Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 44



Khải Khải nói hết câu, Hạng Vũ đầu tiên sửng sốt, sau đó liền ha ha cười lớn.

Khải Khải và Troy , Mạc Ninh nhìn nhau, không hề lên tiếng.

“Ha ha…..” Hạng Vũ lắc đầu cười, nói, “Khải tiên sinh cũng nói đùa quá đi.”

Khải Khải mỉm cười, “Tôi rất nghiêm túc.”

Hạng Vũ ngừng cười, hỏi, “Ta muốn hỏi……Khải tiên sinh muốn quyền nuôi dưỡng con ta làm gì? Hơn nữa, ở đâu lại đi đòi quyền nuôi dưỡng con với cha nó?”

Khải Khải cười nhạt, “Tôi muốn quyền nuôi dường Đông Đông, là vì thằng bé không muốn, cũng không cần ở một chỗ với ngài.”

Hạng Vũ nhíu mày, Mạc Ninh cười cười, nói, “Điều kiện đã đưa ra, Hạng tiên sinh tự cân nhắc đi.”

Hạng Vũ híp mắt nhíu mày, “Muốn quyền nuôi dưỡng khuyển tử……Có thể……Thế nhưng, các người phải giúp ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”

“Hạng tiên sinh sảng khoái đem nhi tử cho người khác nuôi như vậy sao?” Khải Khải cười nhạt, “Xem ra nhóc Đông Đông trong lòng ngài cũng không quan trọng lắm a.”

Hạng Vũ cười lạnh một tiếng, nói, “Nó cũng không phải ta thân sinh, điểm này ta nghĩ các ngươi đã rõ, nó nếu tìm được chỗ của mình……Đương nhiên muốn ở đâu thì ở đó, muốn ở với ai thì ở.”

Khải Khải mày nhíu lại, hai bên cùng đấu mắt, Khải Khải nói, “Nói như vậy là quyết định rồi.” Nói rồi đứng dậy, thì thấy Hạng Vũ nói, “Các mảnh bản đồ tuy rằng đã tìm được, thế nhưng địa đồ còn chưa rõ……Bởi vậy, lại phải làm phiền mọi người tốn thêm công sức, ta chờ tin tốt.” Sau đó đứng lên tiễn ba người ra ngoài.

Trước khi đi, Khải Khải đi theo Hạng Vũ lấy đàn dương cầm của Đông Đông, tìm chiếc xe tải, mang về cho thằng nhóc.

Xe đi được xa, Mạc Ninh mới cười khẩy, “Thứ cặn bã, nếu hắn kiên quyết không chịu, tôi còn nghĩ hắn có cảm tình với Đông Đông, thế nhưng nhìn xem, nuôi Đông Đông nhiều năm như vậy, coi như nuôi thuốc, chờ ngày ăn nó.”

Khải Khải và Troy nhìn nhau, cũng đều lắc đầu.

Thấy ba người trở về, còn mang đàn dương cầm theo, mọi người rất vui mừng, nhất là Đông Đông, đàn mang đến phòng nhạc cụ, giường lớn trong phòng Đông Đông cũng mang sang, trên giường trải thảm lông dê, sau này, đây chính là phòng của Đông Đông và Zaire.

Đông Đông ở trong phòng chạy tới chạy lui, sờ sờ đàn dương cầm, đàn violon nối tiếng, còn có đàn organ cực kì đắt tiền, cảm giác chính mình như sống trong tầng cao nhất viện ca kịch.

Để lại Đông Đông và Zaire trong phòng chơi đùa, mọi người về phòng khách..

Lấy ảnh chụp bản dập ra, mọi người bắt đầu quây lại nghiên cứu các mảnh.

“Những ký hiệu này nghĩa là gì đây.” Diệp chăm chú nửa ngày nhìn bốn mảnh ghép dải trên mặt bàn….Trên mặt có các đường cong, đích xác là bản đồ địa hình, thế nhưng với bản đồ hiện đại thì hình như không có nơi nào giống như vậy…..

Sử Diễm Phỉ lấy máy tính ra, nói, “Tôi nhập bốn mảnh bản đồ vào máy tính, so sánh một chút, phát hiện không ít chuyện thú vị.”

Mọi người hiếu kì tới xem.

“Nếu đó là thời Tần Hán, thì chúng ta không phát hiện có gì giống với bản đồ hiện đại, mà phải dùng bản đồ Đại Hán…..Sau đó kết luận là, căn bản không có nơi này.”

“Không có?” Khải Khải nhíu mày, nhìn chằm chằm ảnh chụp tỉ mỉ một hồi, lại lấy ra mặt nạ vàng nhặt được trước kia hỏi, “Ký hiệu các mảnh bản đồ với ký hiệu trên mặt nạ có phải rất giống không?”

“Đúng vậy.” Nói như vậy Đông Đông có khả năng hiểu được?”

Mạc Ninh đột nhiên kéo Hắc Kim đang chuyên tâm đọc sách, chỉ ký hiệu phóng đại trên màn hình máy tính, hỏi, “Tiểu Hắc, có biết không?”

Hắc Kim chăm chú nhìn màn hình, gật đầu với Mạc Ninh.

“Là thế nào?” Mạc Ninh hỏi.

Hắc Kim khó khăn nhìn Mạc Ninh, hôn anh một cái.

“Ai za, đừng đùa.” Mạc Ninh đẩy hắn lại, để hắn nhìn màn hình, “Ký hiệu, nghĩa là gì?”

Hắc Kim quay đầu lại nhìn Mạc Ninh lắc đầu.

“Có nhìn ra không” Mạc Ninh hỏi, Hắc Kim lại gật đầu…..Tất cả mọi người đều hiểu, Hắc Kim hiểu những kí hiệu này, nhưng không thể nào giải thích được, chứ hán hắn biết còn rất ít.

“Gọi Đông Đông xuống đi.” Khải Khải nói, chính lúc này, đột nhiên nghe trên lầu có tiếng hổ gầm.

“Là tiếng kêu uy hiếp.” Sam vội đứng lên, “Zaire hình như bị chọc giận, cảnh báo trong phòng!”

Mọi người nhanh chóng chạy lên lầu, Safi vừa chạy vừa nói, “Có mùi lạ!”

“Mẹ nó, là bọn chim chết thối tha!” Sam răng nanh nhe ra, kêu một tràng tiếng mèo, ba bước thành hai nhảy lên lầu, chạy vào phòng Đông Đông.

Đẩy cửa ra, thấy Đông Đông trốn trong góc tường, Zaire chắn trước cậu, nhe nanh nhe vuốt với một bầy quạ không biết từ đâu chạy tới.

“Đám chim chết tiệt!” Sam một mình phi người nhảy lên, một vuốt liền bắt được hai con, bầy quạ đen bị dọa, liền theo đường cửa sổ trên mái nhà đào tẩu.

Sam hai ba bước nhảy lên tường, leo lên mái nhà, đóng cửa sổ lại, nhảy xuống. Mọi người chạy lên xem Đông Đông, chỉ thấy ngoại từ trên tay có một vết cao, còn lại không có gì đáng ngại, may là có Zaire.

“Đông Đông, không có sao chứ.” Diệp vội chạy tới đỡ Đông Đông, Mạc Ninh mang đồ cứu thương, băng bó cho Đông Đông.

“Bị thương không nặng.” Mạc Ninh kiểm tra miệng vết thương.

“Zaire.” Sam gọi Zaire, vỗ đầu nó, ngồi xổm meo meo nói chuyện với nó.

Sau đó ngẩng đầu nói, “Zaire nói, Đông Đông đang đàn, đột nhiên có một đám quạ đen bay đến, vây lấy Đông Đông, muốn tấn công nó.”

“Đó là quạ bình thường?” Khải Khải quay nhìn Troy , “Nó có gì khác biệt?”

Troy nhìn Khải Khải cười cười, nói, “Quạ đen thì là quạ đen thôi, chỉ là đối với một vài kẻ mà nói quạ đen cũng có công dụng nhất định.”

“Có ích lợi gì?” Khải Khải không hiể được.

“Quạ đen còn được gọi là con mắt ma quỷ.” Safi nói, “Là có người sai chúng nó đến theo dõi.”

“Là ai?” Mạc Ninh hỏi.

Safi nhìn con quạ nằm trên đất bị Sam cào bị thương, nói, “Chờ cứu lại được nó, sau đó cài máy theo dõi, nó sẽ tự bay về.”

Khải Khải gật đầu, thấy Đông Đông có vẻ rất không vui vẻ, lại nói, “Yên tâm đi, cửa số trên mái nhà đã đóng lại, không có con quạ nào vào được, lại có Zaire ở đây nữa.”

Đông Đông vốn là còn nghĩ mọi người sẽ vì vấn đề an toàn, để cậu rời phòng này nhưng không nghĩ tới Khải Khải lại bảo cậu ở lại, lập tức tươi cười. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Troy xem xét tình hình một chút, quay lại hỏi Mạc Ninh, “Cậu hẳn là có cách?”

“Ừ.” Mạc Ninh gật đầu, nói, “Bên ngoài biệt thự tôi lập một kết giới, như vậy mấy con tiểu quái gì đó không thể nào vào được.”

Mọi người gật đầu, sau đó, Khải Khải kéo Đông Đông xuống lầu, để cậu nhìn mảnh ráp bản đồ, hỏi, “Biết ký hiệu này không?”

Đông Đông mắt nháy nháy, nghiêng đầu nhìn nửa ngày, quay đầu lại nhìn Hắc Kim.

Hắc Kim và cậu thì thầm nói hai câu, Đông Đông vỗ đầu, “A, hiểu rồi, nhưng ký tự này bị ngược.”

“Ngược?” Sử Diễm Phỉ điều chỉnh lại, hỏi Đông Đông, “Ngược thế nào? Thẳng hay xoay ngang?”

“Ừm…..Đều không phải, là mặt trái.” Đông Đôngtrả lời.

“A…..Là hình trong gương”, Sử Diễm Phỉ lấy kính ra, lần này, mọi người đều đọc ra địa điểm.

Sử Diễm Phỉ lại so sánh bản đồ, kinh hỉ nói, “Là phụ cận Âm Sơn.”

“Xa như vậy…..” Khải Khải nhăn mặt, hỏi Đông Đông, “Có thể dịch lại những ký hiệu này không?”

Đông Đông gật đầu, chỉ vào từng phần nói, “Những dòng này là chữ số…..11,30,45.”

“Chữ số”, Đông Đông gãi gãi đầu, cậu cũng không hiểu được.

Khải Khải nhìn chằm chằm bản đồ, nói, “Âm Sơn còn được gọi là đỉnh Hắc Sơn bẩy mươi, đây là phương pháp cổ nhân ghi lại vị trí.”

Mọi người gật đầu, nghĩ có lý, lại hỏi, “Thế nhưng, thế nào số pháp không phân hướng từ nam sang bắc hay từ đông sang tây?”

“Những ký hiệu trước chứ số là gì?” Khải Khải lại hỏi Đông Đông.

“Là tí sửu dần mão linh tinh gì đó….” Đông Đôngnói.

“Là phương hướng.” Mạc Ninh nói, “Thời cổ tính thời gian theo bóng mặt trời…..Phương hướng chính xác lại có chữ số, đến nơi có thể tìm.”

“Thế nhưng, theo như bản đồ.” Troy nói, “Đỉnh núi đánh dấu bốn chỗ, cuối cùng là cái nào đây?”

“Tôi nói tên Hạng Vũ này có phải là có chuyện với số bốn không a? Đâu cũng là bốn.” Sam bất mãn.

“Bên này còn có mấy chữ nhỏ.” Khải Khải hỏi Đông Đông, “Viết cái gì?”

“À…..Hữu duyên giả đắc chi.” Đông Đông đọc một lần.

“A…..” Troy bật cười, “Vị Hạng Vũ này thật hài hước a.”

Khải Khải và Mạc Ninh nhìn nhau, cái này người nước ngoài không thể nhìn ra, nhưng đối với bọn họ hiểu rõ chứ Hán mà nói, mấy chứ “Hữu duyên giả đắc chi” này, cũng đủ đau đầu.

Hôm nay, bọn Khải Khải nghiên cứu bức đồ án, thế nhưng chỉ mấy chữ “hữu duyên giả đăc chi” ngắn ngủi, lại khiến cả đám vắt óc không giải được.

Đến tối.

Troy mở phong thư ra vừa xem đã nhăn nhó, phong thư này mặt trái niêm phong bằng sáp, ở giữa có đóng dấu, in mấy chứ cái tiếng anh, khiến cho có cảm giác, giống thư gửu thường xuyên thấy trong thời Trung Cổ….Hình dạng rất cổ.

“Ai đấy?” Khải Khải hỏi.

Troy hơi nhíu mày, nói, “Là mấy người dị tộc bản địa.”

“Dị tộc?” Khải Khải hình như có chút hứng thú, lại nghe Sam nói, “Cái gọi là dị tộc chính là những kẻ phi nhân loại .”

“Lại không phải người?” Khải Khải nhíu mày, “Tôi trước tới bây giờ chưa thấy qua những thứ phi nhân loại gì đó, lại từ lúc ở cùng ba người, liên tục gặp chuyện kỳ lạ.”

Mọi người đều có chút bất đắc dĩ.

“Trong thư nói gì?” Safi hỏi Troy .

“Người gửu là Thakura, là quỷ hút máu.” Troy thản nhiên nói, “Hắn muốn tới chỗ ta làm khách.”

“Làm khách?” Khải Khải không hiểu được, mọi người cũng không hiểu.

“Hắn nói, nghe nói ta có được một bảo bối, muốn tới xem thử một chút.” Troy lạnh lùng nói.

“Cái gì bảo bối?” Mạc Ninh hiếu kỳ.

Troy thở dài, lấy từ trong phong thư tấm ảnh chụp cho Khải Khải xem, trên đó chính là Khải Khải…..

“Có ý gì?” Khải Khải nhìn Troy .

“Đại khái động kinh thôi…” Troy lạnh lùng nhíu mày, nói với Sam, “Nói với tên truyền tin, bảo hắn đừng có mà đến, ta không chào đón hắn.”

“Thế nhưng….” Sam bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Thư là nhét qua cửa, không chỗ trả lại….” Còn chưa nghĩ ra cách, lại nghe từ cửa, tiếng chuông vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.