Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 2 - Chương 4: Phần 4 : Tâm cơ trùng trùng



Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Dân nữ đã từng gặp qua hoàng tử Vinh, căn cứ theo ngày sinh tháng đẻ trong ngũ hành, nếu như không lầm, thì sẽ là năm tới.”

Lật phi lập tức đứng dậy, khuôn mặt kiêu kỳ bởi kích động mà hiện lên sự biến hóa. Hiển nhiên là bà ta cực kỳ cao hứng, lại thấy Sở Lăng Thường nhìn mình không chớp mắt liền vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, hắng giọng nói, “Ngươi không lừa gạt bản cung đấy chứ? Hoàng thượng vẫn muốn biết được vận thế tương lai của Đại Hán từ miệng ngươi, mà ngươi lại chần chừ không nói. Bao nhiêu nương nương chốn hậu cung cũng nỗ lực muốn biết số phận của mình từ miệng ngươi, ngươi cũng không chịu cho họ biết. Hôm nay, sao bản cung có thể tin rằng ngươi đang nói thật? Sang năm? Là lúc nào? Không phải ngươi tùy tiện nói bừa đấy chứ?”

“Dân nữ không dám!” Nói đến đây, Sở Lăng Thường lại cảm thấy một dòng dịch lỏng chảy xuống từ cằm mình, không cần nhìn cũng biết là máu. Xem ra Lật phi thực sự coi nàng là mầm họa muốn tiêu trừ mà.

“Đoán mệnh của mỗi người đều phải tuân theo quy luật, càng không thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ. Số phận thế nào là do trời định từ trước, là phúc hay họa đều không thể thay đổi được. Nếu số phận đã định như vậy thì cần phải biết sớm làm gì. Biết sớm chỉ thêm phiền não mà thôi. Mệnh của hoàng tử Vinh đã định sẽ làm Thái tử, đây là việc mà không có người nào có thể thay đổi được.”

Lật phi nghe xong, ánh mắt liền sáng lên lộ rõ sự vui mừng rồi lại hỏi tiếp, “Bản cung muốn biết, số phận của Bạc hoàng hậu thời gian tới sẽ thế nào?”

“Nương nương….” Lão ma ma nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, liền bước tới trước khuyên can, “Lời này ngàn vạn lần không thể để người ngoài nghe được đâu.” Bà ta đi theo Lật phi đã nhiều năm, đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng chủ nhân. Chủ nhân của bà ta đang có ý nghĩ ngồi lên ngôi hoàng hậu.

Sở Lăng Thường chần chừ một hồi, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nói lời nào.

“Mau nói cho bản cung!” Lật phi đã không thể để ý tới nhiều việc như vậy. Bà ta bước tới, đưa tay kéo lấy tay Sở Lăng Thường, hạ giọng nói, “Ngươi đã tiết lộ thiên cơ một lần cho bản cung rồi, thêm một người nữa cũng không hại gì. Chỉ cần bản cung biết được số phận sau này của Bạc hoàng hậu, bản cung cam đoan với ngươi rằng ngươi có thể lập tức nhìn thấy Thanh Tụ, thậm chí ta còn có thể nói đỡ cho nó trước mặt thái hậu.”

Trong mắt bà ta lúc này tràn ngập tham vọng. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Đây chính là nguyên nhân khiến nàng không muốn tiết lộ thiên cơ. Bản tính của con người vốn dĩ tham lam, biết một chuyện lại muốn biết thêm chuyện nữa, loại tham niệm này nàng thực không có cách nào thỏa mãn được.

“Bạc hoàng hậu chỉ có thể tại vị trong sáu năm. Bà ấy sẽ trở thành người đầu tiên bị phế truất khỏi ngôi vị hoàng hậu.” Vì cứu Thanh Tụ, Sở Lăng Thường không thể không nói ra. Tạm không nói tới vận mạng sau này của Thanh Tụ, nếu cứ ở trong nhà lao thế này chịu đòn roi thì e không chịu nổi mất.

Lật phi cùng lão ma ma nghe xong đều cực kỳ khiếp sợ, nhất là Lật phi. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của bà ta chuyển từ kinh ngạc thành vui mừng, thiếu chút nữa thì hoa tay múa chân vì sung sướng, “Sáu năm? Vậy tính đến năm nay không phải vừa đúng sao? Ha ha…Bạc Xảo Tuệ ơi Bạc Xảo Tuệ, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay!”

Sở Lăng Thường vẫn cực kỳ bình thản nhìn biểu hiện của Lật phi. Nhìn bà ta cũng đủ biết ở trong cung đã gây thù chuốc oán với không ít người, tính cách lại chanh chua ngang ngạnh như vậy, cho dù không xem đến vận mệnh của bà ta cũng có thể suy tính ra số phận sau này của bà ta rồi. Chỉ là kẻ sau cười người trước mà thôi. Đạo lý nhi tử ngồi lên ngôi thái tử, mẫu thân theo đó tận hưởng vinh hoa phú quý là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên cả.

“Sở hoàn dư, người người đều nói ngươi tính tình lạnh lùng, không màng thế sự, xem ra chuyện này cũng không đáng tin lắm. Ngươi thật sự là một kỳ nhân. Yên tâm, chuyện bản cung đã nhận lời với ngươi nhất định sẽ làm được.” Lật phi thấy cằm nàng vẫn không ngừng chảy máu, liền đem khăn tay của mình chủ động lau vết thương cho nàng, “Sau này bản cung ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần của ngươi.”

“Đa tạ nương nương!” Sở Lăng Thường khẽ khom người thi lễ. Vinh hoa phú
quý chẳng qua cũng như mây khói. Thứ nàng muốn, cho tới giờ đều không
phải là vinh hoa phú quý”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.