Chúng ta đến Lam Triều đi.
Nhóm Dạ Qua Thần đang tập trung ở trong phòng điện chủ của Diệt Hồn Điện.
Bây giờ, mọi người đang quyết định sẽ đi đến đất nước nào trong một năm còn lại đây. Độc Cô Phong Tử là người đầu tiên lên tiếng.
– Cũng được thôi!
Bốn người Dạ Qua Thần, Kiệt Khắc, Vân Phong và Đông Phương Nguyệt đồng thời lên tiếng.
Độc Cô Phong Tử liếc nhìn số 13 hỏi:
– Còn?
– Không ý kiến.
Độc Cô Phong Tử cười cười, hắn biết trước là số 13 sẽ chỉ lạnh lùng nói có vài từ, hắn biết rõ kết quả đáng lý là không nên hỏi, nhưng vẫn cố gắng hỏi cho có.
Mọi người tập trung trước cửa điện, chuẩn bị xuất phát thì:
– Tại sao đệ phải đi cùng?
– Nhị đệ, chúng ta lâu như vậy rồi cũng nên đến Đông đại lục chơi một chút chứ!
Độc Cô Phong Tử dựa vào vai Độc Cô Dạ lên tiếng.
Độc Cô Dạ thở dài, than:
– Đệ không muốn gặp tam đệ và tứ muội chút nào, hai đứa đó mỗi lần thấy đệ là chúng cứ như âm hồn bất tán.
– Mặc kệ.
Độc Cô Phong Tử chỉ nói hai từ đơn giản mà vô cảm, kéo Độc Cô Dạ ra khỏi Diệt Hồn Điện.
Trên đường đi, dù chỉ có tám người Độc Cô Phong Tử, Độc Cô Dạ, Kiệt Khắc, Dạ Qua Thần, Vân Phong, Đông Phương Nguyệt, Thiên Lâm Huân và số 13.
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rõ, tất cả người của Diệt Hồn Điện đều đang đi theo bọn họ.
Trên đường đi, Dạ Qua Thần cười nói:
– Không ngờ chúng ta vừa đi lại có một nhóm người phát hiện ra chỗ của Diệt Hồn Điện.
Độc Cô Dạ đi đến một bên, giải thích:
– Diệt Hồn Điện bọn ta được xếp vào loại lệnh truy nã nhị lục. Có nghĩa là ở Tây đại lục và Nam đại lục đều ra sức tìm kiếm và tiêu diệt bọn ta.
– Riêng ở Đông đại lục thì khác, Diệt Hồn Điện bọn ta ở Đông đại lục muốn làm gì thì làm, Đông đại lục như nhà của bọn ta, nơi đó cũng là nơi sinh ra Diệt Hồn Điện, và hơn hết, Diệt Hồn Điện được tứ đại đế quốc ở Đông đại lục che trở, nên không có bị truy nã như ở hai cái đại lục này.
– Với lại, chúng ta vừa phá bỏ kết giới, với nhiều người như thế này thì không thể đi ra ngoài nếu có kết giới chặn đường.
Dạ Qua Thần gật gật đầu, cậu hiểu rõ chuyện này, sách ở trong tàng thư các đã bị cậu đọc hết từng quyển một, ngay cả về lịch sử của Diệt Hồn Điện, cậu cũng đã đọc qua hết cả.
Nhưng biết trong sách và được người biết rõ về lịch sử nói ra, có hương vị đặc biệt hơn là đọc sách nhiều.
Tất cả những người ở trong Diệt Hồn Điện đều đi ra ngoài cùng hai người Độc Cô, khi điện chủ đi ra khỏi điện, đến một nơi khác thì các thuộc hạ cũng đều phải đi theo, bọn họ không thể ở một nơi mà không có người lãnh đạo được.
Đi cả ba ngày, nhóm người Dạ Qua Thần cũng đến được đất nước Lam Triều, đến nơi, địa điểm đầu tiên mà cả nhóm người đến là quán ăn.
Trên đường đi, số 13 nhìn vào chỗ đám đông đang tụ tập chỉ tay vào đó lên tiếng:
– Mỹ Lệ Á tỷ…
Cả đám người khựng, số 13 sắc mặt cũng có phần khó coi như đang nhớ lại chuyện gì đó tự thầm trách.
Quên mất, hai người này gặp nhau là như nước với lửa, có lẽ mình không nên lên tiếng mới đúng chứ. Mà chắc không sao, cùng lắm là hai người này đánh nhau một hồi…cũng tốt.
– Tứ tiểu thư phế vật ư? Ai dám nói ta là phế vật nữa thì bước lên đây đi, ta tiếp hết tất cả các ngươi.
Oử trên lôi đài, một tiểu thư mái tóc xanh lá như đám mây bềnh bồng, đôi mắt màu anh đào, nhìn tất cả những ở dưới đài với đôi mắt khinh thường lên tiếng.
Trên lôi đài, xác người nằm la lết, máu chảy như suối, con người này, xinh đẹp nhưng ác như ma vương.
– Tứ tiểu thư phế vật~.
Những cây chủy thủ từ phía sau lưng của con người này lơ lửng trên không trung, nàng nghe được âm thanh chết tiệt nào đó vang, theo ngón tay của nàng, những cây chủy thủ bao về phía vừa lên tiếng kia.
– Keng keng.
– Tưởng là ai, hóa ra là một cái a miểu a cẩu không biết trời cao đất dày, chỉ ngồi sủa.
Đông Phương Nguyệt nghe những lời chua chát từ Mỹ Lệ Á, tức giận cực độ, từ không gian hư vô lấy ra một thanh kiếm hướng chỗ Mỹ Lệ Á ném đến.
– Keng keng
Những thanh chủy thủ đỡ thanh kiếm của Đông Phương Nguyệt, thanh kiếm không biết từ bao giờ thanh kiếm đã ở dưới sự khống chế của Mỹ Lệ Á đánh tới Đong Phương Nguyệt.
– Chúng ta để hai ngươi vậy đi.
Dạ Qua nhìn hai người Đông Phương Nguyệt và Mỹ Lệ Á lên tiếng, đòng thời quay lưng bỏ đi.
Ở Trái Đất, chỉ cần là người của tổ chức thì chắc chắn sẽ biết rõ tính cách của hai con người này, gặp là đánh, kiệt sức là bạn, cứ như vậy mà luân phiên không hết ngày này qua ngày nọ.
Cũng không biết là từ lúc này, số 13 đã biến mất khỏi đội ngũ, Kiệt Khắc lên tiếng hỏi:
– Số 13 đi đâu rồi?
Độc Cô Phong Tử đến vỗ vai Kiệt Khắc một cái:
– Không sao đâu, số 13 tự biết đường sẽ quay về. Chứ không như người, dễ dàng lạc đường.
Trong lời nói của Độc Cô Phong Tử mang theo sự đùa giỡn, khiến Kiệt Khắc đỏ mặt mà ngượng, không nói lời nào, biến mất khỏi đội ngũ đồng thời.
Độc Cô Dạ đi đến, đánh vào gáy của Độc Cô Phong Tử, mắng:
– Đại ca quá đáng lắm rồi đấy!
Không nói gì thêm Độc Cô Dạ rời khỏi đội ngũ một thể, đi tìm Kiệt Khắc, những năm ở Diệt Hồn điện, hai người khá là thân với nhau, vì nhóm người Dạ Qua Thần cũng số 13 chỉ chăm trú vào việc tu luyện, còn Kiệt Khắc thì cứ đi luyện đan dược hoặc là luyện tập một ít về thể thuật.
Kiệt Khắc ở Diệt Hồn điện cũng không có cấm đầu tu luyện cùng tập luyện, khi rãnh rồi cậu cũng là đến chỗ của Độc Cô Dạ giúp cậu làm một vài tài liệu về Diệt Hồn điện.
Đối với Kiệt khắc những tài liệu đơn giản như thế này cũng chẳng khác gì mấy những cái tài liệu ở dược tháp mà thường ngày cậu làm, nếu như Kiệt Khắc không làm thì cũng không ai ép ở dược tháp và cả ở Diệt Hồn điện cũng vậy.
Nhưng Kiệt Khắc vẫn thường xuyên làm những thứ này vì ở thế giới này quá nhàn chán và chẳng có gì hay ho để chơi đùa, nên Kiệt khắc chỉ có thể làm như vậy cho giải tỏa tâm trạng buồn chán của mình.
Độc Cô Dạ cũng rất cảm kích Kiệt Khắc, nhờ có Kiệt Khắc mà những tài liệu cao như núi chỉ cần trong vài ngày là xong không phải mất thời gian như lúc trước, thời gian của Đọc Cô Dạ cũng nhiều rãnh rỗi hơn trước.
Khi rãnh thì hai người lại bàn luận với nhau về nhiều thứ, như ma pháp, luyện dược, luyện khí, thuần thú,… cũng chẳng biết từ lsuc nào mà hai người trở thành bạn thân của nhau.
Đêm đến.
Dạ Qua Thần, Vân Phong, Độc Cô Phong Tử, Thiên Lâm Huân ở trong một quán trọ, nơi này hoàn toàn đã bị bọn họ bao hết trọn bộ, cả những quán trọ lân cận đều vậy, chủ yếu là để cho thuọc hạ ở những quán trọ lân cận.
– Đệ về rồi đây.
– Và mang theo hai cục nợ.
Độc Cô Dạ và Kiệt Khắc bước vào, bên cạnh còn đang đỡ hai người, hai người này không ai khác chính là Đông Phương Nguyệt và Mỹ Lệ Á.
Đưa hai người về phòng nghỉ ngơi, Độc Cô Dạ và Kiệt khắc bước xuống phòng khách thì nhìn thấy số 13 vừa quay về.
– Mai ta sẽ đến bí cảnh. Các huynh có đi cùng không? Hay chúng ta sẽ tách ra, một năm sau đến Nam đại lục?