Công việc mấy người nhằm vào Sở Văn Vũ triển khai đâu vào đấy, mỗi một
bức thư gửi cho Lục Y Ninh đều bị Sở Văn Xuyên chặn lại, sau đó thay đổi lại một chút rồi gửi cho Lục Y Ninh. Thư hồi âm của Lục Y Ninh cũng
tương tự như thế, từ trong thư, bọn họ biết được kế hoạch của Lục Y Ninh là khi Lệ Thú đánh nhau với giáo chủ Huyết Yêu giáo thì ám toán hắn!
Nhìn khi nhìn thấy bức thư này, Sở Văn Xuyên thiếu chút nữa thì xé tan
nó ra, nhưng bị Yến Thanh Dịch ngăn cản, nhưng mà lại phiền toái cho mấy ly trà vô tội bị tan xương nát thịt.
Nhị ca hắn thật không ngờ không lấy đại cục làm trọng! Một lòng chỉ nghĩ đến mình!
“Lục Y Ninh hình như còn không biết giáo chủ Huyết Yêu giáo chính là phụ thân của đệ đi?” Khi Sở Văn Xuyên tràn đầy cõi lòng xin lỗi nói ra sự
thật với Lệ Thú, Lệ Thú bỗng mở miệng hỏi.
“Không biết.” Sở Văn Xuyên lắc đầu: “Nội dung Nhị ca nói cho ả biết đều bị chúng ta loại bỏ.”
Lệ Thú gật đầu, ánh mắt dần dần híp lại: “Đệ hiểu được, cứ để cho bọn họ phóng ngựa tới đi!”
“Nhưng là, Tứ đệ…” Sở Văn Xuyên ngập ngừng. Nguyên Lệ Hi Kiệt đã đủ
cường hãn nếu như thêm Lục gia và Sở Văn Vũ… Lệ Thú có thể đánh thắng
được sao?
“Không phải còn có huynh và Tiểu Dịch sao?” Lệ Thú vỗ vỗ Sở Văn Xuyên:
“Loại chuyện này không quan trọng, đệ sẽ phòng bị, nói cách khác, chúng
ta gần đây có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn rồi.”
“Không.” Sở Văn Xuyên phủ định đề nghị của Lệ Thú: “Ta vẫn còn phải giám thị bọn họ. Cho đến khi tìm được chứng cớ có thể khiến cho bọn họ phải
nhận tội.”
Lệ Thú gật đầu, không có ngăn cản Sở Văn Xuyên.
“Cha! Cha!”
Có thể ở trong nhà này hô to gọi nhỏ tìm cha, chỉ có tiểu Lệ Vân thôi,
Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch cũng còn chưa thành thân đâu, lấy đâu ra
con nhỏ?
“Vân Nhi?” Lệ Thú kéo căng mặt, nhìn Lệ Vân ôm Lưu Ly vui vẻ chạy vào:
“Hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì, nếu là quấy nhiễu đến…”
“Cha! Không có nhiều thời gian cho cha chụp cái tội lớn mất nước diệt
chủng lên đầu con đâu!” Lệ Vân không chút khách khí đánh gãy lời dạy của Lệ Thú: “Chuyện bây giờ còn quan trọng hơn cả thiên hạ đại loạn!”
Lông mày Lệ Thú càng vặn chặt: “Chuyện gì?”
“Triển gia gia, Triển gia gia, ông ấy đã trở lại! Chẳng qua là bị thương rất nặng!”
Vừa dứt lời, ba người trước mắt Lệ Vân tất cả đều đã không thấy bóng
dáng. Mà tiểu Lệ Vân nhìn mấy người hùng hùng hổ hổ nhún vai một cái:
“Lưu Ly, muội phải nhớ kỹ, lời của người lớn đều là nhằm vào trẻ con
thôi, chính bọn họ cũng không nghe theo đâu.”
“Vậy chúng ta cũng có thể không nghe theo sao?”
“Trước mặt bọn họ phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu bọn họ không ở đó mà nói, thì thích thế nào liền thế đó!”
“Vâng, Lưu Ly đã biết!”
Bởi vậy mới nói, giáo dục phải từ trẻ nhỏ dạy lên.
Khi ba người Lệ Thú chạy tới, Dược vương đang châm cứu cho Triển Anh
Hào, châm bạc dài hơn tấc lập tức đâm xuống huyệt vị, mà trên đầu ngón
tay của Triển Anh Hào lập tức chảy ra mười tia máu đen, tỏa ra mùi hôi
tanh, khóe miệng Triển Anh Hào ứa máu, máu đen đối lập với bộ râu hoa
râm, trông thấy có vẻ rợn người, vốn Triển Anh Hào khỏe mạnh quắc thước
lúc này trông như là già đi hơn mười tuổi.
Ba người vừa tiến vào trong phòng đã bị cản lại Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu
vươn một ngón tay dựng thẳng trên môi, ý bảo ba người chớ có lên tiếng,
ba người lập tức khép lại miệng còn đang muốn hỏi, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh chờ Dược vương châm cứu xong.
Triển Anh Hào nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, một chút cũng không
thấy oai hùng trước kia, khiến ba người Lệ Thú vô cùng lo lắng, đây là
lão nhân vẫn luôn quan tâm bọn họ từ tận đáy lòng.
Sở Lăng cũng đã tới sớm hơn bọn họ một bước canh giữ ở một bên.
Sau một lúc lâu, Dược vương nhổ hết châm trên người Triển Anh Hào, vỗ
một chưởng lên người Triển Anh Hào, Triển Anh Hào phun ra một búng máu,
pha trộn màu đỏ tươi.
“Tốt lắm.” Dược vương mặt không biểu cảm thu châm lại, cắm lại châm bạc
vào trong bao vải: “Vân Nhi và Lưu Ly đâu?” Giải độc cho Triển Anh Hào
xong, Dược vương nhớ tới “chuyện chính”, “Thú tiểu tử, trong người nha
đầu Lưu Ly kia có cổ mẫu, ta không có cách nào dạy cô bé, chẳng qua, Vân Nhi phải để nó ngoan ngoãn theo ta học y! Về phần Yêu Tuyệt kiếm của Lệ gia các người tự ngươi tìm thời gian mà dạy cho nó.”
“Vâng, Dược vương tiền bối.” Lệ Thú nghe lời khom lưng, lời trưởng hắn luôn nghe theo.
Nhìn thấy biểu hiện nghe lời của Lệ Thú, Dược vương khẽ gật đầu, không
muốn để ý mấy người này nữa, đi thẳng ra ngoài — vẫn là Lệ Vân và Lưu Ly quan trọng hơn.
Ngay lúc Dược vương đi ra, Triển Anh Hào chậm rãi mở mắt, tuy rằng sắc mặt vẫn khó coi, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo.
“Tiểu Thú…” Câu đầu tiên Triển Anh Hào mở miệng chính là gọi Lệ Thú:
“Nhanh, phải nhanh ngăn cản cha con…” Một trận ho khan kịch liệt,
khiến sắc mặt Triển Anh Hào càng thêm khó coi.
“Triển gia gia…” Lệ Thú đỡ lấy Triển Anh Hào: “Trước hết cứ nghỉ ngơi một chút đi!”
“Hỗn tiểu tử! Đều đến lúc này rồi nào có thời gian nghỉ ngơi!” Triển Anh Hào đánh một cái lên vai Lệ Thú, tuy thân thể không được tốt lắm, nhưng Triển Anh Hào nói chuyện vẫn âm vang có lực, tính tình vẫn dữ dằn:
“Thành thật nghe ta nói xong đã!”
“Vâng.” Lệ Thú lại nghe lời trả lời.
“Trong khoảng thời gian này ta vẫn lén theo dõi cha con, Hi Kiệt hắn
đang nghiên cứu một loại độc dược…” Triển Anh Hào chỉ đống máu đen hắn vừa chảy ra: “Chính là ta trúng loại này, vừa rồi Dược vương cũng nói,
hắn nghiên cứu một thời gian ngắn cũng không phối trí ra được giải dược
như thế nào, chỉ có thể dùng cách châm cứu để giải độc. Nhưng là…”
Triển Anh Hào bỗng thay đổi đề tài: “Con có biết gần đây có rất nhiều người trong thành trấn đều mất tích không?”
“Rất nhiều?” Lệ Thú không hiểu nhướng mi: “Con chỉ biết là Cẩm thành và phụ cận Lôi sơn Miêu Cương có người mất tích khó hiểu.”
“Đây chẳng qua chỉ là lượt thứ hai thôi,” Triển Anh Hào thở dài: “Những
người mất tích này tất cả đều bị bắt để thử nghiệm thuốc… Bây giờ loại độc dược này đã trở nên không màu không vị, có thể tản trong không khí, nếu không phải cuối cùng có phản ứng, ta phát hiện kịp thời, chạy về Dạ Ngưng Bảo, nói không chừng ta cũng đã chết ở trên đường …”
Nghe câu đó mọi người bỗng biến sắc, không màu không vị, thả trong không khí, khiến cao thủ như Triển Anh Hào cũng không phát hiện được độc
dược, một khi bị quăng vào căn cứ địa của võ lâm…
Hậu quả khó có thể lường nổi…
Nhưng là, chuyện này vẫn còn chưa xong.
“Con còn nhớ rõ trụ trì Thiếu Lâm ủy thác con điều tra sự kiện trúng độc lan rộng ở Trung Nguyên không?” Triển Anh Hào tiếp tục.
Lệ Thú gật đầu, mà Tiểu Tiểu còn lại là vẻ mặt kinh nghi: “Ngài là nói… đó cũng là… Cũng là… Công công gây nên?”
Triển Anh Hào im lặng tàn khốc. Sau một lúc lâu lại bỏ thêm một câu:
“Loại độc dược đó chính là hình thức ban đầu của độc dược bây giờ.”
“Nhưng là, Thú ca cũng từng trúng phải loại độc này mà, còn đã từng bị
người mai phục.” Tiểu Tiểu giải thích thay Lệ Hi Kiệt: “Khi đó công công hẳn là vẫn còn lý trí chứ?”
“Khi đó Lệ Thúc ông ấy đã không còn bao nhiêu ý thức của mình rồi.” Bỗng Nhạc Khê mở miệng: “Sau khi hạ mệnh lệnh kia, Lệ Thúc cũng rất hối hận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi.”
Đối với thân phận Nhạc Khê mọi người đều biết rõ ràng, bởi vậy đối với lời nói của nàng không ai nghi ngờ.
“Vì chờ Lệ công tử trưởng thành, Lệ Thúc đợi suốt hai mươi mấy năm, liều mạng đấu tranh cùng ý chí của mình.” Nhạc Khê cười khổ: “Lệ công tử,
người có thể cứu cha ngươi chỉ có ngươi.”
Lệ Thú nắm chặt hai tay, không nói gì, nhưng ánh mắt lại kiên định không thể thay đổi.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, la mạc trận, có lẽ chính là mấu chốt phá giải vận mệnh đáng buồn của Lệ gia!
Lệ Hi Kiệt nghiên cứu cả nửa đời người cũng chưa nghiên cứu ra cái gì hắn có biện pháp phá giải sao?
…
…
Nhận được tin tức của Lệ Hi Kiệt, mọi người ở Dạ Ngưng Bảo bắt đầu tiến
vào trạng thái khẩn trương, mạng lưới tình báo bao trùm Tây Vực bắt đầu
vận chuyển, điều này càng tiện cho Sở Văn Xuyên che giấu chuyện hắn chặn lại thư từ của Sở Văn Vũ. Đồng thời, Tiểu Tiểu và Lệ Thú chia ra gửi
cho Cổ vương và Trụ trì Thiếu Lâm một bức thư, nhờ bọn họ giúp đỡ quan
sát hướng đi của Huyết Yêu tà giáo.
Cổ vương và Trụ trì Thiếu Lâm lập tức đồng ý, cứ như vậy, tổ chức đứng
đầu tam đại địa vực của võ lâm lần đầu chính thức đoàn kết nhất trí.
Lệ Thú thì chuyên tâm nghiên cứu gợi ý của Lệ Hi Kiệt cho hắn — la mạc trận.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có một mình Lệ Thú, Tiểu Tiểu đang chơi cùng hai
tiểu quỷ ở trong sân. Ánh nắng rơi vãi mỏng mỏng manh manh vào phòng,
chiếu ra tro bụi đang bay múa, tôn lên sự yên tĩnh cùng tường hòa. Một
quyển la mạc trận trận quyết được Lệ Thú lật xem vài lần, nhưng hắn cũng không nhìn ra một chút manh mối nào.
Mà hắn đã suy xét, vì sao trừ lần đó hắn nhập ma ở ngoài Thiếu Lâm tự,
hắn cũng không có mất đi lý trí giống như người Lệ gia trong quá khứ?
Hình như bên người hắn cũng không có la mạc trận mà!
Hắn khi đó…
Đồng tử Lệ Thú co rụt lại, chợt xông ra khỏi phòng: “Tiểu Tiểu.”
“Thú ca!” Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Thú, Tiểu Tiểu chợt quay đầu, Lệ
Vân vất vả lắm mới làm xong được công trình bằng cát bị nàng không cẩn
thận đá nát, Lệ Vân đau lòng nhếch miệng, còn tiểu Lưu Ly lập tức học
theo cái kiểu một cước đá nát công trình cát bé đang đắp, cũng từ đó
phát hiện ra không ít thích thú — ba tuổi thấy già*, Lưu Ly quả nhiên từ nhỏ đã có thiên phú phá hoại.
Ba tuổi thấy già: tức là từ lúc ba tuổi đã nhìn ra được tính cách định hình cho tương lai rồi.
Tiểu Tiểu tùy ý vỗ vỗ tay, phủi hạt cát trên tay, đứng lên, đi đến trước mặt Lệ Thú: “Thú ca, sao vậy?”
“Nàng có mang Tà Ngọc Kiếm trên người không?”
“Đương nhiên.” Tiểu Tiểu tháo xuống Tà Ngọc kiếm đang đeo trên cổ, giao
vào tay Lệ Thú: “Thú ca, phát hiện cái gì rồi?” “Còn chưa xác định, ta
chỉ là muốn thử một chút…” Lệ Thú nắm thật chặt Tà Ngọc kiếm trong
tay, Lệ Thú xoa xoa đầu Tiểu Tiểu: “Vất vả cho nàng rồi.”
Tiểu Tiểu xoay người Lệ Thú lại, đẩy hắn vào phòng: “Mau nghiên cứu La
mạc trận của chàng đi! Đến lúc đó cứu công công bà bà trở về, thiếp có
thể thoái ẩn giang hồ rồi!”
“Được.” Lệ Thú rảo bước tiến vào phòng. Mà Tiểu Tiểu “phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, thiếu một chút nữa thì đập vào mặt hắn.
Lệ Thú sờ sờ cái mũi mình, mỉm cười, lại ngồi lại xuống ghế tựa, lấy ra
Tà Ngọc kiếm hắn đeo trên cổ, hai thanh Tà Ngọc kiếm chậm rãi tiến đến
cũng một chỗ, thử ở trên các góc độ, khi mũi hai thanh Tà Ngọc kiếm
chống vào nhau, Lệ Thú khẽ nhíu mày, đây là trận pháp có khả năng nhất,
tương tự với trận pháp Lệ Hi Kiệt phong bế huyệt đạo của hắn, nhưng khác nhau ở chỗ, từng trận pháp có thể bởi vì tài liệu chế tác khác nhau, và vị trí khác nhau mà sinh ra hiệu quả khác nhau, mà la mạc trận trước
mắt đúng là có khả năng nhất rồi, nhưng là…
Nó lại thiếu hụt cái gì, không thể thành một trận pháp hoàn chỉnh.
Lệ Thú nhìn Tà Ngọc kiếm một lớn một nhỏ tự bổ sung trận pháp còn lại,
dần dần vẻ mặt của Lệ Thú trầm tĩnh lại, hắn bổ sung ra thứ khuyết thiếu của trận pháp, hắn rất quen thuộc. Ánh mắt Lệ Thú lại chuyển về phía
thanh kiếm hắn để trong góc phòng — tà kiếm Huyết Yêu!