Sắc mặt của Dạ Kiếm Hoa trông phút chóc liền trở nên khó coi, hắn biến thành một làn khói tiến đến trước mặt Dạ Nhược Y.
– Hừ, gà chó không bằng.
– Đùng!
Dạ Nhược Y trợn mặt một cái, đám khói trắng đang bay đột nhiên nổ tung, máu tươi đỏ huyết bắn tung tóe khắp nơi.
Những giọt máu bắn vào người của Dạ Nhược Y, sắc mặt của nàng đột nhiên tối sầm lại, nhìn những giọt máu trên người, vút trên khuôn mặt, những giọt máu đỏ huyết ở trên tay.
Đôi môi Dạ Nhược Y lộ ra một độ cong, một đương cong kinh dị mà ma quái.
– Không ổn rồi!
Phong Tiêu Viêm lên tiếng, liếc nhìn qua chỗ của Phong Tiêu Gia, hai người gật đầu một cái, cả hai cùng nhảy xuống dưới ghế, đáp xuống đài.
Kéo Dạ Nhược Y đi vào một căn phòng nào đó của Dạ gia.
Trên ghế thượng, một người trẻ tuổi, độ tuổi cũng ngang bằng với Dạ Qua Thần, mái tóc xanh trời, đôi mắt xanh tựa như bầu trời, nhưng cũng tựa như băng lạnh.
– Ngươi vừa rồi… Dạ Nhược Y? Trùng tên ư?
Người này chính là tân gia chủ gia tộc Dạ gia – Dạ Đường Tam, đường ca của Dạ Nhược Y, ở thế giới này, lẫn cả ở Trái Đất.
Chỗ của Dạ Đường Tam chẳng có ai ở bên cạnh, vì hắn là tân gia chủ nên cũng có phẩm quyền như một gia chủ, những người khác cho dù là trưởng lão cũng không được phép ngồi cạnh hắn.
Một gia chủ cần được thỏa mái nên chỗ ngồi của một gia chủ thường chẳng có người nào ngồi cùng, muốn cái gì thì chỉ cần vẫy tay một cái, thị nữ sẽ lập tức đến và phục vụ ngay.
Những người xem trận đấu của Dạ Nhược Y liền kinh hoàng, một cái ánh mắt cũng có thể giết người, rốt cuộc thì tu vi của con người này là đến đâu?
Dạ Qua Thần khi nhìn thấy máu bắn lên người của Dạ Nhược Y cũng thập phần lo lắng, đi theo hai người Phong Tiêu Gia và Phong Tiêu Viêm.
– Nhược Y, muội không sao chứ?
Dạ Nhược Y gật đầu, một tay che nửa mặt, nhưng nụ cười ma quái thì vẫn còn ở trên khuôn mặt.
Dạ Qua Thần tắc lưỡi một cái:
– Với tình trạng này thì sao làm đấu được những trận sau đây?
Dạ Nhược Y lắc đầu, cười quái dị:
– Không sao, muội sẽ vẫn đấu, nhưng lần này là dùng sức mạnh đơn thuần, không giết mà hành hạ.
Ba người đứng đờ người ra, cười trừ nhìn nhau mà lắc đầu.
Từ trong không gian ma pháp, Dạ Nhược Y lấy ra chiếc hoa tai, đeo lên tai của mình.
Chiếc hoa tai Tinh Tử Lôi này có khả năng áp chế tà niệm trong tâm của Dạ Nhược Y, đeo nó lên là một cách tốt nhất.
Nụ cười biến mất, sắc mặt của Dạ Nhược Y cũng trở nên âm trầm như trước, lạnh nhạt như một khối băng lãnh.
– Được rồi, muội không sao, ba người lo quá rồi đấy!
Dạ Nhược Y cười nhạt nhìn ba người.
Cả ba liếc nhìn nhau, cảm thấy rất lạ.
Phải biết, khi ở Trái Đất, chỉ cần Dạ Nhược Y đối diện với mưa máu hoặc bị máu bắn vào người dù chỉ là một lượng ngỏ, thì cũng đủ khiến Dạ Nhược Y phát điên lên và chém giết loạn xạ.
Nếu muốn cản thì cần phải có mười hai thân thuộc với Dạ Nhược Y kiềm chế nàng lại, còn không thì để khoảng ba canh giờ là sẽ tự hết.
Nhưng trong ba canh giờ này, Dạ Nhược Y đủ thời gian để diệt một đất nước.
Đây có thể nói là tác dụng phụ của thuốc biến đổi con người.
Cho dù đã xuyên qua, thuốc vẫn không biến mất, nó không phải là ăn sâu vào trong máu mà ăn sâu vào trong linh hồn.
Đi ra bên ngoài, Dạ Nhược Y lại nghe tên của mình lên võ đài.
– Dạ Nhược Y lên võ đài thứ 7.
Lần này Dạ Nhược Y cảm thấy rất lạ, lần này chỉ nói tên của nàng mà không nói nàng sẽ đấu với ai.
Dạ Nhược Y cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên võ đài.
Khi lên võ đài, một bóng người dần dần xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Y.
Nàng kinh ngạc nhìn con người, sau đó lại cười lạnh lên tiếng:
– Dạ gia chủ, có phải là không hợp quy tắc không?
Dạ Đường Tam cười nhạt, đáp:
– Không hề không hề, chỉ cần ngươi đấu thắng ta, ngươi sẽ thắng mà không cần tieps tục vào vòng ronng, trực tiếp trở thành quán quân.
Dạ Nhược Y cười nhìn Dạ Đường Tam, nàng lắc đàu, chỉ tay về hướng của Dạ Qua Thần, lên tiếng:
– Có lẽ Tam ca nên đấu với Thần ca thì hơn, hai người đều là Thần Linh trung kỳ, đấu với nhau sẽ hợp hơn.
– Với lại… Ngay cả uy áp của ta, Tam ca cũng không thể đấu lại được đâu.
Dạ Đường Tam bất ngờ, rõ ràng hắn đã che dấu tu vi, nhưng lại không ngờ bị Dạ Nhược Y nhìn thấu.
– Quả nhiên, muội chính là Dạ Nhược Y ở Trái Đất.
Dạ Nhược Y nói:
– Tam ca à, đừng nói đến bây giờ ca còn không biết đấy!
– Phing Tiêu Gia, Phong Tiêu Viêm đều là người ở Trái Đất đấy! Tất cả những ngừi từng tiêm qua loại thuốc đó mà còn sống đều xuyên qua thế giới này cả.
– Dù là bị tiêm ở Trụ sở hay ở Viện nghiêm cứu, đều bị xuyên đến đây. Mỹ Lệ A, Đông Phương Nguyệt, Dạ Qua Thần, Vân Phong, Kiệt Khắc đều bị xuyên đến đây.
– À đúng rồi, còn có Độc Cô Phong Tử nữa!
Dạ Đường Tam bất ngờ, có một điểm mà cậu không hiểu:
– Kiệt Khắc…đâu có bị tiêm thuốc.
Dạ Nhược Y lắc đầu cười trừ:
– Kiệt Khắc chỉ tiêm một lượng nhỏ vago trong người thôi, huynh ấy tự nghiêm cứu ra thuốc và tự tiêm lên chính mình, nên huynh hãy có sức mạnh đánh người đấy!
Dạ Đường Tam gật đầu như đã hiểu.
Nhưng vẫn còn một vấn đề mà Dạ Đường Tam thắc mắc:
– Tu vi của muội?
Dạ Nhược Y để ngón tay lên môi:
– Huynh hiện tại vẫn không nên biết.
Dạ Đường Tam đơ người, lắc đầu cười trừ, hắn biết thế nào Dạ Nhược Y cũng sẽ nói như vậy, cũng sẽ không cho hắn biết tu vi thật sự của mình.
– Đấu thôi.
Một sự thật là Dạ Nhược Y chẳng muốn đấu với người đường ca này chút nào, nhưng với cái tình huống này thì bất đắc dĩ mà thôi.
Từ không gian Tinh Tử Lôi, lấy ra Demon, biến nó thành lưỡi hái tử thần.
– Keng.
Hai người không biết từ khi nào đã biến khỏi chỗ đứng của mình mà chẳng một ai biết, khi họ biết thì cả hai đều đang đấu với nhau.
Dạ Nhược Y thì không hề đánh vào Dạ Đường Tam, mà những thứ nàng đánh ra đều là những đường chém từ lưỡi hái vào sân đấu.
Còn Dạ Đường Tam thì lại cố gắng bắt kịp tốc độ của Dạ Nhược Y, nhưng mãi vẫn chẳng thể chạm vào một sợi tóc của nàng, dùng trên tay là có một thanh kiếm.
Chưa đầy năm nhịp hô hấp, Dạ Nhược Y đã dừng lại, nàng cười và búng tay một cái.
– Rắc.
Cả sàn đấu bị sặp xuống, riêng chỗ của Dạ Nhược Y đứng thì chẳng hề bị gì cả.
Những chỗ khác thì đều bị chia cắt, bên cạnh đó, còn có những chỗ bị đấm thủng, Dạ Đường Tam ở trên lôi đài, bị ngã xuống.
Nhìn cả sàn đấu này, cũng có phần đoán được, Dạ Nhược Y trên cấp Thần Linh, theo như hắn biết thì từ đầu tới giờ, Dạ Nhược Y hoàn toàn không dùng Thần uy hay linh lực, chỉ sử dụng sức mạnh đơn thuần.
– Ta nghĩ muội ít nhất cũng là trên cấp Hạ vị Thần.
Dạ Nhược Y nhìn Dạ Đường Tam không nói gì cả, nàng chỉ im lặng đứng đó chờ kết quả và bỏ đi.
Tiếp theo sau đó là Dạ Đường Tam theo lời của Dạ Nhược Y, đấu với Dạ Qua Thần.
Và kết quả đúng như Dạ Nhược Y đoán, hai người đấu ngang tài ngang sức, không ai chịu nhường ai, rốt cuộc là cùng ngã xuống và có một kết quả hòa.