Không biết đã bị ngất đi bao lâu, Dạ Nhược Y tỉnh dậy, đôi mắt của nàng thất thần nhìn xung quanh căn phòng mình đang nằm.
Huyết Xà bên cạnh nhìn thấy Dạ Nhược Y liền vui mừng, lên tiếng:
– Chủ nhân, người cuối cùng cũng đã tỉnh dậy!
– Ta ngủ bao lâu rồi?
Dạ Nhược không biết rõ bản thân đã bị hôn mê bao lâu, nàng chỉ biết vết thương ở sâu lưng do Đế Linh để lại hết sức mạnh mẽ, nó nhưng phá hủy đi cả một nửa cơ thể của nàng, cả ngoại và nội.
– Chủ nhân người đã ngủ hơn một tháng rồi.
Dạ Nhược Y không nói gì, ngồi dậy, Huyết Xà theo bản năng của nó bò lên cánh tay của nàng.
Một nử tử thành thục mở cửa phòng của Dạ Nhược Y mà không hề hay báo trước.
Nàng là một nữ tử mười lăm, bằng với tuổi của Dạ Nhược Y, nàng nhìn Dạ Nhược Y tười cười vui vẻ, đôi môi hồng nhuận, mái tóc tím thẩm như màu đen, đôi mắt xanh thủy long lanh hút hồn của mọi người nhìn vào ánh mắt đó.
– Ngươi tỉnh dậy rồi sao? Ăn chút gì đó đi.
Dạ Nhược Y không nói, không đâp nhìn Huyết Xà, Huyết Xà hiểu rõ ý của nàng, nói:
– Chủ nhân, nàng tên là Tử Huyền Anh, lúc người hôn mê được năm ngày thì nàng chính là ngươi chăm sóc chủ nhân a.
Dạ Nhược Y biết được nử tử trước mặt này như thế nào rồi, nàng nhìn Tử Huyền Anh, hỏi:
– Cô là?
Tử Huyền Anh bất ngờ nhìn Dạ Nhược Y, rõ ràng Huyết Xà đã giớit thiệu nàng với Dạ Nhược Y, nhưng tại sao Dạ Nhược Y lại còn hỏi như vậy?
Tử Huyền Anh cười lạnh, hiểu rõ thâm ý bên trong rồi lên tiếng đáp:
– Ta là Tử Huyền Anh, là hôn thê của Đại Ma Vương Lôi Huyết, vì lo lắng cho thuộc hạ của mình, nên ta phải chăm sóc cho ngươi.
– Chăm sóc thuộc hạ cũng nên là một phần của chủ tử, phải không?
Dạ Nhược Y nghe câu nói đầu đã như phải ăn giấm chua hóa học, còn nghe thêm mấy câu sau lại khiến nàng từ ăn giấm chua trở thành ăn giấm chát.
Không nói lấy một lời, bỏ đi xuống giường, nàng đi ra ngoài.
Tử Huyền Anh nắm lấy tay của nàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nàng ta:
– Sao ngươi lại bỏ đi, phải ở lại dưỡng thương chứ?
Dạ Nhược Y vung tay hất Tử Huyền Anh ra, tùy tiện một tiếng:
– Ồ, cảm ơn đã lo cho ta.
Rồi bóng dáng biến mất khỏi không gian.
Nơi nàng xuất hiện, không đâu xa, hính là bàn làm việc của Hàn Tử Lôi, nàng xuất hiện ở đây, là vì hắn đang ở đây.
Nhìn hắn, hắn nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, rồi lại một cái tát trời giáng xuống mặt của Hàn Tử Lôi.
Hàn Tử Lôi ngơ ngát ra, hồi tỉnh tâm thần, quát:
– Ngươi bị gì vậy hả?
– Ta và ngươi không còn nợ nữa, không cần cứu ta, cũng chẳng cần lo cho ta, lo mà ôm ôm ấp ấp thê tử của ngươi đi tên khốn.
Nói xong, nàng quay người bỏ đi, đi ra tới cửa lại nhìn thấy nử tử ấy.
Có lẽ Dạ Nhược Y sẽ không hành sử như vậy, nhưng khi nhìn thấy Tử Huyền Anh thì đã đọc hét cả suy nghĩ của nàng, cả về quá khứ.
Nàng đến đây, mỗi ngày đều đến chỗ của Han Tử Lôi, đều lên giường của hắn, nhân lúc hắn ngủ thì liền âm thầm bò lên giường, đã vậy còn năm lần bảy lượt chiếm tiện nghi của hắn.
Hắn ta lại càng quá hơn, nhiều lần tặng quà cho nàng, tăng cái gì không tặng, lại đem thứ mà nàng thích nhất tặng cho nử nhân này.
Cái mà Dạ Nhược Y thích nhất chính là vào thời gian mùa hè này được nhìn thấy tuyết rơi, hắn ta làm tuyết rơi trước mặt nàng, còn làm dây chuyền hoa tuyết tặng nàng, đúng là tức chết đi mới được mà.
Dạ Nhược Y bỏ ra ngoài, nhìn thấy Tà Âm Linh đi vào.
Tà Âm Linh đứng chặn trước Dạ Nhược Y, vừa định nói cái gì đó thì, Dạ Nhược Y đã nói trước:
– Chó ngoan khồn cảng đường.
Nghe xong lời này, lời muốn nói cũng nuốt vào trong, đành phải cất bước tránh đường của Dạ Nhược Y.
Tà Âm Linh đi vào trong phòng của Hàn Tử Lôi, thấy hắn đnag chuyên tâm làm việc gì đó, hắn nhìn nàng, lên tiếng:
– Đến giờ ngươi mới quay về sao? Ngươi hãy ra lệnh cho những thuộc hạ của người tìm kiếm người có tên là Dạ Nhược Y.
Tà Âm Linh đột nhiên sững sờ, lên tiếng:
– Đại Ma Vương Lôi Huyết đại nhân, ngài muốn tìm người tên là Dạ Nhược Y?
Hàn Tử Lôi gật đầu khẳng định:
– Đúng vậy? Sao có chuyện?
– Ta không biết có nên…
Tà Âm Linh ấp úng lên tiếng.
– Có gì cứ nói thẳng ra đi.
Tà Âm Linh gật nhẹ.
– Sự thật, số 13 tên là Dạ Nhược Y, hơn năm năm trước, thuộc hạ ở Tam Thiên thế giới theo dõi người nhà của Âm Ma thần Nữ thì biết được, Dạ Nhược Y có khả năng biến đổi màu tóc và mắt thành đen và đỏ.
– Cái tên số 13 mà Dạ Nhược Y sử dụng theo thuộc hạ được biết thì là tên danh của nàng khi ở trong hình dạng huyết quỷ.
Hàn Tử Lôi nhìn Tà Âm Linh, quát:
– Sao ngươi không nói cho ta ngay từ đầu?
– Vì ngài không ở trong lâu đài.
Hàn Tử Lôi ngẫm lại thì đúng là như thế thật, lên tiếng:
– Vậy số 13 đâu?
– Vừa mới rời khỏi lâu đài.
Nhận được đáp án, Hàn Tử Lôi liền rời đi, hắn không cần biết Dạ Nhược Y là đi hướng nào, cứ đâm thẳng trực tiếp ra ngoài, bay lên trời cao tìm kiếm bóng dáng của nàng.
Hắn cảm nhận một nơi mà không gian rung động, liền hướng nơi đó đi tới, phát hiện Dạ Nhược Y đang mở ra cánh cổng không gian.
Hàn Tử Lôi có phần kinh ngạc vì chỉ có những người đạt đến Thượng Thần mới có thể mở ra cỏng không gian.
Thật không ngờ, chỉ hơn hai tháng mà Dạ Nhược Y từ Trung vị Thần lên đến Thượng Thần.
Nhưng đây không phải là thời gian để lo cho việc đó, việc quan trọng bây giờ là kéo Dạ Nhược Y lại, không cho nàng mở rộng cánh cổng không gian.
Hàn Tử Lôi đọc lẩm bẩm một câu thần chú trong miệng, một cái hố xuất hiện dưới chân Dạ Nhược Y, đưa nàng đi đến lâu đài.
Hàn Tử Lôi ngay lập tức xuất hiện ở trong phòng cưa hắn.
Dạ Nhược Y thấy hắn, liền quát mắng:
– Ngươi đúng là tên khốn khiếp, ta và ngươi chẳng còn nợ nần gì nhau nữa, trả toàn bọcho ngươi rồi đấy, đủ hai cái mạng rồi đấy!
– Cả ở Trái Đất và ở thế giới này, ta đều trả xong hết cho người rồi đấy! Ta với ngươi chẳng còn gì nữa, ngươi đi mà âu yếm nữ nhân của ngươi ở thế giới này đi!
– Ta thật dại dột khi yêu lấy ngươi, ngươi không đáng để ta quan tâm, ngươi không đáng để ta hy sinh.
-…
Hàn Tử Lôi chỉ đứng đó nghe nàng chửi mắng, chịu không nổi nữa đi đến ôm lấy nàng, siết chặt nàng vào lòng hắn.
– Nàng chửi rất đúng, ta không đáng là nam nhân của nàng, nhưng xin nàng, đừng nói đi là đi, nói mất là mất, ta thật sự tìm nàng, tìm nàng rất lâu rồi, Y Y.
– Nàng chửi ta cũng được, đánh ta cũng được, nhưng ta không muốn mất nàng, Y Y, ta thật sự nhớ nàng, ta thật sự yêu nàng.
Dạ Nhược Y nghe những lời nói ảm động này, đáp:
– Nói xong chưa?
Hàn Tử Lôi thả nàng ra, nói tiếp:
– Vẫn chưa xong, Tử Huyền Anh thật ra không phải hôn thê của ta, một tên ma vương ở nước khác vì muốn lấy lòng ta đem nàng qua đay cho ta, ta đã đưa nàng quay về rất nhiều lần nhưng nàng lại không chịu một mực ở nơi này.
– Ta không có tình cảm với nàng ta, chỉ xem nàng như một người hầu trong lầu đài này, nàng và ta chẳng có phát sinh quan hệ gì cả.
Dạ Nhược Y vẫn như cũ hỏi:
– Nói xong chưa?
Han Tử Lôi gật đầu như con cún nhỏ, đáp:
– Xong rồi.
– Xong rồi thì ta đi về lại Tam Thiên thế giới đây!
Hàn Tử Lôi kéo Dạ Nhược Y lại, lên tiếng:
– Ta…ta về cùng nàng…