– Nhưng ít ra trong cuộc đời của ta, cũng ít thấy. Ngươi cứ yên tâm đợi hắn độ kiếp đi, loại nhân vật như hắn, rất khó mà chết trong thiên kiếp được. Thuận tiện nói một câu, con gái, ngươi bây giờ chẳng những không ghét nhân loại, còn thích nhân loại, vi nương ta rất vui mừng.
– Mẫu thân, ta, ta làm sao có thể ưa thích nhân loại?
Cơ Sương Sương sững sờ một chút, lúc này mặt đỏ tới tận mang tai.
– Ta biết rõ, ta biết rõ. Nữ hài tử của nhà ta da mặt mỏng mà.
Cơ Tử Yên nhẹ cười rộ lên:
– Tính tình của ngươi ngược lại rất giống ta, nhớ ngày đó, ta cũng đối với phụ thân của ngươi như vậy. Nam nhân mà, nếu như ngươi không cho hắn nhìn thấy chút lợi hại của ngươi, hắn sẽ nghĩ ngươi dễ khi dễ. Nhưng mà, con gái ah, thủ đoạn của ngươi quá hung tàn, về sau liếc mắt đưa tình phải chú ý chút ít.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Đánh, liếc mắt đưa tình? Cơ Sương Sương thiếu chút nữa đã ngã nhào đầu xuống đất.
– Ta cùng hắn không có gì cả.
Cơ Sương Sương đầu đầy hắc tuyến nói ra.
– Ah ah, không có thì không có.
Cơ Tử Yên che miệng cười không ngừng:
– Tóm lại, nguyện vọng lớn nhất đời này của vi nương ta, đó chính là nhìn ngươi gả cho lang quân như ý, bình an sống qua cả đời.
Cảm thấy thầm nghĩ, nếu không có thì tại sao ngươi đoạt thê tử của người khác?
– Mẫu thân, ngươi thật sự là hiểu lầm.
Cơ Sương Sương rất im lặng nói ra:
– Chính ngươi dùng Vạn Linh Chi Nhãn nhìn một chút cô gái này thì sẽ hiểu.
Cơ Tử Yên nghe thế, quả nhiên dùng Vạn Linh Chi Nhãn quét ta toàn thân của Đinh Uyển Ngôn một cái. Trong ánh mắt, xuất hiện vẻ kinh ngạc:
– Nữ tử nhân loại này mang thai? Còn là nữ tiên thai? Khí tức hỗn độn bổn nguyên vô cùng nồng đậm… Tư chất thai nhi này vô cùng bất phàm.
– Nhìn thấy rồi sao? Ta cũng bởi vì chuyện này, mới đem nữ nhân này cướp về.
Cơ Sương Sương thở dài một hơi nói:
– Lúc ấy hiện trường có quá nhiều người lợi hại, ta sợ trì hoãn đại sự của mẫu thân, lúc này mới vận dụng đại đường hầm không gian cưỡng ép quay về. Nhưng tiểu tử này, không thuận theo không buông tha truy theo liều mạng với ta.
Cơ Tử Yên có chút đồng tình nhìn vào trong cái hố, Lôi Động lúc này đang bị kiếp vân dày đặc bao quanh:
– Tiểu tử này, đúng là người có tình có nghĩa. Nguy hiểm như thế, hắn cũng dám đuổi theo, không bị đường hầm không gian cắn nát, quả nhiên vận khí và thực lực không tầm thường. Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
– Chỉ là nhân loại mà thôi, có cái gì đáng tiếc.
Cơ Sương Sương bỉu môi, không sao cả nói ra. Nhưng trên thực tế, trong lòng cũng đang bội phục sự dũng cảm của Lôi Động. Có thể vì thê tử của mình, cái gì cũng không để ý, ngay cả trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.
– Đừng cả ngày nhân loại hay không nhân loại, Sương Sương, ngươi cũng hiểu rõ, ngươi có một nửa huyết thống của nhân loại đấy.
Cơ Tử Yên có chút nhíu mày. Có chút bất mãn.
– Mẫu thân. Ta không rõ, ngài thân là thần thú Chu Tước có huyết thống cao quý nhất, là huyết thống hoàng giả của Chu Tước, tại sao cùng một nhân loại…
Cơ Sương Sương đối với chuyện này không hiểu, thậm chí có lời oán thán. Từ nhỏ đến lớn, vì một nửa huyết thống của nhân loại này, nàng bị không ít người giễu cợt, cười nhạo. Mà nàng hết lần này tới lần khác lại không rõ phụ thân của mình là ai.
– Sương Sương, nhân loại cũng giống với chúng ta, đều là hài tử của Vạn Linh Chi Mẫu, bản thân không có cao quý hay đê tiện cả.
Cơ Tử Yên than nhẹ một tiếng nói.
– Có thể nhân loại, chính là hài tử thất bại nhất của Vạn Linh Chi Mẫu.
Cơ Sương Sương chu môi phản bác nói:
– Bọn họ vào thời kỳ Thái Cổ, rất gầy yếu, cũng là tầng dưới chót của chuỗi thực vật. Bị tất cả đại chủng tộc xem là lương thực. Bọn họ trừ sức sinh sản mạnh một chút, còn cócái gì là lợi hại? Làm sao có quan hệ với thần thú Chu Tước của chúng ta chứ? Nghenói, ngay cả Vạn Linh Chi Mẫu vĩ đại, đều thừa nhận sinh ra nhân loại là thất bại nhất.
– Thất bại? Không phải, lúc trước Vạn Linh Chi Mẫu vĩ đại thai nghén ra tất cả thủy tổ của thần thú, lại hao phí thời gian cực dài và sinh mệnh lực khổng lồ. Thai nghén sángtạo ra, tạo thành nhân loại.
Cơ Tử Yên không ủng hộ nói:
– Vạn Linh Chi Mẫu hiển nhiên là có tin tưởng và yêu thích cực lớn với nhân loại. Bởi vì, trong tất cả hài tử Vạn Linh Chi Mẫu thai nghén ra. Chỉ có nhân loại, mới thật sự là dựa vào hình tượng của nàng ta mà đản sinh.
– À? Cái này…
Cơ Sương Sương vẻ mặt không tin nổi.
– Rất đơn giản, ngươi chỉ cần nghĩ lại, vì sao thần thú cũng tốt, yêu thú cũng được. Vì cái gì tại Nguyên Anh kỳ, hoặc là Hóa Thần kỳ thần thú mới biến hóa, chọn lựa hình tượng chúng ta bây giờ mà biến hóa?
Cơ Tử Yên nhàn nhạt cười rộ lên.
– Mẫu thân, chẳng lẽ ý của ngươi nói, chúng ta bắt chước nhân loại?
Cơ Sương Sương mở to đôi mắt, cực kỳ hoảng sợ.
– Không, chúng ta bắt chước hình tượng Vạn Linh Chi Mẫu vĩ đại a.
Cơ Tử Yên vẻ mặt thành kính nói:
– Tổ tiên chúng ta, cũng được xưng là một trong các thủy tổ của thần thú, các nàng vừa mới ra đời, đã có được lực lượng cường đại và trí tuệ không tầm thường, đối với Vạn Linh Chi Mẫu vừa kính vừa sợ, còn tràn ngập yêu thương. Thế nhưng mà, các nàng phát hiện hình tượng của mình khác biệt quá lớn so với mẫu thân của mình. Cho nên, bắt đầu học cách biến hóa, cố gắng làm cho hình tượng các nàng, không khác gì so với mẫu thân vĩ đại.
– Dần dà, loại phương thức biến hóa này, được lưu truyền ra ngoài, trở thành một loại ước định thành định luật. Về sau, cái định luật này, cũng được khắc sâu vào trong lạc ấn truyền thừa. Cho dù là một ít hài tử ngây thơ, chủng tộc có huyết mạch thần thú xa xôi, cách biến hóa tiềm ẩn trong huyết mạch cũng có ảnh hưởng tới chúng, hơn nữa còn dựa theo hình tượng của Vạn Linh Chi Mẫu mà biến thành.
– May mắn chúng ta không phải thật sự dựa vào hình tượng của nhân loại mà biến hóa.
Cơ Sương Sương vẫn xem thường nhân loại, bĩu môi khinh thường nói ra:
– Nếu không, ta tình nguyện một mực dùng hình tượng Chu Tước để sinh tồn.
– Quá độ kiêu ngạo chính là tự ti, hài tử của ta.
Cơ Tử Yên vẻ mặt trịnh trọng khuyên giải nói:
– Ngươi bởi vì bị một ít người không trọng yếu cười nhạo, mà dốc sức liều mạng bài xích một nửa huyết thống nhân loại trong người mình. Vẫn cho rằng nhân loại là đê tiện. Cũng giống như rất nhiều thần thú khác, ý thức bảo thủ, như giống như thời kỳ Thái Cổ. Thế nhưng ngươi lại không biết, đại đa số nhân loại đúng là rất yếu, nhưng trong bọn họ, từ xưa đến nay đã sinh ra không biết bao nhiêu nhân vật cường hãn. Chí ít có hơn mười người, thực lực không kém hơn ta. Còn có ba, thực lực đã viễn siêu ta, đạt tới cảnh giới Chí Tôn.
– Không có khả năng!
Cơ Sương Sương kinh hãi không hiểu kêu lên:
– Nhân loại tại Yêu Linh Giới của chúng ta, mạnh nhất nghe nói cũng chỉ là Luyện Hư kỳ, ngay cả Hợp Thể kỳ cũng không có một ai. Còn ở Tiên Ma lưỡng giới cũng có nhân loại sinh tồn, nhưng địa vị cũng không cao, chỉ là chủng tộc tam lưu mà thôi. Dùng tư chất và tiềm lực của nhân loại, làm sao có thể đạt tới tình trạng thập đại cao thủ như mẫu thân nói? Thậm chí, thậm chí, Chí Tôn…