Sau khi rời Fabian, Hàn Thạc nhằm thẳng con đường lúc trước đã bước qua, đi về phía rìa Hắc Ám sâm lâm.
Trên đường đi, Hàn Thạc vẫn không ngừng tu luyện ma công, cơ thể trải qua giai đoạn “Cố Thể” đã được cải tạo lại, hắn dường như đã thoát thai hoán cốt, hiện tại việc tu luyện ma công đã có thành tựu rõ rệt, Ma Nguyên lực có thể tùy tâm lưu chuyển khắp toàn thân.
Ma công tu luyện có chín cảnh giới, giờ đây Hàn Thạc đã tu luyện tới tầng thứ hai “Thác Mạch”. Tu luyện “Thác Mạch” so với “Cố Thể” có chút khác biệt, chủ yếu là đối với quá trình mở rộng kinh mạch toàn thân, khiến cho chiều rộng và độ dẻo dai của kinh mạch được đề cao rất lớn. Quá trình mỗi lần tu luyện “Thác Mạch” đều vô cùng đau đớn, giống như bên trong kinh mạch có sâu bọ cắn xé không ngừng.
Ba tầng đầu Ma công gồm “Cố Thể”, “Thác Mạch” với “Tố Hồn” chính là bộ phận căn bản nhất, càng về sau quá trình tu luyện càng trở nên khó khăn trùng trùng, bất quá đã có kinh nghiệm khi tu luyện cảnh giới “Cố Thể” nên hắn đã hiểu rõ cách tu luyện ma công. Tu luyện ma công vốn kèm theo là sự hành hạ cùng đau đớn vô cùng, sự thống khổ phi thường khi tu luyện “Thác Mạch” sớm cũng trong dự liệu, phải có ý chí bền gan vững chí dám liều mạng, không lúc nào lơi lỏng đem Ma Nguyên lực từng lượt mở rộng kinh mạch.
Trải qua mười hai ngày tu luyện và gấp rút đi đường, Hàn Thạc vẫn chưa gặp được mấy người Vaeni, cuối cùng đành một mình rời khỏi Hắc Ám sâm lâm, lúc trời tối đã lại tới được Đa La trấn.
So với một tháng trước, Hàn Thạc sau khi trải qua sự tôi luyện tại Hắc Ám sâm lâm, vô luận là thực lực, tinh thần hay tướng mạo đều xảy ra sự biến hóa to lớn. Bây giờ hắn đã cao một mét bảy mấy, thân thể mặc dù không phải là rất cường tráng nhưng không hề còn vẻ gầy yếu như trước kia.
Trải qua lần tẩy lễ máu tươi, Hàn Thạc vô luận là đảm lượng hay kiến thức đều tiến một bước thật dài. Khí chất cũng biến hóa một cách huyền bí mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết rằng: Hắn đang chậm rãi biến đổi.
Đa La trấn vào buổi tối tràn đầy không khí thoải mái, vui sướng, rất nhiều mạo hiểm giả từ bên trong Hắc Ám sâm lâm trở về, có một số người mất đi đồng bạn thì mang một vẻ mặt đau thương, lại có một số lấy được được vật phẩm hậu hĩnh, trên mặt lộ vẻ đắc ý mãn nguyện tươi cười, ý định tại Đa La trấn “vui vẻ” một phen.
Sau khi Hàn Thạc trở lại Đa La trấn, việc đầu tiên là tới nơi nhóm Jean gửi chiến mã. Xem xét một hồi, phát hiện chiến mã bọn họ hao phí kim tệ thuê của quân đội vẫn tại đây, lập tức hiểu rằng đám người Vaeni vẫn chưa quay về nơi này.
Chiến mã này mặc dù tổn hao kim tệ nhưng vẫn chỉ có sư phụ cùng đệ tử Vong Linh hệ là có quyền sử dụng. Sau khi quay về Thành Zaki Erskine phải bàn giao nguyên vẹn lại cho thành vệ. Hiện giờ chiến mã nếu ở đây chứng minh rằng nhóm Vaeni vẫn chưa rời đi.
Hàn Thạc tự nhiên hiểu rằng hắn một người một ngựa chạy không ngừng nghỉ, khẳng định so với đoàn người Vaeni chậm rãi quay lại thì nhanh hơn nhiều, chưa biết chừng đám người Vaeni trên đường gặp phải ma thú nên bị trì hoãn, cho nên bây giờ bọn họ vẫn chưa quay lại cũng đã nằm trong dự tính của hắn.
Đi vào tiểu lữ quán lúc trước đám người Vaeni đã dừng chân, Hàn Thạc đi tới chỗ chủ quầy, mỉm cười nói:
– Ta muốn ở trọ.
Tên chủ quầy đang híp mắt ăn trái cây ngẩng đầu lên liếc Hàn Thạc một cái, lại uể oải nói:
– Ồ, là ngươi hả, trả mười đồng tệ đi, cái nhà kho đó vĩnh viễn không có ai ở, ngươi có thể quay lại đó.
Lần trước nhóm Jean cùng Hàn Thạc tới đây, Jean cố ý thuê cho hắn một cái nhà kho, còn bị điếm chủ này khinh bỉ một phen, cho nên bây giờ gã vừa thấy Hàn Thạc đương nhiên cho rằng với thân phận của hắn chỉ có thể thuê cái nhà kho kia mà thôi.
Không tức giận, Hàn Thạc mỉm cười, lấy túi tiền từ bên hông ra, lắc lách cách một chút rồi móc từ bên trong một kim tệ ném xuống mặt quầy gỗ, liếc điếm chủ một cái nói:
– Ta không muốn ở nhà kho.
Vừa rồi điệu bộ còn uể oải, “xoạch” tên chủ quầy vội nhổm dậy, một tay vớ lấy đồng kim tệ trên bàn, trên mặt rất nhanh nở nụ cười nghề nghiệp:
– Đương nhiên, đương nhiên, một cái nhà kho làm sao xứng với một đồng kim tệ chứ, tiểu tử đáng yêu muốn ở phòng nào cứ tùy tiện nói, một đồng kim tệ thừa đủ rồi.
Có kim tệ đãi ngộ quả nhiên là hoàn toàn khác hẳn, Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu nói:
– Ta muốn ở phòng mà lần trước vị nữ sư phụ kia đã từng ở, ngươi an bài một chút đi.
– Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề, đây là chìa khóa, một đồng kim tệ đủ cho người ta ở năm ngày, tiểu tử còn yêu cầu gì khác không?
Điếm chủ vẻ mặt tươi cười, hớn hở lấy từ chiếc ngăn kéo bàn ra một chiếc chìa khóa đưa cho hắn, nịnh bợ hỏi.
– Không còn, ngươi làm việc đi!
Sau khi lấy chìa khóa, Hàn Thạc đi tới căn phòng trước kia Vaeni đã ở, thầm nghĩ trong lòng sức mạnh của kim tiền vô luận tại thế giới nào cũng có một tác dụng thần kỳ, xem ra muốn vững chân tại thế giới này, kim tiền quả thật là thứ không thể thiếu.
Đi vào căn phòng trước đây Vaeni ngủ, Hàn Thạc cởi hết mọi thứ trên người ra, thoải mái nằm trong bồn tắm, tắm nước nóng một phen. Hồi tưởng lại sự diễm ngộ kiều diễm lần trước tại chỗ này, hắn cảm thấy một luồng hỏa diễm phừng phừng bốc lên, tiểu huynh đệ không kiềm chế được nữa bắt đầu gồng mình lên.
Thầm mắng một tiếng, Hàn Thạc cả người xích lõa đứng thẳng dậy, lấy từ bên cạnh một chiếc khăn tắm khô lau chùi thân thể, đang định rời đi khỏi phòng tắm thì chợt thấy thân thể khoẻ mạnh của mình trong một cái gương lớn trong phòng.
Tấm gương phản chiếu lại thân thể hắn, bắp thịt gồ lên, vóc người cân xứng, da dẻ trải qua một thời gian phơi nắng hiện lên một màu đồng hun, thoạt nhìn tráng kiện mạnh mẽ đầy sức sống, so với thân thể gầy yếu trước đây quả là khác nhau một trời một vực
Rất hài lòng, hắn vuốt vuốt hai khối cơ ngực cân đối, quay về phía tấm gương tạo dáng, Hàn Thạc chỉ vào tấm gương tự tán thưởng chính mình:
– Tiểu tử này quả thật là anh tuấn a!
Rời khỏi quán trọ, Hàn Thạc trước tiên tới cửa hàng y phục lấy một đồng kim tệ mua một bộ nội y mềm mại hảo hạng, mặc vào bên trong bộ quần áo tạp dịch mà học viện phân phát
Sau đó, hắn lại đi tới tiệm vũ khí, tiêu tốn mười đồng kim tệ cho một thanh chủy thủ loại tốt nhất, bốn đồng kim tệ cho mười lăm cây cương châm sắc bén giấu ở ống chân, sáu đồng kim tệ mua một cái nỏ cỡ nhỏ dấu ở bên trong tay áo, thân thể hắn thế là toàn bộ được vũ trang.
Tiếp đó Hàn Thạc lại tới một tiệm thuốc, xuất ra bốn mươi đồng kim tệ mua một ít dược thuỷ, dược phấn, ngoại trừ một số đơn giản dùng để chữa bệnh và chăm sóc ra thì còn ít bột gây mê và mê huyễn thôi tình, còn có một bình độc dược.
Mấy thứ này, tại Thành Orson là hàng cấm nên Hàn Thạc dù có tiền cũng không có cách nào mua được, nhưng tại Đa La trấn này bởi vì nhu cầu của mạo hiểm giả nên được bày bán công khai. Tới nơi này, càng thêm rõ ràng tầm quan trọng của thực lực, trong tay lại có tiền nên muốn mua một chút để phòng sau này có lúc dùng đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn
chấm cơm.
Đến lúc mấy thứ này được đưa tới tận tay, Hàn Thạc mới cảm khái cảm thấy có tiền thật là tốt. Sau khi từ tiệm thuốc đi ra, hắn ngay cả sống lưng cũng thẳng hơn so với ngày thường một chút, từ khi trong túi có tiền dường như làm việc gì cũng thuận lợi.
Trên đường đi tới lữ quán, Hàn Thạc thấy chung quanh một ít tửu quán to nhỏ xa hoa truỵ lạc, dạ dày sôi lên một chút, tiếp đó thuận theo nhu cầu của thân thể hắn quẹo vào một lữ quán.
Bên trong tửu quán đầy những âm thanh hỗn tạp to nhỏ khác nhau. Ánh đèn màu loé lên lấp loáng, một số mạo hiểm giả thương nhân đang tụm năm tụm ba bên những chiếc bàn, ba hoa khoác loác về kinh nghiệm mạo hiểm của mình
Những người này sắc mặt đỏ gay, trong tay cầm chén rượu, say khướt không hề cố kỵ, la hét nói say sưa, trên mặt bàn bày đầy những cao lương mỹ vị. Một đám nam nữ trẻ tuổi làm công tác phục vụ không ngừng di chuyển giữa đám người để đưa thêm thức ăn và rượu ngon.
Hàn Thạc trực tiếp đi thẳng tới một góc đại sảnh nơi còn một chiếc bàn trống duy nhất ngồi xuống, sau đó một thanh niên phục vụ tướng mạo có vẻ ngại ngùng bước nhanh tới trước mặt Hàn Thạc lễ phép hỏi:
– Xin hỏi, ngài cần thứ gì?
– Rượu ngon, thịt ngon, mang lên cho ta.
Hàn Thạc lấy ra một đồng kim tệ, ngón cái bắn nó vào chiếc khay phục vụ, thuận miệng phân phó.
Tên phục vụ vừa thấy đồng kim tệ rơi xuống hai mắt sáng rực lên, càng thêm cung kính khom người xuống, vội vàng cầm lấy đồng kim tệ, mỉm cười ôn nhu nói:
– Tốt, ngài chờ giây lát, lập tức sẽ có.
Có tiền sẽ có nhu cầu được phục vụ một cách tốt nhất, Hàn Thạc nghênh ngang ngồi dựa vào chiếc ghế, híp mắt lại đánh giá những mạo hiểm giả cùng thương nhân trong đại sảnh với đủ loại màu sắc và hình dạng khác nhau. Những người này hoặc vừa mới từ Hắc Ám sâm lâm trở về hoặc sắp tiến vào Hắc Ám sâm lâm, bọn họ vừa từ nguy hiểm thoát ra đã lại định tiến vào hung hiểm chưa biết, đều là những hành vi phóng túng phơi bày sức sống của chính mình, tận tình hưởng thụ đoạ lạc tại Đa La trấn.
Một lúc sau, một bình mỹ tửu màu tím nhạt, ba đĩa thịt quay lớn, hai đĩa trái cây được tên phục vụ ngại ngùng đưa đến bàn của Hàn Thạc.
– Đây là tử sắc liệt lan, loại rượu nổi danh nhất của Đa La trấn, các mạo hiểm giả đều thích, hi vọng ngài hài lòng.
Tương ứng với đồ vật đặt xuống, tên phục vụ giới thiệu một câu rồi khom người lui xuống.
Hàn Thạc sớm đã không thể chờ đợi được, liền tóm món thịt nướng lên gặm một miếng lớn, mùi vị mặc dù không ngon như hắn nướng nhưng cũng không tệ. Mở nắp bình rượu, một ngụm lớn tử sắc liệt lan chảy vào trong cổ họng, vị thơm ngọt mang theo sự nóng bỏng tiến vào khoang miệng chui xuống dưới bụng sau đó vòng về chỗ cũ mang theo một vị hương thuần, mang đến cho hắn một loại hưởng thụ khác biệt
Quả nhiên là rượu ngon, Hàn Thạc tán thưởng một câu, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên tại cửa vào xuất hiện hai người quen– Claude cùng Eileen.
Claude cùng Eileen nhìn xung quanh dò xét một chút tìm chỗ trống, sau đó ánh mắt hai người như cùng một lúc dừng lại trên người Hàn Thạc, kinh ngạc một chút rồi hai người không hẹn mà cùng hướng về phía hắn bước tới.
Quyển 4