho mà xem.

“Trong cơ thể của ngươi có luồng chân khí đang di chuyển.” Ông ta ngẩng lên.

“Đúng vậy! Võ công của tôi đã khôi phục rồi, nhưng sử dụng không hiệu nghiệm lắm.”

‘Sao lại có thể như vậy được chứ? Ngươi đã uống dược vật gì? Hoặc là thứ gì khác…?”

“Có người dùng nội lực giúp tôi trị liệu, cụ thể là công phu gì thì tôi cũng không biết rõ lắm.”

“Thiên hạ có loại kỳ công như vậy sao?” Ông ta không dám tin lảo đảo lùi về đằng sau.

Tôi lo ông ta ngã nên vội giơ tay ra đỡ, cười nói: “Lê tiên sinh, thiên hạ thực sự có nhiều chuyện kỳ lạ, giờ ông hay mau mau đi xem cho Lâm Thiếu Từ đi.”

Đám phụ nữ thấy Lê Tú Nhiên lập tức tránh hết ra.

Ông ta vội bắt mạch cho Lâm Thiếu Từ, sau đó đuổi hết đám người đó ra khỏi cửa, đóng cửa lại hơn nửa ngày rồi mới mở cửa ra, trên trán đẫm mồ hôi. Đám phụ nữ vội xúm lấy hỏi. Lê Tú Nhiên thở dốc nói: “Lão phu đã dùng châm giúp hắn loại bỏ hàn khí trong người, sau khi dùng thuốc sẽ không nguy hiểm gì nữa. Nhưng…” Sắc mặt ông ta sầm xuống, dùng giọng điệu quyền uy của thầy thuốc, “Lâm Thiếu chủ hiện giờ cần yên tĩnh không được làm phiền đến hắn. Các vị tự giải quyết cho tốt.”

Đám phụ nữ mặc dù không muốn nhưng cũng không dám phản kháng đành tự rời đi hết. Tôi nghĩ mình cũng nên đi thu dọn hành lý nên xoay người rời đi. Lê Tú Nhiên bỗng nhiên hạ giọng nói: “Lâm thiếu chủ mời cô nương vào trong.”

Hả? Anh ta tỉnh rồi?

Tôi nghi hoặc bước vào trong phòng, thấy Lâm Thiếu từ ngồi tựa trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ nhợt nhạt như tuyết, thần sắc yếu ớt càng lộ rõ đôi đồng tử đen sâu thẳm như nước, quả thực là một mỹ nam có thể mê hoặc người khác.

Tôi ngồi bên thành giường, mỉm cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Lâm Thiếu Từ nhìn tôi mỉm cười yếu ớt, cúi đầu nói: “Một chưởng của Trầm Túy Thiên không làm ta mất trí nhớ, thật là không công bằng.”

Tôi không để ý tới lời nói đùa của anh ta, đi vào chủ đề chính luôn: “Huynh và Phong Tịnh Ly có quan hệ gì?”

Lâm Thiếu Từ cười gượng: “Hiện giờ nói những…này còn kịp không?”

“Có ý gì?”

“Tự muội quyết định gả cho Sở Thiên Dao, chúng ta sẽ không có đường lui.”

Hả? Nghe sao thâm tình chân thành vậy, nhưng hiện giờ tôi lại đang muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện của anh ta và Phong Tịnh Ly: “Nói đi, tôi muốn biết.”

Lâm Thiếu Từ yên lặng nhìn tôi thật lâu không nói lời nào. Tôi cho rằng anh ta sẽ không nói nhưng đột nhiên anh ta lại mở miệng:

“Bốn năm trước, ta du ngoạn ở Hoa Sơn có sống trong một nhà dược nông (người trồng thuốc). Vào một đêm ta đi ngang qua đỉnh Liên Hoa Phong thì trời mưa xối xả, cảnh vật đất trời đổi khác, ta bị hãm ở trên núi một lúc. Nàng ta không biết xuất hiện từ đâu đã đưa ta xuống núi…”

Lâm Thiếu Từ nói rất chậm rãi, như đang cố gắng hết mức, ” sau này, ta lại gặp nàng ta ở Lạc Dương. Nàng ta nói ta nợ nàng ta một ơn cứu mạng…”

Tôi chế nhạo: “Tục ngữ nói, khó nhất là trả nợ ơn của mỹ nhân…”

Sắc mặt tái nhợt của Lâm Thiếu Từ chợt đỏ ửng, cố sức trừng mắt nhìn tôi, “Rốt cuộc muội có nghe hay không?”

Tôi câm miệng lại không nói.

Lâm Thiếu Từ yếu ớt cười khổ, tiếp tục nói: “Từ đó về sau nàng ta luôn đi theo ta gây ra bao nhiêu phiền phức…”

“Ai kêu huynh trời sinh có bản lĩnh làm cho các cô gái điên cuồng chứ?” Tôi lại châm chọc.

Lâm Thiếu Từ không hề giận: “Sai, Sơ Cuồng, thật ra ta rất tự ti.”

Những lời này làm tôi chấn động. Thiếu chủ của Ngự trì sơn trang, giang hồ đệ nhất tình sao lại tự ti được chứ?

Lâm Thiếu Từ cười khổ nói: “Từ khi còn bé ta đã đặc biệt ghen tị với muội.”

Tôi ngẩn ra: “Vì sao?”

“Bởi vì mọi thứ muội làm được đều hoàn mỹ, quan trọng nhất là khiến cho phụ thân vui vẻ, phụ thân luôn là người tàn khốc nghiêm khắc, tất cả chúng ta đều lười biếng, chỉ riêng muội thì không, hắn lệnh cho chúng ta đứng tấn trung bình một ngày hơn su canh giờ, chỉ có muội là làm được.”

“Chúng ta?”

“Thiên Vũ và Vô Cực, bọn họ cũng theo phụ thân từ nhỏ, là do phụ thân một tay nuôi dưỡng, nhưng phụ thân lại chỉ tin tưởng một mình muội, cũng chỉ có muội là nghe lời phụ thân nhất.”

Lâm Thiếu Từ vừa nói vừa thở dốc, hàng mi dày dặn run rẩy giống như chiếc lông chim mềm mại đẹp đẽ.

Tôi cười nhạt: “Đó có phải là nguyên nhân huynh cự hôn không? Huynh đố kị với tôi?”

“Sao muội lại có thể nghĩ như vậy…” Lâm Thiếu Từ đang nói bỗng nhiên ngất đi.

Tôi kinh hãi mở cửa kêu lên: “Bác sĩ Lê…”

Lê Tú Nhiên lập tức đi vào, có người sát theo sau.

Tống Thanh Ca đứng ở sau tôi nói nhỏ: “Trang chủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

Tôi thở dài nhìn Lâm Thiếu Từ đang hôn mê, xem ra chuyện của anh ta và Dung Sơ Cuồng không thể nói ngày một ngày hai mà đã rõ ràng được, tốt hơn là để hôm khác thôi.

Bởi vì cả đêm không ngủ nên vô cùng mệt mỏi, tôi vừa lên xe ngựa thì thiếp đi, đến khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường rộng lớn thoải mái, trong phòng tràn ngập hương thơm dễ chịu, ngoài cửa sổ sắc trời chưa tối hẳn, bên trong phòng đã thắp nến chập chờn. Đã lâu tôi không được ở trong không gian yên tĩnh dễ chịu như này rồi, mặc dù biết rõ nơi này bất thường nhưng tôi lại không muốn rời khỏi giường.

Không biết là ai giở trò quỷ, tôi biết nhưng không hề sợ mà còn yên tâm thoải mái hưởng thụ.

Trong yên tĩnh, có người nhẹ nhàng gõ cửa, “Trang chủ, ngươi tỉnh chưa?”

Hả? Là Lam Giả Hối, tôi thấy hơi bất ngờ.

“Lam các chủ, có việc gì?”

“Mời ra ăn cơm.”

“Được rồi.” Tôi lên tiếng, “Đây là đâu?”

“Đây là trang viện của sơn trang ở Đại minh hồ.”

“Đại Minh hồ?” Tôi vừa xỏ giầy vừa hỏi, “Nói như vậy là chúng ta không đi thành Tế Nam à?”

“Vâng.” Hắn dừng lại một chút, “Chúng ta ở lại đây hai ngày rồi đi Tế Nam.”

“Vì sao?” Tôi mở cửa.

“Sở Thiên Dao muốn đích thân nghênh tiếp trang chủ.”

“A…” Tôi kinh ngạc, “Xem ra tính tình người này đúng là quỷ dị khó lường.”

“Trang chủ ăn cơm trước đi.”

Tôi dừng ở trên lầu đưa mắt nhìn xa xa thấy làn nước gợn sóng lăn tăn yên bình trong xanh, nhấp nhô, một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt nước, cảnh sắc đẹp và tĩnh mịch. Tâm trạng tôi rất tốt: “Lam các chủ, huynh đi mượn chiếc thuyền kia đi, cơm nước xong chúng ta đi du hồ.”

Lam Giả Hối cười nói: “Mọi thứ ở Đại Minh hồ đều thuộc sở hữu của Ngự trì sơn trang, không cần phải thuê thuyền, trang chủ muốn du hồ cứ phân phó cho bọn họ.”

Tôi choáng! Sao lại tốt như vậy chứ.

Tôi xuống lầu nhanh chóng giải quyết xong bữa cơm tối rồi lau mồm miệng vào vạt áo, bước tới bên hồ gọi một cái thuyền nhỏ, phân phó: “Đi dạo xung quanh.”

Người cầm lái ở đuôi thuyền không nói hai lời lập tức nghe theo, tôi tấm tắc, có quyền lực thật là tốt.

Lúc này sắc trời đã khá tối, mặt hồ tỏa sương mù nhàn nhạt, hai ba văn nhân chơi thuyền uống rượu, ngâm thơ, vô cùng phong lưu – đại đa số tự cho là phong lưu.

Đối với cảnh đẹp như vậy tôi đột nhiên nhớ tới câu thơ của Lưu Phượng Bảo thời Thanh triều vịnh về Đại minh hồ liền cất giọng ngâm: “Tứ diện hoa sen ba mặt liễu, nhất thành sơn sắc bán thành hồ.”

Chiếc thuyền nhỏ bỗng lắc lư làm tôi lảo đảo thiếu chút nữa thì rơi xuống hồ, tôi vội nắm lấy thành thuyền nhìn lại mới phát hiện người lái thuyền toàn thân đen tuyền, trên đầu đội mũ chùm hết mặt, còn thuyền thì vẫn loanh quanh một chỗ.

Làm gì có chuyện lái thuyền mà không ra lái thuyền, chẳng lẽ là gian tế của Quỷ cốc minh?

Tôi hoảng sợ quát lên: ” Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn buông nhẹ tay ra đứng lên bước đến chỗ tôi, hai mái chèo rơi vào trong dòng nước.

“Ngươi là ai?” Tôi kinh hoảng lùi lại ngồi phịch xuống thuyền, trong lòng hoảng hốt, ông trời ơi, tôi không biết bơi.

Hắn bỗng dừng lại, đưa tay lột chiếc mũ chùm cùng với chiếc áo khoác đen ra, than thở:

“Thì ra chèo thuyền cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Tôi ngây người, miệng há hốc không nói được gì.

Đào Hoa Thiếu mặc trang phục màu trắng xám đơn giản như ánh nguyệt phất phơ bay trong gió đêm, giống như nước suối trong nguồn chảy ra, lại như ánh trăng mềm mại trong đêm xuân.

“Biểu hiện của muội như là thấy yêu quái, ta có đáng sợ như vậy không?

Ánh mắt Đào Hoa Thiếu hiện lên ý cười kéo tôi trở lại boong thuyền, nói: “Mau lại đây đi, không cần phải hành lễ lớn như vậy.”

Tôi né tránh bàn tay của anh rồi phủi phủi mông, trong lòng tự nhắc nhở mình người này rất mạnh không thể đắc tội được, nhưng vẫn ngang bướng nói: “Huynh đúng là yêu quái, tự nhiên xuất hiện muốn dọa chết tôi à.”

Đào Hoa Thiếu vẫn tươi cười ấm áp như trước: “Ta vốn định cho muội một sự vui vẻ ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên thì có còn vui vẻ thì không.”

Tôi hừ mũi: “Hoa ngôn xảo ngữ. Huynh chỉ có thể lừa gạt các cô gái khác, đừng hòng lừa gạt được tôi.”

“Xem ra muội đã nghe quá nhiều tin đồn trái chiều về ta rồi.” Đào Hoa Thiếu thề thốt: “Trời đất chứng giám ta chưa từng lừa gạt nữ hài tử nào, luôn luôn là nử hài tử gạt ta, lần đầu tiên ta lấy lòng một nữ hài tử thì lại có kết cục khó khăn đến như này.”

Đào Hoa Thiếu cố ý thở dài nhưng ánh mắt thì lại cười.

Tôi cũng phì cười: “Nói bậy, chẳng lẽ huynh là con giun trong bụng tôi, ngay cả việc tôi muốn du hồ cũng biết?”

Đào Hoa Thiếu thành thật trả lời: “Trong lúc muội đang ăn cơm thì ta học chèo thuyền.

Lần này đến lượt tôi giật mình: “Hả? Lẽ nào huynh có thiên lý nhĩ? Nghe nói tại Ngự trì sơn trang huynh có cơ sở ngầm?”

“Đó là một bí mật.” Đào Hoa Thiếu trừng mắt, “Chỉ cần ta muốn thì thiên hạ không có chuyện gì là ta không biết.”

Nếu là người khác kiêu ngạo trước mặt tôi như thế đảm bảo tôi đá một cước cho hắn đi sao Hỏa rồi. Tôi lui ra sau hai bước, lần thứ hai đánh giá anh.

Đào Hoa Thiếu nhìn tôi không nói gì, khóe miệng cong lên cười cười, trong nháy mắt tôi bỗng nhiên nhớ đến là tôi đã mong đợi nụ cười này của anh lâu lắm rồi.

“Cảm ơn huynh!” Tôi hơi cúi xuống cảm ơn.

“A, lạ thật đấy.” Đào Hoa Thiếu cười.

Tôi trừng mắt: “Bệnh ho của huynh đỡ chưa?”

Đào Hoa Thiếu chớp mắt: “Đương nhiên là khỏe rồi.”

Tôi bước tới đưa tay tháo chiếc khăn lam trên đầu anh xuống: “Vậy sao huynh còn mang cái này…” chưa nói xong thì tôi đã ngây người.

Mái tóc dài trắng xổ xuống.

“Tóc…tóc của huynh…” Tôi mở to mắt.

Ánh mắt của Đào Hoa Thiếu bỗng trở nên sâu thẳm.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nghèn nghẹn.

“Rõ ràng, là ta già rồi.” Đào Hoa Thiếu than.

“Bốn mươi tuổi?” Tôi bạo gan hỏi thử.

Đào Hoa Thiếu biến sắc, trừng mắt với tôi: “Ta già như vậy sao?”

“A” Tôi kêu lên, “Vậy…”

“Muội tự ý tăng lên cho ta ba tuổi đấy.” Đào Hoa Thiếu nói, vẻ mặt khẽ cười.

“Ba mươi bảy tuổi, ông trời ơi, thế này mà huynh bảo là huynh già à?” Tôi kêu lên, lại nghi ngờ anh đang đùa giỡn tôi.

Đào Hoa Thiếu lần thứ hai thở dài: “Muội không hiểu đâu, người như ta mỗi một ngày trôi qua đều có cảm giác dài như là một thế kỷ vậy.”

Tôi khiếp sợ, nếu là người khác nói những lời này thì tôi sẽ cho rằng hắn ta thuộc hạng người lập dị, trực tiếp liệt vào sổ đen cả đời không thèm gặp lại. Nhưng là lời anh nói, tôi tin.

Mất nửa buổi tôi mới bật ra một câu: “Thiên tài thường cô độc.”

Đào Hoa Thiếu bỗng bật cười khẽ: “Trên đời này rất ít người có thể khiến ta ngạc nhiên, Sơ Cuồng, ta tuyệt sẽ không buông tha cho muội.”

Những lời này của anh thật ra là muốn nhắc nhở tôi.

Tôi nghiêm mặt nói: “E rằng không được đâu, tôi nói thật cho huynh biết, tôi sắp lập gia đình rồi.”

Đào Hoa Thiếu tỉnh bơ: “Thì sao?”

“Cho nên, chúng ta không nên gặp nhau nữa.” Tôi nói, “nếu còn tiếp tục gặp nhau nhỡ tôi yêu huynh thì phiền phức to.”

Đào Hoa Thiếu ngẩn ra như đang nghe chuyện lạ: “Chẳng phải muội đã yêu ta rồi sao?”

Trước mắt tôi tối đen suýt nữa thì ngất xỉu. Người này tự tin gần như cuồng vọng, nói như vậy đã tự cho là tôi yêu anh rồi.

“Vì cái gì mà huynh cho rằng tôi đã yêu huynh rồi?”

“Vì cái gì mà muội cho rằng muội không yêu ta?” Đào Hoa Thiếu hỏi lại.

Tôi gần như bốc hỏa: “Tôi van đại ca. Ngay cả tên thật của huynh, thân thế lai lịch huynh tôi còn không biết, vì cái gì huynh tự tin như vậy?”

“Cái đó quan trọng lắm sao?”

Tôi sửng sốt, đúng vậy, cái này quan trọng lắm sao? Thế nhưng trong ý thức của tôi phàm là liên quan đến chuyện tình yêu thì những cái đó là cần phải biết, hơn nữa tình một đêm…

A, có lẽ chúng tôi nên vui vẻ tình một đêm, lưu luyến triền miên riêng cùng nhau, vẫn có thể xem là niềm vui lãng mạn, dù sao thì nhân vật chính kiêu ngạo trăm năm mới có một người như vậy không phải ai cũng may mắn gặp được. Tôi tuyệt không thể buông tha anh đơn giản như vậy được.

Tôi đã hạ quyết tâm lập tức nháy mắt với anh: “Tôi sắp gả cho một người là ma quỷ, nhưng bây giờ tôi đang tự do, chúng ta có thể…” Tôi dừng lại, liếc mắt đưa tình nhìn Đào Hoa Thiếu.

“Ma quỷ?” Đào Hoa Thiếu chau mày, “Muội nghĩ Sở Thiên Dao là ma quỷ ư?’

Anh chàng này rõ ràng là hiểu ý của tôi.

Tôi vung tay lên: “A, không nhắc đến hắn nữa. Chúng ta hãy nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt đi.”

Đào Hoa Thiếu gật đầu: “Hai câu thơ vừa rồi muội ngâm rất hay, rất hợp cảnh.”

Tôi thầm than trong lòng, chẳng phong tình tí nào, thật uổng công tên là Đào Hoa Thiếu. Chẳng lẽ anh hoàn toàn không hiểu phải để tôi nói thẳng ra ‘Đêm trăng bất mị nguyện tu yến hảo’.

Tôi nhích sát lại gần Đào Hoa Thiếu, đưa tay choàng qua bờ vai anh: “Không phải huynh thích tôi sao?”

Đào Hoa Thiếu ngẩn ra: “Muội lại quyến rũ ta?”

Ngất xỉu, phản ứng thật là chậm chạp, tôi mỉm cười nói: “Đừng sợ, tôi rất mạnh khỏe.”

Đào Hoa Thiếu ngẩn ra rồi lập tức bật cười ha ha: “Muội giỏi gì hơn nữa không?”

Tôi choáng. Là tôi bắt chước theo phim AV trong và ngoài nước, đã từng nghiên cứu những sản phẩm của Nhật Bản, làm gì có giỏi gì khác chứ?

Tôi cười gượng: “Bảo đảm vua chúa mất hồn. Nhưng…”

Đào Hoa Thiếu nét mặt không thay đổi, nhướng mắt lên: “Gì?”

“Huynh không bệnh tật gì đấy chứ?” Tôi dè chừng nói, mặc dù có nghe tin đồn phong thanh nhưng tốt nhất là cứ hỏi cho rõ ràng. Có người nói năm xưa đi theo anh luôn luôn có hai mỹ nữ tuyệt sắc, phong lưu thành thói rồi, nhỡ anh nhiễm phải bệnh hoa liễu thì không hay lắm. Thật tiếc là “áo mưa” lại không xuyên qua cùng mình.

Nghe vậy Đào Hoa Thiếu trợn mắt: “Rốt cuộc là muội tự mai mối cho mình hay là muốn ta đánh vào mông của muội?”

“Cả hai đều có thể!” Tôi nhún nhún vai, nếu cứ tiếp tục như này thì tôi sẽ mất hết hứng thú, cũng hơi bị tổn thương, lẽ nào tôi chẳng có chút hấp dẫn gì.

“Việc này…” Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên đưa móng tay lên miệng cắn, trong mắt đầy vẻ bỡn cợt: “Là ta lo lắng nhỡ động tác chúng ta quá kịch liệt rơi xuống hồ thì không hay lắm. Thân thể của muội lại chưa khỏe hẳn, hay là để đến tối mai, chúng ta sẽ…”

“Ngày mai?” Tôi nhìn anh bằng nửa con mắt: “Huynh không gạt tôi chứ?”

Đào Hoa Thiếu kiềm chế không được liền phì cười: “Chỉ sợ lúc đó muội đổi ý.”

“Một lời đã định.” Tôi cao giọng, “Còn bây giờ xin hãy cập bờ, tôi phải về.”

Đào Hoa Thiếu sửng sốt: “Ta không biết chèo thuyền.”

Tôi cũng sửng sốt: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Không phải là không có cách, nhưng…” Đào Hoa Thiếu bỗng nhiên bước tới ôm lấy tôi, dúi đầu vào hõm vai tôi, cất giọng khàn khàn nói: “Ta muốn muội ở bên ta thêm một lúc nữa.”

Trong nháy mắt cõi lòng tôi mềm đi, tình cảm dịu dàng ấm áp như ánh trăng tỏa sáng trên đỉnh đầu, lại giống như một người mỹ lệ đang đứng ở mép vực sâu tràn đầy rung động sợ hãi, từng đợt từng đợt dập dềnh như sóng nước.

Nhưng tôi thật sự không thể đáp ứng anh.

Tôi gỡ tay anh ra: “Không được. Tôi phải về.”

Đào Hoa Thiếu nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt tối sầm lại.

Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, xấu hổ cười cười: “Tôi mót quá, tôi van huynh hãy để tôi đi giải quyết đã, cảm ơn.”

Trên mặt Đào Hoa Thiếu không tỏ thái độ gì, tôi cảm nhận được lồng ngực của anh đang rung động. Rõ ràng là anh đang cố không cười.

“Ngốc quá, sao không nói sớm.”

Đào Hoa Thiếu than nhẹ rồi ôm cả người tôi bay lên, đến khi chân tôi chạm vào mặt đất vẫn còn nghe được âm cuối tiếng thở dài của anh. Tôi quả thực không thể tin được mặt hồ rộng lớn như vậy mà anh đưa tôi vào bờ chỉ trong nháy mắt.

“Oa oa, huynh làm thế nào được vậy?” Tôi sợ hãi than.

“Muội không vội à?” Đào Hoa Thiếu trêu.

Tôi cười gượng: “Vậy ngày mai gặp.” Nói xong xoay người chạy như bay.

Đào Hoa Thiếu rốt cuộc không nén được chẳng để ý phong thái mà phá lên cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.