“Khụ khụ,” Sở Văn Di khụ khụ, bĩu môi: “Ta nói này Trạng nguyên công,
chúng ta đều là người giang hồ, phiền ngươi không cần ra vẻ nho nhã được không?”
Quý Nho Hiếu nhìn thoáng qua Sở Văn Di, mở miệng lại không nói gì thêm — Sở Văn Di còn lợi hại hơn cả hắn! Hắn là nói lý, mà Sở Văn Di là động
thủ.
“Đã gặp phải ở đây, Tam ca, huynh liền đi cùng chúng ta được không?” Sở
Văn Di cảnh giác nhìn bốn phía, tận lực đè thấp thanh âm: “Có người muốn giết Trạng nguyên công.”
Sở Văn Xuyên rùng mình, sắc mặt lập tức nghiêm nghị: “Ai?”
“Trạng nguyên công là Tuần án ngự sử, trước đó hắn phá hủy một phân đà
của tà giáo, bởi vậy…” Sở Văn Di nhún vai, vẻ mặt “huynh hiểu chứ”,
“Nếu không phải là vừa đúng lúc muội gặp được, nói không chừng cái kia
tên đã sớm biến thành một đống xương khô rồi.” Mắt Sở Văn Di trợn trắng: “Muội bảo hắn hồi kinh, nhưng cái kia tên lại nói cái gì mà không thể
phụ hoàng ân… Có lầm hay không! Đến cùng là mạng của hắn quan trọng
hay là hoàng ân quan trọng?”
“Tiểu muội, muội thích hắn?” Sở Văn Xuyên nhìn một thân nho nhã của Quý Nho Hiếu.
Sở Văn Di lo lắng một chút: “Muội cũng… Không xác định.” Lúc trước
nàng cho rằng mình thích Lệ Thú, nhưng sau khi bị Lệ Thú từ chối vậy mà
nàng chẳng có chút cảm giác nào… Bởi vậy hiện tại nàng cũng không xác
định được tình cảm của mình.
“Không sao cả, từ từ sẽ đến.” Sở Văn Xuyên xoa xoa đầu Sở Văn Di.
“Hắn đã gặp được nguy hiểm, chúng ta đương nhiên không thể ngồi yên
không quan tâm đến!” Tiểu Tiểu đột nhiên lên tiếng, dọa Sở Văn Xuyên
cùng Sở Văn Di nhảy dựng. Hai người bỗng nhiên quay đầu, lại nhìn thấy
xung quanh hai người bọn họ vây một vòng người, trừ Lệ Thú cùng Quý Nho
Hiếu — hai người kia cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện thật sự là
hành vi không tốt.
Tiểu tử béo mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Văn Xuyên cùng Sở Văn Di, vẻ mặt hưng phấn lắc lắc cánh tay ông ngoại bà ngoại: “Vân Nhi muốn đi!
Vân Nhi muốn đi!” Chống lại Tà giáo là việc náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu bé?
Vẻ mặt của Cổ vương và Bội Nghi cười khổ lắc đầu, nhưng đối với yêu cầu
của tiểu gia hỏa này hai người cho tới bây giờ đều không có biện pháp từ chối: “Được được được.”
“Thú ca! Chúng ta đi cùng Văn Di bọn họ trước nhé! Sau đó lại đến Cổ thành!” Tiểu Tiểu hô lên với Lệ Thú.
“Thực ra chúng ta có thể cùng đi Cổ thành, dù sao Nho Hiếu có thể đi đâu cũng được.” Sở Văn Di thoáng suy xét, thuận tiện định ra kế hoạch hành
trình cho vị Tuần án ngự sử kia.
“Thú ca, hành trình không thay đổi!” Tiểu Tiểu lại bắt đầu hô, không có
cách nào, lễ hội đốt đuốc thật sự rất đông người, không hô lên mà nói Lệ Thú căn bản không nghe được.
“Quý Nho Hiếu kia sẽ đồng ý sao? Bằng không chúng ta tham gia lễ hội đốt đuốc trước đã, chờ sau khi cùng Quý Nho Hiếu thương lượng thì quyết
định.” Sở Văn Xuyên lên tiếng.
“Thú ca! Hành trình lại chờ quyết định!”
“Không sao cả…”
“… Ngừng!” Tiểu Tiểu giơ tay lên: “Có thể không cần lại sửa lại hay không, gọi đến gọi đi như vậy rất phiền toái!”
“…” Ai bảo ngươi gọi?
Hạng mục chọi dê, chọi trâu của lễ hội đốt đuốc tương đối hấp dẫn mọi
người, Tiểu Tiểu lại càng cổ động Lệ Thú đi tham gia đấu vật, tất nhiên
dành được thắng lợi.
Nhưng khi Tiểu Tiểu lại cổ động Lệ Thú tham gia trận đấu bắn tên bọn họ
lại xám xịt chạy trốn — Lệ Thú thiếu chút nữa thì bắn tên vào người
ta…
Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch cười nhạo không chút lưu tình khiến
Tiểu Tiểu phái ra trợ thủ đắc lực — Lệ gia Tiểu Vân, quấy đến Sở Văn
Xuyên cùng Yến Thanh Dịch đứng ngồi không yên…
Thẳng đến buổi tối, đám đông dần dần tản đi, đoàn người Lệ Thú cũng về
tới khách sạn, Sở Văn Di cũng cùng Quý Nho Hiếu chuyển đến cùng khách
sạn với mọi người.
Mấy người dường như bí mật tụ tập với nhau, ở giữa còn mang theo một tiểu gia hỏa.
Về phần Mạc Thượng Hành cùng Bội Nghi bởi vì sáng mai phải lên đường đưa Lục gia về chỗ ở ban đầu, bởi vậy đã đi ngủ sớm rồi.
“Nho Hiếu, ngươi đắc tội là cái loại tổ chức tà giáo gì?” Sở Văn Xuyên lớn tuổi nhất, kinh nghiệm giang hồ nhiều nhất lên tiếng.
Quý Nho Hiếu trầm tư một chút: “Cái tổ chức kia dụ dỗ người dân bình
thường nhập giáo, lấy khẩu hiệu “Tà ma hiện thế, thần quang trở về”. Về
phần mục đích dụ dỗ người dân bình thường là vì…” Quý Nho Hiếu nhướng
mi: “Thử độc.”
“Thử độc?” Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Quý Nho Hiếu: “Bọn họ làm độc dược làm cái gì?”
“Không biết.” Quý Nho Hiếu thở dài.
“Nhưng là…” Yến Thanh Dịch nhìn trái nhìn phải, trừ mấy người bọn họ
không có người ngoài nào: “Nho Hiếu ca, ngươi đúng là tuần án ngự sử
sao? Ngự sử không phải là tiền hô hậu ủng, phía sau còn đi theo một đám
lớn người linh tinh lộn xộn, còn giơ bảng gõ chiêng, quét sạch đường
đuổi người sao?”
“Nho Hiếu đã là tuần án ngự sử, triều đình lên tiếng, muốn điều tra được tình huống chân thực nhất của dân gian, còn có đạo đức của quan viên,
sẽ phải xâm nhập dân gian, trang bị nhẹ nhàng lên đường, miễn cho nhiễu
dân lại cản trở người tài.”
“Bởi vậy ngươi liền như vậy vui vẻ một mình chạy đi?” Vẻ mặt Yến Thanh
Dịch không thể nào hiểu nổi, ít nhất cũng phải dẫn theo vài thân binh
linh tinh chứ!
“Không sai!” Quý Nho Hiếu trịnh trọng gật đầu: “Ta không thích người
khác hầu hạ, càng không thích phô trương, cần gì phải làm mấy thứ không
thực tế đó? Như vậy chẳng phải phụ lòng chờ mong của thánh thượng?”
“…” Yến Thanh Dịch nhìn Quý Nho Hiếu một chút, lại nhìn Lệ Thú một
chút, đột nhiên cảm thấy hai người này có loại hơi thở giống nhau, hi
vọng Quý Nho Hiếu sẽ không “giáo dục người” giống Lệ Thú!
“Có tin tức của Tà giáo kia không?” Lệ Thú kéo đề tài trở về.
“Tổ chức này lấy dấu hiệu là một thanh kiếm màu đỏ.” Quý Nho Hiếu dừng một chút: “Tổ chức này… tên là Huyết Yêu.”
“…” Mọi người cả kinh, đồng loạt nhìn về phía Lệ Thú.
“Sao vậy?” Quý Nho Hiếu không rõ chân tướng hỏi.
Lệ Thú chỉ bội kiếm treo bên hông: “Thanh kiếm này giống vậy…”
“Tên là Huyết Yêu.”
Quý Nho Hiếu giật mình: “Có thể cho ta mượn đánh giá không?”
Lệ Thú lắc đầu: “Chuôi kiếm này rời khỏi tay ta sẽ làm bị thương người
khác.” Nói xong, Lệ Thú khẽ rút kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm trắng như
tuyết, hoa văn đỏ tươi chiếu vào trong mắt Quý Nho Hiếu.
“Chuôi kiếm này là màu trắng mà!” Quý Nho Hiếu không hiểu.
“Sau khi giết người sẽ biến thành màu đỏ.” Lệ Thú trả lời có chút âm trầm: “Mà hoa văn trên mặt, sẽ biến thành màu trắng.”
“Là giống nhau như đúc.” Quý Nho Hiếu quan sát kỹ lưỡng Huyết Yêu kiếm
của Lệ Thú, gật đầu xác định: “Trừ màu sắc bên ngoài bây giờ không
giống, cái khác đều giống nhau.” Quý Nho Hiếu ngẩng đầu nhìn về phía Lệ
Thú: “Lệ Thú, ngươi có biết chủ nhân trước của thanh kiếm này là ai
không?”
Lệ Thú trầm mặc một chút, sau một lúc lâu không nói gì, ngay khi Quý Nho Hiếu cho rằng sẽ không nhận được đáp án, Lệ Thú đột nhiên mở miệng:
“Cha ta.”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, đến ngay cả tiểu Lệ Vân cũng an tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Tiểu Tiểu mở miệng: “Công công ta đã biến mất hai mươi bảy năm rồi, thanh kiếm này từng bị người khác cầm đi cũng
không chừng!” Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lệ Thú, quan sát phản ứng của
hắn: “Hơn nữa, Thú ca cũng không phải lấy được thanh kiếm này từ trong
tay công công.”
Nghe thấy lời nói của Tiểu Tiểu, vẻ mặt của Lệ Thú khẽ thả lỏng.
“Trừ cái này Trạng nguyên công ngươi còn biết những gì?” Sở Văn Di đúng lúc chuyển đổi đề tài.
“Không có.” Quý Nho Hiếu lắc đầu: “Khi ta kiểm tra phân đà của bọn họ,
bọn họ dùng một mồi lửa thiêu rụi hết tất cả thông tin, đến ngay cả
những người chúng ta bắt được cũng tự sát toàn bộ. Trừ hình thanh kiếm
này khắc trên vách đá còn có hai chữ Huyết Yêu ở ngoài thì không còn lại gì cả.”
“Không có địa điểm phân đà khác?”
“Không có.”
“Không có tên giáo chủ hoặc danh hiệu?”
“Không có.”
“Nói cách khác, trừ bỏ có người muốn đuổi giết ngươi, còn có phân đà đã bị hủy thì tin tức gì cũng không có?”
“Không có.”
“Vậy chúng ta còn điều tra cái rắm!”
“…”
…
…
Cho dù bọn họ có muốn điều tra cái rắm hay không, Tiểu Tiểu và Lệ Thú
đều quyết định phải đi theo Quý Nho Hiếu và Sở Văn Di, không riêng gì vì an toàn của Quý Nho Hiếu, càng là vì xác định Lệ Hi Kiệt có liên quan
đến chuyện này hay không.
Nhưng đối với Tiểu Tiểu và tiểu tử béo bây giờ mà nói, chuyện gì cũng
không quan trọng bằng lễ hội đốt đuốc. Một ngày cuối cùng của Lễ hội đốt đuốc, người Di tộc trong thôn trại giơ cây đuốc lên, hình thành một con rồng lửa đồ sộ, đi trước chỉ định địa điểm đặt lửa, mấy người Tiểu Tiểu cũng giơ đuốc lên cao đi theo người Di tộc cùng nhau đặt lửa, thuận
tiện tham gia vũ hội dường như cuồng hoan, Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh
Dịch hai người có tính cách hoạt bát này thậm chí còn thi nhau xem ai
đến địa điểm đặt lửa trước.
Mấy người trẻ tuổi vui đùa tận hứng, cho đến khi rất muộn mới trở lại
khách sạn, Cổ vương bởi vì Tiểu Tiểu không thể theo chân bọn họ cùng về
Cổ thành nên mang theo người Lục gia rời đi trước, trước khi đi còn dặn
riêng Tiểu Tiểu nhất định không thể quên phải đến Cổ thành ở một khoảng
thời gian.
Ban đêm đất Thục có chút lạnh, Tiểu Tiểu và Lệ Thú đi dạo trong sân sau
vắng lạnh của khách sạn, tiểu tử béo đã được bọn họ dỗ ngủ, sân của
khách sạn không có hồ xanh bóng mát gì cả, chỉ là đình viện bùn đất rất
bình thường, thậm chí còn có vài cái chuồng gà chiếm lấy góc sân. Nhưng
trong hoàn cảnh này vậy mà Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu lại thanh thản khiến
cho người ta cảm thấy bọn họ dường như tản bộ trong rừng.
“Thú ca.” Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gọi tên Lệ Thú, thanh âm bình tĩnh ôn hòa
cùng tính cách sinh động bình thường của nàng có chút không hợp.
“Ừm?” Lệ Thú bước cùng Tiểu Tiểu, đi từng bước từng bước.
“Lo lắng chuyện của công công sao?”
“Ừ.” Lệ Thú thành thật thừa nhận.
Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai Lệ Thú, an ủi hắn: “Công công ông ấy có được danh
hào chính trực vang danh ở Tây Vực như vậy, sẽ không giống người làm ra
chuyện này đâu.”
“Ừ.” Lệ Thú gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Thú ca, chúng ta đi tìm đến chân tướng đi!” Tiểu Tiểu chợt nhào lên
lưng Lệ Thú, Lệ Thú thuận thế cõng Tiểu Tiểu lên, giống như rất nhiều
lần trong quá khứ, cõng Tiểu Tiểu đi tản bộ…
“Ừ.” Lệ Thú phát huy triệt để phong cách nói chuyện ngắn gọn, Tiểu Tiểu tức giận trợn mắt.
“Thú ca.”
“Ừ?” Lại là một chữ.
“Chàng không thể “tặng” thêm cho thiếp mấy chữ sao? Thiếp đã lãng phí
nhiều nước miếng như vậy!” Đầu Tiểu Tiểu tìm tới trước mặt Lệ Thú:
“Không cần dùng một chữ mà đuổi thiếp đi, được không?” Tiểu Tiểu chỉ
trích không chút khách khí: “Còn đều là cùng một chữ đó! Chàng cho là
một chữ “ừ” liền có thể nói rõ ràng tất cả sao? Thiếp muốn là hỏi chàng
chàng là nam hay là nữ, chàng cũng trả lời thiếp bằng một chữ “ừ” sao?”
“Ta cho rằng…” Lệ Thú chậm rãi nói, liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu: “Vấn đề này nàng phải biết chứ.”
“Ồ?”
“Bằng không Vân Nhi là từ đâu đến?”
“…”
Đại đầu gỗ, chàng vẫn trả lời một chữ “ừ” đi!