Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký

Chương 16



Đám người Lâm Thiên Dịch tới vào canh ba giờ ngọ.

mặc áo bào xám đứng ở giữa, hiên ngang giữ một khoảng cách, hai bên trái bên phải mỗi bên tám người, tầm vóc người nào cũng tráng kiện dũng mãnh, mắt lộ tinh quang, nhìn ra là biết toàn là cao thủ.

Lúc bọn họ tới, tôi và Trầm Túy Thiên đang uống rượu.

Một loại rượu mạnh được sản xuất ở quan ngoại, rượu vào miệng nóng rát như lửa, đi qua yết hầu nóng rực như đốt cháy lồng ngực. Loại cảm giác này khiến huyết mạch trong người chảy mạnh mẽ, vô số nhiệt huyết phun trào như muốn bùng phát ra khỏi cơ thể.

Rượu do Trầm Túy Thiên mang đến, anh ta nói, uống rượu thì phải chú trọng đến thiên thời địa lợi, hiện giờ vào giờ này ngày này thì nên uống loại rượu này. Tôi nâng chén rượu lên biểu thị sự tán thành.

Mùa xuân cuối tháng tư, ánh nắng tươi sáng êm dịu, ấm áp đến bình yên.

Trầm Túy Thiên đột nhiên hỏi tôi: “Dung cô nương, cô nghĩ Lâm Thiên Dịch là loại người như nào?”

Tôi uống cạn một chung rượu, mỉm cười nói: “Tiểu nhân đê tiện!”

Hắn nghiêm trang gật đầu: “Vậy ta yên tâm.”

Tôi cười nói: “Lúc trước huynh còn lo lắng gì?”

Hắn uống một hơi cạn sạch, nói: “Lão ta thân là nghĩa phụ của ngươi, đối với ngươi ân thâm tình trọng, ta lo lắng ngươi không toàn lực chống lại?”

Tôi giả vờ kinh ngạc giận giữ: “Huynh đã gặp qua loại bại hoại giang hồ nào lại giảng đạo nghĩa ân tình chưa?”

Trầm Túy Thiên phá lên cười.

“Cổ nhân từng nói, xuất giá tòng phu. Nếu tôi đã gả rồi thì đương nhiên là tôi nghe lời trượng phu.”

Tôi nói xong rồi quay đầu nhìn thẳng vào Lâm Thiên Dịch, lạnh lùng nói: “Nếu ai dám đụng đến một sợi tóc của trượng phu tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho người đó.”

Tiếng cười của Trầm Túy Thiên to hơn.

Sắc mặt Lâm Thiên Dịch sầm xuống, ánh mắt âm trầm chăm chú nhin tôi. Tôi chẳng sợ cũng nhìn thẳng vào ông ta. Nếu đã lộ mặt, bà đây cũng không phải là Dung Sơ Cuồng, lão cũng không cần phải giả bộ với mọi người làm gì nữa chứ?

Rốt cuộc, Lâm Thiên Dịch chuyển hướng nhìn về phía Trầm Túy Thiên, cười nói: “Từ lúc nào mà Trầm công tử gia nhập với Sở Thiên Dao vậy?”

Tôi hận! Con cáo già này muốn giở trò ly gián!

Trầm Túy Thiên cười ha hả, nói: “Trầm mỗ bất tài, trong lòng có chút thương hoa tiếc ngọc. Hôm nay giai nhân gặp nạn, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ.”

Lâm Thiên Dịch mặt biến sắc, im lặng không nói.

Hai người cùng nhìn đối phương, trong ánh mắt đều toát lên sự kinh ngạc khó hiểu.

Rốt cuộc, Lâm Thiên Dịch nhíu mày nói: “Việc làm của Trầm công tử thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.”

Trầm Túy Thiên mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: “Cũng vậy thôi!”

Sắc mặt Lâm Thiên Dịch chuyển sang màu đỏ, con ngươi đột nhiên tràn đầy sát khí.

Tôi khó hiểu nhìn họ, không biết giữa hai người đó đang giở trò gì.

Lâm Thiên Dịch bỗng nhiên cất cao giọng, nói: “Hôm nay Ngự trì sơn trang thanh lý môn hộ, có người dám gây khó dễ sẽ trở thành kẻ địch của Ngự trì sơn trang, giết chết không tha.”

Ông ta vừa dứt lời, phía sau lập tức có hai bóng người bay ra nhanh như chớp, hai thanh kiếm mang hai luồng hàn khí đâm tới trước mặt. Tôi cười lạnh, nhanh chóng hất tay áo cuốn lấy thân kiếm, dùng khửu tay đánh trúng ngực một tên.Tayphải phát lực bắn chén rượu ra trúng vào giữa trán tên kia. Xương ngực một người vỡ nát, thổ huyết mà chết. Tên còn lại máu tóe ngay giữa trán, chết không nhắm mắt.

Những hành động này trong chớp mắt liên tiếp cùng kết thúc. Hai tên cùng ngã xuống đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.

Tôi bình thản xoay người lại, phủi phủi góc áo, ánh mắt đảo qua những khuôn mặt đang khiếp sợ, cuối cùng đến là nét mặt của Lâm Thiên Dịch, cố ý ai oán nói: “Nghĩa phụ, từ nhỏ đến lớn tôi cái gì cũng nghe lời ông. Chỉ cần ông nói một tiếng, tôi lập tức đem chức vị trang chủ trả lại cho ông, ông cần gì phải…”

“Câm miệng!” Lâm Thiên Dịch phẫn nộ quát lên, khuôn mặt c biểu hiện như bị xương cá mắc kẹt trong cổ họng.

‘Thiên Vũ, Vô Cực, hãy bắt tiện nhân vong ân phụ nghĩa này cho ta!”

Tiêu Thiên Vũ cùng với Hải Vô Cực nghe vậy bối rối liếc mắt nhìn nhau, do dự cất bước.

Bống nhiên có người kêu lên: “Chậm đã!”

Tôi nghiêng đầu nhìn, thì ra là Yến Phù Phong.

Hắn đi tới, vẻ mặt khẩn thiết nhìn tôi.

“Sơ Cuồng, lão trang chủ luôn yêu thương muội. Tất cả đều do Sở Thiên Dao, chỉ cần muội giết chết hắn, tỏ rõ thái độ, ta tin tưởng lão trang chủ nhất định sẽ tha thứ cho muội.”

Hắn nói xong quay sang nhìn Lâm Thiên Dịch.

Lâm Thiên Dịch nét mặt vô cảm, con ngươi sâu thẳm lóe sáng, một lát mới nói: “Được, chỉ cần ngươi giết Sở Thiên Dao, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ.”

Tôi cầm lấy Vân đao rút đao ra khỏi vỏ, trả lời ông ta từng câu từng chữ: ” Mơ mộng hão huyền.”

Lời vừa dứt, mặt Yến Phù Phong xám như tro tàn.

Lâm Thiên Dịch ngửa đầu cười to một tràng dài. Bỗng nhiên ông ta dừng tiếng cười, nhìn sang hai bên trái phái, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều đã nghe rồi đó, còn lo lắng gì nữa?”

Vừa nói xong từ hai bên trái phải mỗi bên lao ra ba người, sáu bóng người phi tới, chiêu thức ngắn gọn mà độc ác.

Tôi vung đao tiến tới, quét một đường vòng cung đẹp mắt, một cái đầu quay tròn giữa không trung, máu bắn ra như mưa.

Năm người khác ngửi thấy mùi máu tanh liền như mãnh thú phát cuồng, cùng gầm lên lao tới.

Tôi sử dụng vân đao điêu luyện, sát khí khốc liệt mà dứt khoát, tung hoành ngang học. Những cánh hoa lá cây trong đình bị sát khí sắc bén rơi xuống lả tả như mưa. Trầm Túy Thiên vẫn đứng yên bất động.

Tôi mạnh mẽ chém ra một đao bức bọn họ lui xuống, rồi nghiêng đầu liếc mắt về phía Tây sương phòng, Yến Tống Tiêu Hải bốn người đang động thủ với Phượng Minh, Phi Phi vẫn chưa xuất hiện.

Trong khoảnh khắc, năm người cùng vung kiếm sắc bén mang theo mấy đạo kình phong quét tới. Tôi không dám phân tâm vội múa đao lên đỡ, trong không gian yên ắng tiêu điều xơ xác liên tiếp có ba tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, sát khí quanh người vừa yếu đi lập tức lại có thêm ba bóng trắng lao vào.

Trên cánh tay tôi bị trúng một kiếm, tôi dần dần cảm thấy khó khăn…

Bỗng nhiên, trong lúc đó có một luồng hàn khí lạnh lẽo xuất hiện, như băng tuyết mùa đông giá rét tràn vào giữa mùa hè khốc liệt, sát khí bốn phía lập tức giảm bớt đi ba phần.

Cuối cùng Trầm Túy Thiên cũng đã xuất thủ.

Tôi cùng với anh ta bị bao vây trong luồng kiếm ảnh, phi thân như bay, lúc bên trái lúc bên phải, lúc đông lúc tây, hai bóng người đen trắng trong đám người đang bao vây tấn công ngã xuống.

Lâm Thiên Dịch bỗng quát to: “Tất cả lui ra!”

Mọi người đều vâng lời lui hết ra.

Ngực tôi đau buốt, hai cánh tay rã rời nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ.

Mười bảy người giờ chỉ còn chín người.

Yến Tống Tiêu Hải bốn người đều đã bị thương, nét mặt lộ vẻ đau đớn, hai người còn lại cũng đều thụ thương.

Uy hiếp lớn nhất chính là Lâm Thiên Dịch, cùng với ông ta còn có hai bạch y nhân bịt mặt, nói vậy đây chính là hai cao thủ thần bí rồi.

Trên mặt Trầm Túy Thiên vẫn nở nụ cười, quần áo bạch y nhiễm máu như hoa, không biết là máu của anh ta hay là máu của người khác.

Tôi quay sang nhìn Phượng Minh, lập tức thất kinh, anh ta đang dựa lưng vào hành lang, nửa người đều đang nhiễm máu đầm đìa, trường kiếm đã bị gãy, trên gương mặt tái nhợt còn bị một vết máu quét qua trán, nhìn thấy mà giật mình.

Tôi vội nhảy tới hành lang Tây sương phòng đỡ lấy anh ta: “Huynh sao rồi?”

Phượng Minh trau mày, lắc đầu.

Lâm Thiên Dịch vung tay lên, bạch y nhân bên trái di chuyển, từ bàn tay bắn ra một ồng sáng màu u lam bẳn thẳng tới Trầm Túy Thiên.

Ông ta quay sang nhìn tôi, cười lạnh nói: “Dung Sơ Cuồng, ta dưỡng dục và đào tạo ngươi hơn hai mươi năm, hôm nay…”

“Đừng có diễn trò giả mù sa mưa nữa, ông không thấy phiền à?” Tôi chẳng lưu tình mà cắt ngang lời ông ta.

Lâm Thiên Dịch bỗng nhiên nổi giận, tay áo bào không cử động mà cả người bỗng nhiên đã lao tới trước mặt, chưởng phong hùng mạnh áp tới.

Ngực tôi cứng lại không thể hô hấp, tôi vội vàng bay vút né tránh, ai ngờ chường phong như hình với bóng mạnh mẽ bám theo tôi, thì ra ngày đó tại huyện Khúc Dương người bịt mặt là ông ta, thảo nào vừa nhìn thấy Lâm Thiếu Từ liền bỏ đi.

Tôi chưa bao giờ thấy hoảng sợ như vậy, bay lên không trung rồi lấy hết sức chém mạnh một đao xuống, ngay tức khắc luồng chưởng phong yếu đi, tôi thừa cơ đáp xuống đất.

Ống tay áo của ông ta đột nhiên múa lên như phong ba sóng biển. luồng chưởng phong mạnh mẽ làm tôi lảo đảo, mắt không thể nhìn thấy gì, trong miệng có vị ngòn ngọt.

Cùng lúc đó có một âm thanh bén nhọn bắn thẳng đến sau gáy của tôi, có hai tiếng kêu sợ hãi thê lương bật lên.

Ngay sau đó liền nghe được tiếng nổ vang như sấm sét, đất đá bốn phía tung bay, khắp nơi dao động.

Trong bụi bặm hỗn loạn, một đôi bàn tay ấm áp đỡ lấy tấm lưng tôi đang sắp ngã xuống.

Tôi mở to mắt nhìn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, há hốc mồm.

Anh giành nói: “Đừng nói gì cả!”

Tôi lập tức cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa toàn thân, tôi không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh…

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, ánh mắt ấm áp mà thản nhiên, mái tóc trắng rũ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt của anh.

Anh dìu tôi đến hành lang rồi ngẩng đầu lên nhìn những người ở trong viện, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm sắc bén, như một luồng điện quét qua.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Lâm Thiên Dịch đang dựa vào một đống phế tích thở dốc, mặt xám như tro tàn.

Trầm Túy Thiên nằm trên mặt đất, khóe môi có vết máu nhạt, trên mặt nở nụ cười yếu ớt, mấy người còn lại đều bất tỉnh.

Chỉ còn hai bạch y nhân đứng yên bất động, gương mặt đã bị khăn che lại nên không nhìn rõ biểu hiện, ánh mắt thì hung hãn dị thường. Trong yên lặng ngắn ngủi, Đào Hoa Thiếu nhìn Lâm Thiên Dịch, thản nhiên nói: “Thì ra ngươi là người của Bạch liên giáo, cũng hơi có chút bất ngờ đấy.”

Nghe vậy tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Lâm Thiên Dịch là người của bạch liên giáo?

Trong lúc đó ánh mắt của hai người Yến Tống đều tập trung trên người Lâm Thiên Dịch, chỉ có Trầm Túy Thiên là thản nhiên, hình như đã biết từ lâu.

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Thiên Dịch đứng lên, chậm rãi sửa sang lại quần áo, im lặng nhìn hai bạch y nhân, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Sở Thiên Dao, ngươi đã trúng độc của bản giáo là kịch độc “Hồng liên chi tâm”, ngươi còn có khí lực để mà chiến đấu sao?’

Lời này nói ra chẳng khác nào thừa nhận thân phận?

Trong đầu tôi như có luồng điện lóe lên, mọi manh mối từ trước đều hiện lên. Lâm Thiên Dịch là người của bạch liên giáo, đương nhiên biết rõ như lòng bàn tay việc tôi trúng độc, tôi lại bình yên vô sự, khó trách lão ta lại nghi ngờ tôi! Khó trách lão ta dám can đảm đem người tới đây!

Nói như vậy lão ta đột nhiên triệu tập đám người Tống Thanh Ca tới Thái Nguyên là vì Đường Thi Nhi? Truy sát Thiên trì tam thánh cũng là vì Đường Thi Nhi?”

Tôi tức giận nói: “Ông đúng là tên đê tiện, giậu đổ bìm leo…”

Lâm Thiên Dịch cười lạnh nói: “Nha đầu thối, ngươi cho rằng hôm nay hắn có năng lực bảo vệ người sao?’

Đào Hoa Thiếu kéo tôi, cười nói: “Sao ngươi không thử nhìn xem?”

Lâm Thiên Dịch biến sắc, chưa kịp ra hiệu gì thì hai gã bạch y nhân đột nhiên cùng nhau lao đến, sát khí mạnh mẽ như Trường Giang và Hoàng hà vỡ đê, cuồn cuộn tràn tới ngoài tầm kiểm soát.

Tôi cảm thấy xung quanh mình như bị vô số kim châm đâm trúng, lồng ngực bị tắc nghẹn không thể thở được.

Mái tóc trắng của Đào Hoa Thiếu bay bay trong gió, lòng bàn tay anh phát lực, cả người tôi bỗng nhiên bay lên rồi bình yên rơi vào trong phòng, cùng với đó là Phượng Minh.

Hai gã bạch y nhân đến cách Đào Hoa Thiếu ba thước, bỗng nhiên bị dừng lại trước không trung. Giống như bị một lực vô hình có luồng sát khí mãnh liệt cản lại.

Đúng vào lúc này có một thanh kiếm giống như hai lưỡi câu đi kèm theo đó là một luồng bạch quang hướng vào ngực anh.

Tôi sợ hãi tiếng kêu chưa kịp thốt ra, liền nghe thấy có tiếng vang nhỏ…

Ngay trong khoảnh khắc đó một thanh kiếm gồm hai lưỡi như hai móc câu cùng với một luồng bạch quang đâm tới trước ngực Lâm Thiên Dịch.

Mũi kiếm đâm qua vai trái của Lâm Thiên Dịch ghim ông ta dính chặt trên vách tường trắng, trong khi đó máu vẫn còn lưu lại trên mũi kiếm.

Taytrái Đào Hoa Thiếu lẽ lay động. Trong nháy mắt có luồng ánh sáng chói lòa, sát khí ở bốn phía tỏa ra tàn khốc mà quyết tuyệt.

Binh khí trong tay hai gã bạch y nhân đồng loạt bắn ra, khí thế như Tu La sống lại vô cùng sắc bén nhanh gọn, không thể cản mà cũng không thể khống chế được.

Trái tim tôi như bị thít chặt lấy, bốn bề đất trời quay cuồng, cả người không tự chủ được lảo đảo muốn ngã lập tức được một bàn tay đỡ lấy.

Giọng nói lo lắng của Phượng Minh: “Phu nhân!”

Tôi nhắm hai mắt lại, rất lâu sau mới dám từ từ mở mắt ra, chỉ thấy dưới hành lang là những cánh hoa đào diễm lệ cùng với những chiếc lá xanh biếc đang bay lả tả rơi xuống, xung quanh đều yên bình.

Sau trận cuồng phong, đất trời bỗng nhiên an tĩnh một mảnh trời xanh. Đào Hoa Thiếu đứng ở dưới tán cây hoa đào, xoay người lại hướng về tôi mỉm cười.

Tôi ngơ ngác đi ra ngoài, nghẹn ngào không nói nên lời.

Anh nắm lấy tay tôi, hiểu rõ tâm tư của tôi, mỉm cười nói: “Không sao rồi.”

Tôi như vừa tỉnh ở trong mộng, nhìn khắp mọi nơi. Hai gã bạch y nhân nằm sõng soài trên mặt đất, ngực bị cắm bởi thanh chủy thủ, máu nhuốm lên trang phục bạch y tung ra như hoa, mỹ lệ và dữ dội.

Đào Hoa Thiếu ôm tôi xoay người lại, nói: “Đừng xem.”

Nước mắt tràn mi, tôi run giọng nói: “Sức khỏe của huynh…”

“Yên tâm! Mặc dù ta bị trúng kịch độc nhưng đối phó với bọn chúng dễ như trở bàn tay.”

Anh nói xong tay áo hất nhẹ, một luồng kình lực từ tay phát ra, Lâm Thiên Dịch kêu lên rơi xuống đất, ôm vai đứng lên, mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.

“Nể tình ngươi có ơn dưỡng dục chi ân với Sơ Cuồng, ta giữ lại mạng của ngươi, mau cút đi.”

Lâm Thiên Dịch ngây người ra một lát rồi lập tức xoay người từ đống phế nát loạng choạng đi ra, đám người Yến Tống cũng lần lượt đi hết.

Trong yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cười to.

“Sở tiên sinh quả nhiên khí độ phi phàm, bội phục bội phục.”

Trầm Túy Thiên dựa vào tường đứng lên, cả người hơn mười vết thương, máu nhuộm trường bào càng tôn thêm gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, vô cùng đẹp đẽ.

Đào Hoa Thiếu lẳng lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nở nụ cười.

“Trầm Túy Thiên, cho dù ngươi là ai, Sở Thiên Dao ta hôm nay đã thiếu ngươi một ân tình.”

Trầm Túy Thiên bật cười ha hả, nói: “Không dám nhận! Trầm mỗ trợ giúp Dung cô nương, không phải là trợ giúp Sở tiên sinh.”

Đào Hoa Thiếu dùng một chút lực nhỏ ôm lấy thắt lưng của tôi, mỉm cười nói: “Sơ Cuồng là thê tử của ta, giúp nàng cũng là giúp Sở Thiên Dao ta.”

Trầm Túy Thiên nao nao, lại lập tức cười to: “Như vậy Trầm mỗ hôm nay rốt cuộc cũng đã hiểu! Ha Ha!”

Đào Hoa Thiếu thản nhiên nói: “Trầm công tử sao không đi xử lý vết thương đi?”

“Sau này còn gặp lại!”

Trầm Túy Thiên ôm quyền rồi lăng người đi, xem tư thế đó dường như chỉ là vết thương ngoài da, không bị nội thương.

Tôi vốn tưởng anh ta sẽ đưa ra điều kiện, không ngờ ngược lại anh ta lại bỏ đi, tâm tư người này thật đúng như người ta nói là khó dò.

Bỗng nhiên Đào Hoa Thiếu gục đầu lên vai tôi, hai hàng lông mày rậm chau lại nhọn lên như hai chóp núi, đôi con ngươi đen kịt thình lình hiện ra màu tím sậm quỷ dị.

Tôi như rơi xuống vực sâu, toàn thân lạnh lẽo.

Anh hơi nghiêng đầu, ý bảo tôi dìu anh đi vào, tôi vội vàng đưa anh vào trong phòng nằm, anh nhắm mắt lại tĩnh tọa.

Bản thân Phượng Minh cũng đang bị trọng thương, kiếm vẫn kề bên người, vẻ mặt trang nghiêm.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong trở nên vắng vẻ, chỉ nghe tiếng thở yếu ớt của ba người.

Tôi định khuyên Phượng Minh đi nghỉ ngơi, bỗng nhiên liếc mắt thoáng nhìn chiếc hộp gấm màu đỏ đặt trên bàn, chiếc khóa đồng tinh xảo vẫn chưa hề mở ra.

Tôi quay mạnh đầu lại, kinh hãi trừng mắt với Phượng Minh.

Anh ta kỳ quái nhìn tôi một chú, sau đó theo ánh mắt tôi để nhìn, sắc mắt lập tức biến đổi.

Tôi càng hoảng sợ, dùng ánh mắt hỏi anh ta: lẽ nào huynh cũng không biết?

Anh ta ngây người một lát, rồi lắc đầu.

Tôi không dám quấy rầy Đào Hoa Thiếu đang điều tức, liền ra hiệu bảo anh ta theo tôi ra ngoài.

“Chuyện gì vậy? Sao Đào Hoa Thiếu không uống thuốc giải?” Tôi vừa ra sân lập tức hỏi luôn.

“Không biết!:

“Có phải không mở được khóa không? Hay là thuốc giải có vấn đề?” Tâm tư tôi hỗn loạn, gấp gáp hỏi: “Vì sao huynh ấy không dùng thuốc giải?”

Phượng Minh còn kinh hoàng hơn so với tôi, mắt lóe sáng, sắc mặt chuyển biến.

Tôi bị biểu hiện của anh ta càng thêm hoảng loạn, cả người lạnh lẽo, trong đầu nhắc nhở tôi cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng tôi không thể bình tĩnh được.

“Phi Phi!” Phượng Minh bỗng nhiên nắm lấy vai tôi, kêu lên: “Là Phi Phi, vấn đề nhất định ở trên người cô ta.”

Tôi ngẩn ra rồi lập tức hiểu, run giọng nói: “Cô ta đang ở đâu? Tôi phải đi tìm cô ta.”

“Ngươi ở đây bảo vệ chủ nhân, ta đi!” Anh ta nói xong rồi lắc mình đi mất dạng.

Tôi bước nhanh về phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra lập tức giật mình hoảng sợ đến hồn tiêu phách tán.

Trong phòng vắng vẻ, không có bóng dáng của Đào Hoa Thiếu.

Tôi ngây ra ở cửa một lúc, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.

Mặc dù Đào Hoa Thiếu bị trúng độc nhưng không ai có thể đưa anh đi im hơi lặng tiếng được. Khả năng Trầm Túy Thiên vừa đi mà quay lại là rất nhỏ, anh ta cũng không dám làm vậy, như vậy chỉ có thể là Phi Phi.

Tôi tỉ mỉ quan sát bốn phía, sau đó ánh mắt một lần nữa tập trung ở giữa gian phòng, lục soát bên trong bên ngoài một lần nữa cũng không phát hiện ra gì cả, tôi ra ngoài cửa đi vòng quanh sân trước sân sau một vòng cũng không phát hiện gì. Tâm trạng lại chìm xuống.

Lúc này mặt trời đang xuống, hoàng hôn bao phủ ở khắp nơi, cơn gió cuối mùa xuân thổi tới làm trong đình viện tràn ngập mùi máu tanh, tôi không nén được tựa vào bức tường khom người nôn thốc nôn tháo.

Một bàn tay lặng lẽ xoa lưng tôi.

Cả người tôi cứng đờ quay mạnh đầu lại, trong nháy mắt toàn bộ biểu cảm đều đọng lại trên mặt: “Sao lại là huynh…”

Lâm Thiếu Từ nhếch môi cười, nói: “Đừng lo, ta đến không phải là muốn làm phiền muội.”

Tôi lúng túng nói: ‘ý tôi không phải vậy.”

Anh ta lẳng lặng nhìn tôi một lúc, sau đó lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo, thản nhiên nói: “Cảm ơn muội đã tha cho hắn. Lúc này đây ta quyết định trở về đối mặt với hiện thực, dù sao hắn cũng là phụ thân của ta.”

Đầu óc tôi hỗn loạn không biết nên nói gì.

Lâm Thiếu Từ nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên nói: “Hắn đi hướng Tây.”

Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta.

Lâm Thiếu Từ nhếch miệng: “Là ta nói Sở Thiên Dao…”

Tôi không đợi anh ta nói xong liền chạy về hướng Tây, chỉ nghe sau lưng có tiếng thở dài thật khẽ.

Tôi đón ánh tà dương ở hướng Tây, gió lạnh lẽo thổi qua bên tai, trong cơ thể dường như có một thứ gì đó đang từ từ bị cuốn trôi đi.

Màn đêm nặng nề buông xuống, gió mạnh thổi qua tàng cây, đất trời mênh mông mà bi tráng, vầng trăng non cong như lưỡi câu lạnh lẽo. Cánh đồng hoang vu tĩnh mịch không có bất kỳ bóng dáng một ai.

Bỗng nhiên trong lúc đó tôi cảm thấy đất trời mù mịt, một sự tuyệt vọng cùng hoang liêu tràn tới.

Không biết trải qua bao lâu, dưới ánh trăng một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi chạy tới, xe ngựa đến trước mặt tôi rồi dừng lại, Phượng Minh nhảy xuống, sắc mặt tái nhợt nở nụ cười.

Cả người tôi cứng đờ không thể nhúc nhích được nửa bước: “Huynh ấy..”

Tấm rèm khẽ hất lên, một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên: ‘Ta không sao.”

Thần kinh tôi đang căng thẳng chợt chùng ra, trước mắt tôi tối sầm không biết gì nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại trong mùi hương thơm mát, tôi đờ người ra một chút rồi lập tức nhảy vọt ra mở cửa, thấy Phượng Minh đang đứng bên ngoài.

Tôi hấp tấp giữ anh ta, hỏi: “Đào Hoa Thiếu đâu?”

Phượng Minh nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân đang tĩnh tức, phu nhân nội thương chưa lành, không nên kích động.”‘

Tôi vội la lên: “Mau đưa tôi đi.”

Anh ta hơi nghiêng đầu hướng bên trong phòng, nói: ‘Ở trong phòng đó.”

Tôi sửng sốt, nhẹ nhàng quay vào phòng.

Thì ra trong phòng có hai căn buồng bị một chiếc bình phòng hoa mai chắn qua. Bên trong bình phong Đào Hoa Thiếu đang nhắm mắt tĩnh tọa, mái tóc trắng phất phơ lay động, trên trán đẫm mồ hôi, nét mặt tuấn tú có một luồng sáng kỳ dị đang chuyển động không ngừng, vòng đi vòng lại…

Tôi ngơ ngác nhìn anh một lúc lâu, cho đến khi Phượng Minh đến vỗ nhẹ vào vai tôi, tôi mới giật mình bừng tỉnh.

Tôi nhẹ nhàng bước ra cửa, nói nhỏ:” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

‘Chủ nhân vừa uống thuốc giải, phải qua mười hai canh giờ mới có thể hồi phục.”

“Phi Phi đâu?”

“Cô ta đã bị chủ nhân đuổi về Ma gia sơn rồi.”

Tôi không nói gì, anh ta bỗng nói: “Xin lỗi,”

Tôi giật mình, bật thốt lên: “Vì sao?”

Phượng Minh im lặng không nói.

Tôi hiểu, nhưng vẫn không thể tin được: “Cô ta muốn mượn đao giết người?”

Phượng Minh thần sắc buồn bã, cười khổ nói: “Cô ta từ nhỏ đã cố chấp cao ngạo, trong mắt ngoại trừ chủ nhân ra thì không coi ai ra gì. Lần này phạm tội là do hồ đồ, xin phu nhân đừng trách cô ta.”

“Tôi đương nhiên phải trách tội cô ta rồi!” Tôi giận giữ: “Làm sao cô ta dám mạo hiểm tính mạng của Đào Hoa Thiếu được chứ?”

Anh ta than nhẹ: “Cô ta không ngờ lại có chuyện không may như vậy, chủ nhân thần công cái thế…”

Tôi mắng át đi: “Nhỡ gặp chuyện không may thì làm sao? Huynh có biết mấy ngay nay tâm trạng tôi thế nào không? Hai người các huynh có thể yên tâm đến thế à? Thần công cái thế mà còn bị trúng độc…”

“Đó cũng là bởi vì ngươi! Phượng Minh lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi kinh ngạc, chợt thấy cánh tay anh ta quấn vải trắng, cảm thấy vừa rồi mình nói hơi quá, tôi ngượng ngùng im lặng.

Phượng Minh cũng hiều mình nói lỡ lời, trầm mặc không nói gì.

Bỗng nhiên anh ta cười khổ, nói: “Có thể là ta vô tâm, hai mươi năm qua, ta cũng không biết trên đời này không có gì là hắn không làm được cả. Mặc dù núi có sập trước mặt hắn cũng không hề mảy may nhíu mày, ta đã quen cảm giác này…”

Tôi vỗ vỗ vai anh ta, thở dài: “Tôi đi xem Đào Hoa Thiếu, huynh đi nghỉ ngơi trước đi.”

Tôi lại một lần nữa bước vào trong phòng, nhìn bóng Đào Hoa Thiếu xuyên qua tấm bình phong, nỗi lòng dần dần an tĩnh lại.

Thần kinh được thả lòng thì toàn thân lại đau đớn, vết thương ở cánh tay và ngực đều bị hở ra, vết máu ngưng lại thành màu đen.

Võ công của Lâm Thiên Dịch thật sự là tà môn, có công dụng như là keo dính muốn trốn tránh cũng không xong. Ông ta là người của Bạch liên giáo, như vậy ý đồ của ông ta không phải là muốn khống chế Ngự trì sơn trang. Năm Vĩnh Lạc, Đường Thi Nhi tạo phản thất bại, thủ hạ của bà ta đều đã ẩn thân giang hồ, trở thành những người làm hoạt động ngầm, ý đồ muốn đợi thời cơ quật khởi trở lại.

Tôi nằm trên giường ngẫm nghĩ lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra mấy ngày qua một lần nữa, cảm thấy xác thực hai vị Kim Dung và Cổ Long chưa từng dối gạt tôi, trong giang hồ quả thực hiểm ác đáng sợ, để sinh tồn là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. bất chấp người đó là ai, kể cả máu mủ ruột thịt. Nhớ lại lúc tôi còn là cô gái hiện đại chưa từng sống xa nhà, tài sản của mình để an toàn đều giao hết cho các chú cảnh sát, vì vậy không có gì phải lo lắng cả. Còn hiện giờ tới Minh triều mới biết được xã hội phong kiến đáng sợ vô cùng. May mà vận khí của tôi tốt, được Đào Hoa Thiếu bao bọc che trở, bằng không…Nghĩ đến là tôi thấy sợ nổi da gà…

Không biết lúc này Phong Tịnh Ly đã gặp Chu Chiêm Cơ chưa?

Tôi đứng dậy đi xem lịch, sắp đến tháng năm rồi, mong rằng sự việc thuận lợi, không nên xảy ra sự cố gì nữa. Đợi đến khi Đào Hoa Thiếu giải độc xong, tôi sẽ nghĩ cách gạt anh rời khỏi giang hồ, không màng đến thị phi, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ thoái mái…

Chuyện tình yêu trên đời này rất kỳ lạ, thường không tuân theo lẽ thường. Lúc tôi rửa mặt chải tóc sạch sẽ, mặc trang phục xinh đẹp, không dám chợp mắt tục trực bên giường của Đào Hoa Thiếu, sắm vai kẻ si tình, nghĩ rằng lúc anh mở mắt ra thấy tôi sẽ vô cùng cảm động. Ai ngờ tôi lại đánh một giấc no say, lúc mở mắt đã thấy mình nằm trên giường.

Đào Hoa Thiếu đang nằm bên cạnh tôi, hai hàng lông mi dài đẹp khẽ chớp rồi cười với tôi. Tôi nhìn anh không chớp mắt, ngàn vạn lời muốn nói lại không thể nói ra, cảm giác như sống lại một lần nữa.

Anh biết lòng tôi đang nghĩ gì, đưa tay nhéo mặt tôi, nói: “Choáng váng?”

Tôi cầm tay anh hôn lên những ngón tay thon dài mỹ lệ, từng giọt nước mắt lăn vào lòng bàn tay anh. Bàn tay anh khẽ run lên, lập tức cúi xuống hôn lên hai gò má tôi, ánh mắt đen sâu đầy vẻ trìu mến.

Trái tim tôi rúng động, không thể nén được nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.

Anh bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp ngực vai tôi, dịu dàng nói: “Nội thương chưa lành, không nên kích động.

Tôi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa toàn thân, cảm giác khoan khoái không nói thành lời, một lát sau cảm thấy vô cùng mệt mỏi đưa tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy thì sắc trời mờ mờ sáng, bên trong có một cây nến đang sắp cháy hết.

Đào Hoa Thiếu đang nhắm mắt nằm bên cạnh, hô hấp đều đặn, cổ áo màu trắng mỏng hơi trễ xuống, ánh nến soi vào khuôn ngực vạm vỡ sáng bóng mê hoặc của anh. Tôi si ngốc nhìn anh rất lâu rồi đưa tay kéo chiếc chăn lên cho anh, lặng lẽ đứng lên chuẩn bị đi làm đồ điểm tâm. Nói đến mà xấu hổ, thân là vợ người ta mà ngược lại tôi chưa từng vì trượng phu mà nấu một bữa cơm.

Tôi đang định cúi xuống đi giày vào bỗng nhiên bị một cánh tay ôm trở lại, một âm thanh khàn khàn ở ngay bên tai: “Ngủ lại một lúc nữa đi.”

Tôi xoay người lại hôn lên mặt anh, cười nói: “Muội đi nấu cơm.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười: ‘Đói bụng hả?”

Tôi ngạc nhiên nói: “Huynh ba ngày chưa ăn gì rồi, huynh không đói à?”

“Đương nhiên có!” Anh cười xấu xa rồi cuốn lấy tôi, hai tay cởi cúc áo bên hông tôi.

Tôi giữ tay anh, bắt chước kiểu nói của anh: “Thân thể vừa đỡ, không nên kích động.”

Lồng ngực anh rung rung, bật cười thành tiếng: “Chỉ nhìn thôi…”

Tôi hơi đỏ mặt: “Có phải chưa từng thấy đâu.”

Anh không đáp cởi hẳn vạt áo của tôi rồi cúi xuống hôn vào đó, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khẽ thở dài.

Tôi không muốn anh cảm thấy áy náy, giữ lấy tay anh, cười nói: “Muội đói bụng, muội đi nấu cơm.”

Đào Hoa Thiếu vuốt ve những vết chai ở lòng bàn tay tôi, đùa nói: “Taycầm đao múa kiếm này có nấu cơm được không?”

Tôi cười hì hì nói: “Trình độ hơi bị được đấy.”

Anh bỗng nhiên đứng lên, cười nói: “Được, vậy thì để ta xem tay nghề của muội.”

Tôi vội nói: “Huynh cứ nằm nghỉ đi, làm xong muội gọi huynh.”

Đào Hoa Thiếu không để ý tới tôi mà vẫn xuống giường mặc quần áo, tôi bất đắc dĩ đành cùng anh vào nhà bếp bận rộn một lúc lâu, tôi dựa theo thói quan ăn uống ngày trước của mình nấu bốn món thức ăn một bát canh cùng với nồi cơm tẻ nóng hổi. Anh đứng lên phủi phủi tro muội bám trên người, than: “Ta vỗn tưởng rằng sắc thuốc đã khó lắm rồi, thì ra nấu cơm canh cũng không hề dễ dàng.”

Tôi bỗng nhớ ra ngày ấy tại khách điếm anh lần đầu tiên sắc thuốc cho tôi uống, trên mặt bám đầy tro muội, khiến tôi vừa cảm động vừa buồn cười.

Khi chúng tôi bưng cơm nước đi ra thì gặp Phượng Minh đang múc nước rửa mặt, anh ta kinh ngạc mắt trợn trừng mồm há hốc, chậu nước toàn bộ đều đổ hết vào người.

Tôi cười nói: “Mau rửa mặt vào ăn cơm.”

Đào Hoa Thiếu không biết là đói bụng hay là do tay nghề tôi tốt mà ăn rất nhiều, còn tôi thì ăn rất ít, chỉ nhìn anh ăn là tôi đã thấy mình no rồi. Sau khi ăn xong, Phượng Minh cấm một bức thư đi ra, anh đang uống trà không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: ‘Để sau đi.”

Phượng Minh lập tức lui ra ngoài.

Tôi ngồi phía đối diện nghiêng đầu si ngốc nhìn anh.

Đào Hoa Thiếu đặt tách trà xuống, cầm tay tôi cười đề nghị: “Đi ra ngoài một chút không?”

Tôi lắc đầu.

Anh trầm ngâm một chút rồi cười xấu xa: “Vậy chúng ta tiếp tục trên giường…”

Tôi cười, trở tay cầm lấy tay anh, nói: “Huynh làm sao biết thuốc giải không có ở trong hộp? Huynh không hề mở khóa.”

Đào Hoa Thiếu mỉm cười nói: “Phi Phi luôn muốn lập công, lấy được thuốc giải làm sao lại để Thiên trì tam thánh mang tới chứ?”

Tôi hiểu, tức giận nói: “Huynh hiểu cô ta quá!”

Anh cười nói: “Ta trách phạt cô ta quay về Ma gia sơn rồi.”

Tôi nói: “Muội cũng muốn đi Ma gia sơn.”

Đào Hoa Thiếu sửng sốt, dịu dàng nói: “Nơi đó rất quạnh quẽ, ta sợ muội không muốn ở đó.”

Tôi cười: “Ở cùng với huynh, muội không sợ.”

Anh dịu dàng xoa đầu tôi, sảng khoái nói: “Được, chờ việc ở đây xong, chúng ta sẽ về đó.”

Tôi trừng mắt, giả bộ: “Sự việc không phải đã kết thúc rồi hay sao? Độc trong người huynh cũng đã giải rồi…”

Đào Hoa Thiếu đứng lên, cười nói: “Ngày mai trở về Tế Nam rồi, muội thật sự không muốn ra ngoài à?”

Tôi kéo anh: “Vậy không bằng tiếp tục trên giường…”

Anh cười rồi ôm tôi quay trở lại giường, ánh nắng cuối mùa xuân lẻ loi độc hành chập chờn trên song cửa sổ, sau đó từng chút bò lên cơ thể hai chúng tôi. Tôi lười biếng dựa vào ngực anh, vừa ngắm nghía vừa mân mê sợi tóc trắng mềm mại của anh, hỏi: “Sao huynh biết Lâm Thiên Dịch là người của Bạch liên giáo?”

Đào Hoa Thiếu nói khẽ: “Sau khi Phi Phi xuất quan có xác nhận sư phụ của Phong Tịnh Ly là Đường Thi Nhi. Cô ta bị Thiên trì tam thánh gây thương tích liền lập tức theo dõi cô ta, thấy cô ta liên lạc với hai gã hộ pháp sư.”

Tôi sửng sốt: “Hộ pháp sư? Là hai bạch y nhân che mặt phải không?”

Anh “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Lâm Thiên Dịch lệnh cho đám người Tống Thanh Ca đi truy sát Thiên trì tam thánh, ngoại trừ nguyên nhân là Đường Thi Nhi ra, cũng là muốn một lần nữa chấp chưởng Ngự trì sơn trang. Đã khống chế được Ngự trì sơn trang rồi thì đó là cách tốt nhất để che giấu thân phận Bạch liên giáo…”

Tôi kêu khẽ: “Được rồi, Trầm Túy Thiên nói, là hắn cố tình để Lâm Thiên Dịch chạy thoát.”

Đào Hoa Thiếu cười nói: “Trầm Túy Thiên mới ra giang hồ, bạch liên giáo đối với hắn mà nói là vô hại, để cho Lâm Thiên Dịch chạy thoát cũng không phải là không hiểu được.”

Tôi nói: “Ý muốn của hắn quả thực là thiên hạ ư?”

Anh trầm ngâm nói: “Quỷ cốc minh chỉ trong một đêm quật khởi phương bắc, hành sự thần bí, tổ chức nghiêm cẩn, Trầm Túy Thiên tuổi còn trẻ mà đã có năng lực hiệu lệnh quần hùng, ngoại trừ bản thân có võ công cùng với trí tuệ hơn người, đằng sau nhất định có một thế lực hùng hậu chống lưng, ta đã phái người đi điều tra nơi khởi nguồn tài chính của hắn, đầu mối ở Bắc Nguyên…”

Tôi thất kinh: ‘Hắn là người Mông Cổ ư?’

Đào Hoa Thiếu mỉm cười, không khẳng định.

Tôi nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng không phải là không có khả năng này. Nếu anh ta có thể thu phục quần hùng Trung Nguyên, sau này đương nhiên có thể dẫn binh về phía Nam, anh ta khuấy đục nước trong giang hồ, muốn đục nước béo cò….Nhưng tướng mạo của anh ta đẹp đẽ như vậy, không hề có phong thái thô lỗ của người phương Bắc…

“Chú ý kẻo vỡ đầu.”

Đào Hoa Thiếu xoa xoa vùng chân mày của tôi một chút, rồi giả vờ giận giữ nói: “Lúc này lại nhớ đến nam nhân khác có quá đáng hay không.”

Tôi bật cười cúi xuống hôn lên môi anh, sờ soạng anh..

Đào Hoa Thiếu bắt được tay tôi, cười nói: “Vết thương còn chưa lành.”

Tôi bất đắc dĩ nằm xuống, nhưng anh lại thuận thế nắm lấy ngực tôi xoa nắn nhẹ nhàng.

Tôi hụt hơi: “Huynh cố ý phải không?”

Anh cười xấu xa, ngón tay thon dài tà ác xoa nắn xuống phía dưới, đầu ngón tay có một luồng lực nóng rực như điện di chuyển trên người tôi. Động tác của anh càng lúc càng nhanh hơn, tôi không nén được rên rỉ, thở dốc nói: “Đây là tà công gì vậy?”

Ánh mắt anh thâm trầm, khàn giọng nói: “Là Tiêu hồn công do gia phụ sáng chế, cảm giác thế nào?”

Tôi yếu ớt ngã vào lòng anh, dở khóc dở cười nói: “Không thể nào, ông ấy cũng truyền thụ cái này cho huynh ư?”

Đào Hoa Thiếu khẽ cười: “Gia phụ giấu ở trong phòng, ta lén xem trộm.”

Tôi phá lên cười: “Huynh đúng là đứa con hư hỏng, cái tốt không học lại đi học cái xấu.”

Anh trừng mắt với tôi, hừ mũi nói: “Cái này làm sao lại dễ khoe ra được chứ.”

Tôi không còn sức để mà cười, nằm trên ngực anh mà ngủ.

Lúc tỉnh dậy trời đã tối, bên cạnh không có ai, ngẩng đầu lên thấy anh đang ngồi trước bàn xem thư, ánh nến khắc lên khuôn mặt tuấn tú nghiêng nghiêng của anh, khóe môi bỗng nhiên hơi cong lên nghiêng đầu hướng về tôi cười, đôi mắt đen sâu trong suốt như nước mùa thu.

Tim tôi như thắt lại, hơi thở khó khăn.

Anh dịu dàng hỏi: “Đói à?”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Đào Hoa Thiếu đặt bức thư xuống, bước tới cười: “Sao không nói?”

Tôi kéo tay anh, thành thật nói: “Vốn là đói bụng, nhưng thấy huynh cười, nụ cười quá khuynh quốc khuynh thành, muội bỗng nhiên không thấy đói bụng nữa.”

Anh bật cười to kéo tôi dậy ra ngoài ăn cơm tối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.