Nhà Troy, nói là lâu đài trên núi, không bằng nói núi trong lâu đài đi, bởi vì hàng rào sắt bao quanh chân núi, cơ hồ đem cả núi vây lại.
Xe ở chân núi, Troy dẫn Khải Khải từ cổng sắt cao ngất, đi bộ lên núi
Đường núi này thật sự càng đi càng đáng sợ, hai bên là bia mộ trùng trùng, điêu khắc phong cách
Baroque
, còn có bộ xương trắng nằm ườn bên ngoài quan tài.
“Nhà anh mang phong cách công viên hả?” Mạc Ninh vuốt cằm vừa đi vừa quan sát, “Tôi thích!”
Đông Đông vừa đi vừa ngáp, “Thật mệt, còn bao lâu mới đến ?”
Troy cười ha ha hai tiếng, thấp giọng nói “Nói nhỏ……đừng đánh thức bọn chúng.’
“Ai?” Diệp vừa kinh vừa sợ, nhìn phải trái, “Nơi này còn người khác?”
“Ha ha………” Troy cười, “Người? Đánh thức người có gì phải lo lắng? Ta lo lắng là…….Đánh thức cái khác.” Cố ý đè thấp thanh âm làm lời Troy nói nghe càng có vẻ âm trầm khủng bố, thực thích hợp không khí xung quanh.
Mà phối hợp với lời hắn nói, xung quanh truyền đến tiếng mèo kêu thê lương.
Ban đêm trời đen như mực, bãi tha ma giữa sườn núi, tiếng mèo kêu làm mọi người cả kinh toát mồ hôi lạnh.
“Sam!” Troy đột nhiên kêu một tiếng, mọi người chỉ thấy bóng đen chợt lóe, một còn mèo lớn đen thuần “vèo” một tiếng chạy tới, nhào vào trong lòng Troy, thân thiết cọ vào cổ hắn, kêu “meo meo meo meo”. Một đôi mắt xanh xám tò mò liếc nhìn những người xung quanh.
“Đây là mèo của anh?” Sử Diễm Phỉ cười ha hả, sờ sờ con mèo, “Chẳng đẹp tí nào.”
“Á……..” Sử Diễm Phỉ còn chưa nói hết liền sợ hãi kêu một tiếng, con mèo Sam kia cắn một phát vào đầy ngón tay anh.
“Đau……”Sử Diễm Phỉ đau lòng nhìn ngón tay trắng nõn thon dài xuất hiện một dấu răng, hung tợn trừng mắt nhìn Sam, “Con mèo chết tiệt, dám cắn ta!”
Troy mỉm cười vuốt vuốt cổ Sam, cười nhẹ: “Thích sao? Nếu thích thì đêm nay để hắn đến uy ngươi.”
“Không cần!” Sử Diễm Phỉ bĩu môi, “Tôi không cần nó.” Vừa nói, vừa cọ cọ Troy. “Tôi muốn ngủ phòng anh………”
Troy cười nhưng không nói, chỉ thấy Sam trong lòng hắn âm thầm đánh giá Sử Diễm Phỉ một lượt, meo meo kêu hai tiếng, vươn lưỡi liếm miệng mình.
Khải Khải có chút mất kiên nhẫn, “Còn gì nữa không?” Nhưng nháy mắt xoay đi, anh nhìn con mèo đen Sam, trên mặt như xuất hiện ý cười…….Nhìn nhầm sao?
Troy thấy Khải Khải ánh mắt chăm chú, vẻ mặt không tin, cười càng thêm thâm ý, dẫn mọi người mua chóng đi lên núi.
Một lúc sau, tất cả đã đứng trước biệt thự trên núi, mọi người đến gần nhìn, vẫn nhịn không được hít một hơi lạnh, trước mắt là tòa lâu đài đúng chuẩn phong cách Baroque cổ, tường màu xám được dây leo tím phủ kín, bốn phía là các bức tượng kì lạ, sân trước còn có mấy bồn hoa cùng vòi phun nước, mà tự nhiên phun ra hai tia nước, khiến người ta phải nghĩ dưới vòi phun hẳn có cái gì đó.
Troy đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, sau đó, truyền ra tiếng “kẽo kẹt”, cửa chậm rãi mở ra.
“Mời vào, hoan nghênh đến nhà quỷ hút máu.” Troy đi trước, mời mọi người đi vào.
Khải Khải đứng ở cửa, nhìn hành lang gấp khúc dài, bốn vách tường đều là gương tam giác kì quái, xếp lại trông như miệng quái thú cắn xé mình vậy, mặt kính sáng đến kì lạ, ánh sáng kì dị lan tỏa, mọi người đi hai bước, cảm giác không ổn, như thế nào bốn phía hình ảnh trong gương, dường như thiếu một người…….Nhìn kĩ, Khải Khải lại hít một hơi lạnh, chỉ thấy trong gương có hình phản chiếu bọn họ, không có Troy, cũng không có con mèo đen Sam kia.
Mọi người ngẩn ra mấy giây, nhìn Troy vẫn là đang cười, khuôn mặt tái nhợt với màu mắt đỏ quỷ dị không nói nên lời, không tự chủ sau lưng một trận rùng mình.
“Phì phì ……phì phì……” Đang lúc khiếp sợ, chợt nghe bên cạnh truyền đến thanh âm kì quái, mọi người quay lại…….Lại hít một hơi lạnh, chỉ thấy không biết từ lúc nào bên chân, đã xuất hiện một con rắn lớn màu trắng, đầu hình tam giác, mắt tím đỏ, nhìn bọn họ.
“ Safi .” Troy vẫy vẫy con rắn, “Không được như vậy nha, đây là khách không phải đồ ăn.”
Con rắn gọi Safi quay lại đánh giá một phen, đôi mắt xanh lục nhỏ như hạt châu như ẩn hiện tia nhìn sắc lạnh.
Khải Khải theo bản năng nhìn gương – quả nhiên cũng không có con rắn này…. Đều là yêu quái sao? Tà môn!
Nếu nói vừa mới đến nhìn mèo đen, mọi người bị dọa một chút, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một mãng xã trắng, sắc mặt nháy mắt đều trắng bệch…….Nơi này rất quỷ dị.
“Oa!” Diệp lại đột nhiên hô to một tiếng vẻ mặt hưng phấn, ôm đầu mãng xà, “Bạch Sâm Nhiêm a! Thực hiếm a!”
Con rắn kia cùng mọi người giật mình, Diệp vốn cho người ta cảm giác lá gan rất nhỏ, bình thường nói chuyện nhỏ nhẹ, so với thỏ thật giống nhau, không nghĩ tới dám chủ động tiếp cận mãng xà.
“Mày gọi Safi à……….Tao là Diệp, mày nhà có phải Amazon không?” Diệp vẫn là ôm đầu Safi cọ cọ, “Mày oai quá à.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, con rắn Safi kia cũng vươn lưỡi, liếm liếm mặt Diệp, trong mắt hiện tinh quang.
Troy cười, nói: “Thích không? Thích thì cho mi đó.”
“A?! Thật sao?” Diệp mừng rỡ, ôm lấy con rắn lớn ngang ngửa mình, “Nó rất quý đó, như thế thật ngại quá?” Nhưng trong mắt lại là – tốt tốt, tôi rất muốn a!
Mọi người toàn thân sợ hãi, bởi vì Troy vừa rồi nói câu kia không phải nói với Diệp, mà là nói với Safi , hiển nhiên hắn là đang hỏi con rắn kia muốn Diệp…….Như vậy nói, hắn lúc đó cũng là hỏi Sam có muốn Sử Diễm Phỉ?!
Sử Diễm Phỉ liền thấy cổ lạnh lạnh, quay lại nhìn con mèo trong lòng Troy, chỉ thấy nó nháy mắt với mình, vươn cái lưỡi hồng hồng liếm miệng.
“A…….” Sử Diễm Phỉ thất thanh hét lên, ôm lấy Khải Khải, “Lão đại, miêu yêu a miêu yêu!”
Khải Khải nhíu mày, khó hiểu nhìn Troy, “Nó là gì?”
“Là mèo a.” Troy nhún nhún vai, nói xong, vuốt vuốt con mèo ngồi trên vai mình liếm chân. Con mèo Sam kêu meo meo hai tiếng, nhảy xuống đầu vai hắn, chạy đi.
……..Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục đi tiếp. Bạn đang �
“Đến rồi” Troy mang mọi người đi qua hành lang, tới cửa lớn, nhẹ nhàng đẩy cửa, một phòng khách, đối diện cửa là lò sưởi lớn, phía trên có một bức họa. Nhìn bức tranh, người trong đó là Troy, hắn trông trẻ hơn so với hiện tại, hoặc xác thực nói, Troy trong tranh thoạt nhìn có cảm giác giống người hơn.
Hai bên là cầu thang nối thẳng lên lầu hai, lầu hai có một loạt phòng.
“Lầu hai đều là phòng cho khách, vừa đủ mỗi người một phòng, mọi người tùy hứng lựa chọn.” Troy ngáp một cái, nói: “Hôm nay muộn rồi, trước nghỉ ngơi đi, ngày mai ta đưa đi tham quan thành.” Vừa nói, vừa dẫn tất cả lên lầu, Khải Khải bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng hắn lên lầu hai, tùy tiện tìm một phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp ôm Safi vào phòng, Khải Khải có chút lo lắng, hói: “Cùng nó ngủ không sao chứ?”
Diệp lắc đầu, cười, “Đừng lo, Bạch Sâm Nhiêm là động vật cao quý, chẳng thèm ăn động vật thấp hơn.” Vừa nói vừa cọ cọ Safi , cười hỏi, “Mày nói đúng không a, Safi ?”
Khải Khải bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mọi người vào phòng, anh cuối cùng cũng chọn lấy một cái, nháy mắt trước khi mở cửa, thấy Troy đứng ở lầu ba đối diện mình, cầm một ly rượu…..trong ly hình như là rượu vang, chỉ nhìn ra là chất lỏng màu đỏ tươi sóng sánh.
Troy hôn gió với Khải Khải, cười nhẹ: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon nha …..bảo bối.”