Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13

Chương 23: Nam nhân bí ẩn



Phụ thân, những người này, bọn họ khi dễ sư phụ, khi dễ Nhược Y tỷ, con không thể thể chấp nhận chuyện, bọn họ đáng bị một bài học.

Nhìn thấy Vân Phong trong chuyện này, nét mặt của hoàng thượng không những không tức giận nữa mà còn cười vui vẻ:

– Vậy à, nhi tử của ta thật mạnh mẽ, ừm ừm, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua vậy.

Nghe lời nói của hàong thường thì những đệ tử kia muốn té ngã hết tất cả, có người cha nào thương con, binh con như ông cha này không chứ?

Cái này có lẽ là tử tội, nhưng lời nói của hoàng thượng thì lại thành vinh quang, thật không thể này hiểu nổi mà.

Yến tiệc lần này vẫn như lần trước, vẫn là một bãi chiến trường không hơn không kém.

Nhóm Dạ Nhược Y cũng không có hứng thú ở nơi này nữa, cả nhóm liền tiến lên đỉnh núi, tu luyện dưới hồ nước kia.

Ngày hôm sau.

Dạ Qua Thần, Đông Phương Nguyệt, Mỹ Lệ Á, Kiệt Khắc, và hai anh em Độc Cô Phong Tử ở dưới hồ nước tu luyện, còn Dạ Nhược Y và Vân Phong thì quay về hoàng cung.

Về hoàng cung, nơi đầu tiên Dạ Nhược Y đi đến là phòng của Hải Mộc Sâm.

– Nhục nhã, lần đầu tiên trong đời của ta lại bị nhục nhã như vậy. Thật là nhục nhã, nhục nhã quá mà…

Nói rất nhiều nhưng chỉ có một ý nghĩa duy nhất đó chính là “nhục nhã”, miệng của Hải Mộc Sâm cứ thì thầm liên tục không ngừng nghĩ, luyên thuyên cả buổi không ngớt.

Dạ Nhược Y nhìn mà cũng khâm phục không thôi, lão ta nói liên tục mà không hề khô miệng sao? Câu hỏi duy nhất hiện tại trong đầu của Dạ Nhược Y.

– Ta lấy cái lệnh bài này, khi nào muốn gặp ngươi ta sẽ đến Thái Hoàng Học Viên.

– Tiểu oa nhi, ngươi lừa ta, lừa gạt ta….

Vẫn như cũ, nhìn thấy Dạ Nhược Y, miệng nói rất nhiều nhưng đều nói lên một ý nghĩa “ngươi lừa ta”.

Dạ Nhược Y lấy chân đá hắn một cái, quát:

– Gọi ta là chủ nhân. ngươi đi về học viện đi, còn nữa cái này là Kiệt Khắc đưa cho ngươi, bảo ngươi mau mau đạt đến cấp Bán Thánh đi.

Dạ Nhược Y ném cho Hải Mộc Sâm một túi đan dược, rồi kêu người đưa hắn về Thái Hoàng Học Viện.

Đi ra khỏi hoàng cung, Dạ Nhược Y đi được một đoạn đường thì Thiên Lâm Huân đột nhiên xuất hiện bên cạnh hỏi:

– Nhược Y có cần ta đi theo không?

– Không cần, không phải trong tộc của ngươi có chuyện sao? Sao ngươi lại còn ở đây? Không giúp họ sao?

Thiên Lâm Huân gật đầu một cái rồi biến mất đi, Dạ Nhược Y đồng thời cũng dừng lại, trước mặt nàng chính là công hội dung binh đoàn.

Cũng khá lâu rồi Dạ Nhược Y không đi làm nhiệm vụ ở dung binh công hội.

– Xin chàp quý khách, quý khách muốn giao nhiệm vụ ạ?

Một thị nữ đi ra nghênh đoán Dạ Nhược Y, Dạ Nhược Y cũng không mấy quan tâm cho lắm, chỉ lạnh lùng nói:

– Nhận nhiệm vụ.

Lại như lần đầu đến đây, vẫn có nhiều người châm chọc Dạ Nhược Y.

– Tiểu cô nương, đã dứt sửa mẹ chưa?

– Muốn tiền thì lại đây thỏa mãng ca ca, ca ca sẽ cho nhóc tiền tiêu sài a, ha ha.

Với những lời nói và con người đó, Dạ Nhược Y không thèm liếc nhìn lấy một cái, đi đến bản nhiệm vụ, nhìn những nhiệm vụ nhàm chán này, Dạ Nhược Y đi thẳng lên lầu thứ 3, nhận một nhiệm vụ ở đó.

Thị nữ nhìn thấy Dạ Nhược Y lấy xuống một tờ nhiệm vụ, rồi vòng ra sau, rất nhanh liền đi xuống, thị nữ này cứ nghĩ rằng Dạ Nhược Y sẽ chỉ nhận mổ nhiệm vụ duy nhất.

Không ngờ khi Dạ Nhược Y xuất hiện trước mặt thị nữ khiến nàng kinh hoàng, những nhiệm vụ ở phía sau kia đa số đều là những nhiệm vụ khó khăn và ít ai dám nhận, vậy mà trong tay Dạ Nhược Y lại nhận hết toàn bộ những nhiệm vụ đó.

– Dạ Nhược Y, ngươi đang thiếu tiền phải không? Ta cho ngươi là nô bộc của ta ba ngày, ta sẽ cho người một đồng huyền tệ. Không cần liều mạng vì tiền như vậy chứ?

Dạ Nhược Y nghe âm thanh này liền biết đó là ai, chính là Dạ Lãnh Nhi, Dạ Nhược Y cười nói:

– Đại nhân không so đo với tiểu nhân.

Nói xong lời này Dạ Nhược vẫy vãy tay, miệng phát ra tiếng xì xì như là đang đuổi chó, Dạ Lãnh Nhi tức giận muốn xông lên đánh nàng, nhưng nghĩ lại nếu đánh nàng thì mình chính là người chịu thiệu, nàng nhịn nhục bỏ qua, nhưng trong lòng lại âm thầm toan tính Dạ Nhược Y.

– Tiểu thư, nhận những nhiệm vụ này cần yêu cầu cấp bậc đấy.

Dạ Nhược Y lấy ra một huy hiệu màu vàng có khắc tên dung binh đoàn là “No. 13”, nhìn thấy huy hiệu, thị nữ kai thoáng giật mình, lấp bấp lên tiếng:

– Dung binh đoàn cấp A?

– Đủ tư cách nhận những nhiệm vụ này rồi chứ?

– Vâng, mời tiểu thư ghi thật vào tờ giấy này.

Dạ Nhược Y ghi chép một vài thứ sao đó rời đi khỏi dung binh công hội, một tráng sĩ đi đến trước quầy của thị nữ, hỏi:

– Mị A, ngươi có chắc vừa rồi là dung binh đoàn cấp A không đó?

– Chắc chắn, ta sẽ không bao giờ nhìn sai cả. Nếu người đó làm hết những nhiệm vụ đó thì ta chắc chắc sẽ chở thành dung binh đoàn cấp S ngay.

Từ trong một căn phòng phía sau quầy của thị nữ tên Mị A kia bước ra là một cô gái thùy mị, xinh đẹp.

– Mị A muội, vừa rồi là ai đến nhận những nhiệm vụ cấp S ở tầng 3 vậy?

Mị A nhìn thấy cô gái này liền cung kính, nói:

– Hàn chấp sư, vừa rồi là một tiểu cô nương nhận những nhiệm vụ đó.

– Tiểu cô nương?

Không hiểu lí do nhưng trong đầu của Hàn Liên Cơ hiện lên một hình bóng, hỏi:

– Dung binh đoàn No. 13?

– Hàn chấp sự đại nhân biết tiểu cô nương ấy?

Mị A ngạc nhiên hỏi.Hàn Liên Cơ nghe Mị A nói liền trừng mắt nhìn nàng nói:

– Ngươi hãy ăn nói cho thật cẩn thận vào, không nên gọi người đó là tiểu cô nương đâu, người đó từng gây sóng gió trong giới dung binh đoàn đấy, nhưng không hiểu tại sao lại biến mất đến ba năm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.

Mị A không biết tiểu cô nương đó là ai, liền hỏi:

– Chấp sư đại nhân, cô nương đó từng gây sóng gió như thế này ở trong sung binh công đoàn?

– Hây… ngươi hỏi thử xem? Chỉ mới tám tuổi đã làm nhiệm vụ cấp A, không chỉ một mà còn có rất nhiều, ta mãi không bao giờ quên được cái tên ấy a.

– Tên của cô nương ấy là?

– Dạ Nhược Y, đứa trẻ ác quỷ, kẻ giết người không chớp.

Mị A nghe đến tên này sắc mặt liền tái nhợt đi, nàng thật không ngờ mình vừa rồi là đang nói chuyện với một kẻ máu lạnh nhất đại lục.

Cái tên Dạ Nhược Y có thể nàng sẽ quên, nhưng đứa trẻ ác quỷ thì mãi mãi không thể quên được, nó quá ấn tượng với nàng, trong giới dung binh không ai là chưa từng nghe qua cái tên này, mỗi một người giai nhập đều phải nghe qua cái tên đứa trẻ ác quỷ ít nhất là một lần.

Những người vừa rồi châm chọc Dạ Nhược Y liền tái nhợt sắc mặt, đi ra khỏi dung binh công hội.

– Làm ơn tha cho…

Một nam nhân xấu xí vang xin Dạ Nhược Y, lời nói của hắn còn chưa kết thúc đã bị cắt đứt đầu bằng huyết tiên (roi).

Lấy cái đầu của tên này bỏ vào không gian riêng.

Ngoài lề: Không gian riêng là không gian ma pháp, do pháp sư không gian tự tạo ra, thuận lời hơn không gian giới chỉ, không gian giới chỉ là một cái túi không gian còn không gian riêng thì chẳng có túi gì cả, chỉ vận dụng ma pháp không gian bỏ nhưng thứ mình cần bỏ vào không gian do chính mình tạo ra. Nhưng làm thế nào ma lực tiêu hao rất lớn.

– Các hạ theo ta cũng lâu rồi có lẽ cung nên xuất hiện đi thôi.

Một nam nhân từ phía sau một cây lớn đi tới, một nam nhân mặc áo chào đen, che phủ đầu mình, nhìn lại để lộ ra một đôi mắt màu vàng kim, cười khen:

– Không ngờ lời đồn lại lại là sự thật, đứa trẻ ác quỷ, van xin làm ngơ, thấy chết không cứu, kẻ giết người không chớp mắt, người nhỏ tuổi nhất mà cũng là người máy lạnh nhất trong dunh binh công hội, tại hạ khâm phục.

– Cảm ơn vì lời khen.

Lạnh nhạt một câu, thân hình Dạ Nhược Y lại một lần nữa biến mất, nam nhân đồng tử vàng kim cười thầm:

– Ta chọn ngươi, ngươi sẽ là của ta.

Người của nam nhân đồng tử vàng kim này hóa thành những luồng khói đen biến mất trong không gian.

Dạ Nhược Y đi đến một ngôi nhà bỏ hoang ở giữa một cánh đồng hoang được mọi người đồn là cánh đồng ma, đi vào trong ngôi nhà, nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập ở đó, Dạ Nhược Y cười lạnh, lên tiếng:

– Giao Thủy Tinh Hồng Thạch ra ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.

Một tên tráng hán ở trong nhóm quay lại nhìn thấy Dạ Nhược Y hắn cười cười đi đến, hùng hùng hổ hổ nói:

– Tiểu cô nương muốn là người lớn sao? Muốn làm người lớn làm việc nghĩa sao? Ha ha để ta…

lời nói vẫn chưa hết thì một cánh tay hắn đã rơi xuống cái “Bịch”, hắn ta tức giận đi đến trước mặt Dạ Nhược Y đến gần nàng ba bước chân thì hắn ngã xuống.

Hắn ngã về phía sau, nhưng tên còn lại nhìn thấy trên người của tên tráng hán một vết sẹo dài, tuôn máu không ngừng, lại nhìn ở trên tay nàng, một Huyết Tiên với màu máu.

– Giao hay không giao?

Dạ Nhược Y lạnh nhạt lên tiếng, âm thanh như của ma nữ đoạt hồn, bọn người kia vừa sợ lại vừa khinh thường, nghĩ rằng vừa rồi tên kia chết là vì hắn quá khinh thường.

– Ha ha đừng hòng dọa bọn ta, có chết bọn ta cũng không đưa đâu.

– Thật chứ?

Dạ Nhược Y nghe lời khẳng định của chế cũng không đưa liền hỏi lại chắc chắn sự thật ngoan cố của hắn.

– Thật.

Bọn người kia đồng loạt lên tiếng, nhưng đây không phải là lời bọn hắn muốn lên, bọn hắn cứ như bị người điều khiển nói lên lời này.

– Vậy các người chết hết đi.

Dạ Nhược Y cười một cách ma quái phóng tới đám người trước mặt, vung roi giết bọn chúng, một roi không chết, hai roi liền bất tỉnh, ba roi đoạt mạng.

Những cái đầu của những tên này Dạ Nhược Y không cần, cái nàng cần chính là Thủy Tinh Hồng Thạch, lấy được thủy Tinh Hồn Thạch liền rời khỏi nơi này, đi được một đoạn đường Dạ Nhược y lại một lần nữa lên tiếng:

– Các hạ cứ thích đi theo ta như thế này sao?

Những luồn khói đen tụ họp lại, bóng hình của nam nhân đồng tử vàng kim lại xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Y, hắn cười nói:

– Ta chỉ qua là đang tò mò cô nương thôi, cô nương thật đúng là một người kì lạ, lúc thì là lãnh huyết u linh, lúc thì lại ma quỷ kinh người, có lúc lại khinh thường ngạo mạng. Ta đây vẫn là lần đầu thấy một người như tiểu cô nương đây.

Lời nói này của hắn đã đủ để Dạ Nhược Y biết được hắn đã theo dõi nàng từ lâu.

Lãnh huyết u linh là cách đối xử bình thường của nàng, một cách cao ngạo, không muốn nói chuyện với người khác, chỉ muốn giữa khoảng cách, lạnh lùng và lu mờ để người người không chủ ý cũng như đừng quan tâm đến sự tồn tại của nàng.

Ma quỷ kinh người lúc mà Dạ Nhược Y cho tên đệ tử kia uống thuốc độc cùng lúc giết hắn và đồng thơi khiêu khích người đệ tử khác, nàng cười một cách ma quái, khiến người người đều ớn lạnh, sợ hãi.

Khinh thường ngạo mạng lại chính là lúc mà nàng đùa bỡn với lão Hải Mộc Sâm, nàng cao cao tại thượng nhưng lại khinh thường người, đùa bỡn họ, khiến họ chẳng ra gì.

– Cảm ơn vì lời khen, cáo từ.

Dạ Nhược Y chấp tay cáo từ hắn một cái, nàng không thích con người này, hắn quá phiền phức đối với nàng, bám theo nàng còn hơn cả oán linh.

Nàng không biết hắn là ai, lại càng phải cẩn thận hắn hơn, hắn ta làm nàng có cảm giác khó chịu, những người làm nàng khó chịu nàng đều không thể nào tiếp xúc được với những người như thế.

– Tại sao lại vội vội vàng vàng như thế, ở lại nói chuyện không phải tốt hơn sao?

Dạ Nhược Y quay lại, cười lạnh trả lời:

– Nói chuyện với một tên biến thái như ngươi ta không có hứng.

Dứt lời nàng lại rời đi khỏi tên nam nhân thần bí này. Hắn ở sau lưng cười yêu mị, thì thầm:

– Ngươi càng muốn xa ta, ta lại càng muốn chiếm hữu ngươi, nữ nhân của ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.