Phạm vi của Dạ Ngưng Bảo không chỉ có một mình chủ bảo, còn bao gồm
những thôn nhỏ rải rác xung quanh. Ngàn vạn lần đừng xem nhẹ những thôn
xóm chung quanh này, ở trong này tùy tiện một chậu nước bẩn hắt xuống
cũng có tám chín phần mười là một vị cao thủ đã thoái ẩn giang hồ, còn
lại hai phần ở lĩnh vực khác chính là nhân vật đủ để oai phong một cõi.
Thường thường người càng lợi hại tính cách càng kỳ quái, những người này đúng là một đám khó trị đến chết.
Nhưng bọn hắn có một đặc điểm chung – đối với Lệ Hi Kiệt tâm phục khẩu
phục, bởi vì bọn họ phần lớn từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Lệ Hi
Kiệt hoặc từng được Lệ Hi Kiệt đã cứu mạng, mà Lệ Hi Kiệt lại cưới người có y thuật vô song Nhiêu Hinh Ninh, đối với những người thoái ẩn giang
hồ mà nói có đảm bảo chữa bệnh vừa có thể đi theo Lệ Hi Kiệt, là chuyện
không thể tốt hơn, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những nguyên
nhân khác.
Những thôn xóm xung quanh Dạ Ngưng Bảo cũng trở thành nơi những người kia dưỡng lão .
Làm cho sau khi Lệ Hi Kiệt cùng Nhiêu Hinh Ninh mất tích, Sở Lăng mất
một phen tài năng công sức rất lớn mới nắm được Dạ Ngưng Bảo trong tay,
bởi vì bọn họ nhất trí cho rằng chỉ có Lệ Hi Kiệt mới có thể nắm giữ
được Dạ Ngưng Bảo, cho tới bây giờ, hắn còn không có hoàn toàn khiến
những người này tâm phục khẩu phục.
Cho nên, khi Sở Lăng bước vào phạm vi Dạ Ngưng Bảo liền lập tức xuất hiện âm thanh không hài hòa.
“U! Đại bảo chủ, đã về rồi! Không biết lần này lại đi dạy dỗ cái tiểu
mao tặc (trộm cướp nhỏ) nào không có mắt vậy?” lão nhân trước mắt một
chút cũng không có dáng vẻ của lão giả hiền lành cùng ổn trọng, ngược
lại còn giống một đứa trẻ con, trên lưng đeo một thanh kiếm lớn, kiệt
ngạo bất tuân, tùy hứng làm bậy, nhưng bản tính không xấu : ” Còn mang
về hai tên tiểu quỷ chết bầm, ngươi đã quên Dạ Ngưng Bảo là nơi lánh đời …” Đột nhiên dường như bị bóp chặt yết hầu, tất cả âm thanh biến mất, lão nhân kinh ngạc há to miệng, không thể tin nháy nháy mắt, sau đó
liều mạng dụi mắt: “Ngươi, ngươi…” Ngón tay cực kỳ không lễ phép chỉ
vào Lệ Thú: ‘ Lệ Hi Kiệt đáng chết, ngươi bằng lòng chịu quay trở lại.”
“Ta không phải.” Lệ Thú xin lỗi nhìn lão nhân, đối với lão nhân, hắn ngoài ý muốn có thể dễ dàng tha thứ.
“Nhìn xem, nhìn xem, ngươi lại bắt đầu giả trang rồi! Cái dáng vẻ quỷ
quái của ngươi hóa thành tro ta đều nhận ra. Lần này học cách nói chuyện đứng đắn như vậy của ai?” Lão nhân mặt mày hớn hở ôm cổ Lệ Thú : “Tiểu
tử ngươi cũng thật nhẫn tâm, vừa đi chính là hai mươi mấy năm. Lão tử
vài năm nay vẫn luôn chờ ngươi trở về!”
“Ta không phải Lệ Hi Kiệt.” Lệ Thú lặp lại lần nữa, giọng điệu đứng đắn quy củ.”Ta là con của ông ấy, Lệ Thú.”
Động tác lão nhân cứng lại một chút, buông Lệ Thú ra, lui về phía sau
một bước, cẩn thận đánh giá lại Lệ Thú, miệng thì thào : “Trách không
được, ta nói ngươi làm sao có thể một chút cũng không già…” Lại thở
một hơi thật dài : “Hơn nữa khẩu khí nói chuyện cũng không giống với…” Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta gọi là Triển Anh Hào, là bạn vong niên
của cha ngươi. Ấn theo tuổi ngươi gọi ta thành gia gia cũng không quá
đáng.”
Lệ Thú liếc mắt nhìn Sở Lăng một cái, thấy đối phương gật đầu, liền cung kính xoay người cúi đầu : “Gia gia ngài khỏe, ta tên là Lệ Thú.”
Lão nhân khóe miệng run rẩy một trận : “Thế nào mà khiến tiểu quỷ đáng
chết cùng lão cha của hắn tính cách kém nhiều như vậy… Như vậy tuyệt
đối chơi không vui a!”
Sau đó lão giả liếc mắt lườm Sở Lăng một cái : “Các ngươi chờ một chút, ta đi thông báo một tiếng cho người trong thôn.”
Ngay khi Yến Thanh Dịch cùng Lệ Thú đều cho rằng lão nhân muốn đi thôn
xóm trước, lại nghe thấy Sở Lăng nhắc nhở : “Dùng nội lực che lỗ tai
lại!”
Vào thời điểm Yến Thanh Dịch không phản ứng kịp, bên kia Triển Anh Hào
hít sâu một hơi, Lệ Thú lập tức che trước mặt Yến Thanh Dịch – Yến Thanh Dịch tuyệt đối không ứng phó được việc tiếp theo lão giả muốn làm.
“Bọn khốn khiếp (rùa đen) hỗn đản! con của hỗn tiểu tử Lệ Hi Kiệt kia đã về rồi!”
Công phu Sư tử rống!
Công phu Sư tử rống trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy thế nhưng bị dùng
để gọi người tập hợp, không biết những nhân sĩ võ lâm kia nghĩ thế nào,
nhưng đối với những người ở thôn xóm của Dạ Ngưng Bảo này lại là nhưng
chuyện quá bình thường .
Ngay sau khi tiếng hô này phát ra lập tức có mấy bóng dáng quỷ bí khó lường xuất hiện, dùng chiêu thức sắc bén tấn công Lệ Thú.
Đây là nguyên nhân khác – tìm Lệ Hi Kiệt luận bàn, những thủ hạ bại
tướng của Lệ Hi Kiệt lập chí một lòng muốn đánh bại hắn, đây là nguyên
nhân của một nhóm gia hỏa định cư tại Dạ Ngưng Bảo, Lệ Hi Kiệt đã không
thấy, vậy tìm con của hắn cũng được, ai bảo bọn họ giống nhau như đúc!
Tuy rằng không phải bản thân Lệ Hi Kiệt, nhưng…
Nhìn thấy một bản mặt đồng dạng bị bọn họ đả bại là việc sảng khoái cỡ nào a!
Nhưng là…
Ánh sáng trong mắt Lệ Thú chợt lóe, tay phải rút nhuyễn kiếm bên hông
ra, tay trái lật ra một chưởng, thân hình nháy mắt bay lên cao hơn những người kia, mà nhuyễn kiếm chém xuống một kiếm hoa xinh đẹp, kiếm khí
bốn phía, đủ để đả thương mấy người kia!
Trong nháy mắt những người tập kích hắn đều nằm trên mặt đất kêu rên :
“Dựa vào! không đỡ được! Làm không đúng a! tiểu tử này thế nào mà so với lão cha hắn còn ác hơn a!”
Triển Anh Hào cất tiếng cười to : “Các ngươi đám khốn khiếp này tự tìm đó !”
Lệ Thú kế thừa độc môn võ công của hai người Vân Hành cùng Lệ Hi Kiệt,
trong tương lai tuyệt đối so với Lệ Hi Kiệt càng mạnh hơn.
Nhưng là, làm Lệ Thú nhìn thấy dáng vẻ của những người tập kích bọn họ,
kinh ngạc lẫn áy náy xin lỗi, tất cả đều hiện lên trên mặt của hắn .
Lệ Thú lập tức ném cho Yến Thanh Dịch một ánh mắt, Yến Thanh Dịch nhận mệnh thở dài, tiến lên hai bước.
Lệ Thú tràn ngập xin lỗi đem một đám nhân sĩ giang hồ thoái ẩn nhàm chán nâng dậy, miệng còn nói xin lỗi : “Thực xin lỗi, Thú không biết ngài
lớn tuổi như vậy , bằng không Thú nhất định sẽ không đánh lại.”
Hắn không giải thích còn tốt, một lời giải thích này…
Lớn tuổi như vậy …
Còn không đánh lại?
Coi thường bọn hắn có phải không?
Những lão nhân giang hồ này không phục lập tức xông tới phía hắn rống giận : “Lão tử tuổi chỗ nào lớn!”
Lệ Thú nhìn những người thái dương đầy tóc hoa râm này, hoang mang hỏi : “chỗ nào không lớn ?”
Nhìn đi! Di chứng hai mươi ba năm ngăn cách lại đến.
Triển Anh Hào lại nhịn không được cười ra tiếng , tiểu tử này nhìn qua
thật nghiêm túc đứng đắn, nhưng so với lão cha hắn càng làm người ta nổi giận, quá đáng nhất là hắn còn không có tự biết!
Vì thế, chuyện thứ nhất Lệ Thú tiến vào Dạ Ngưng Bảo chính là cùng một
đám lão gia tô vẽ nhàm chán này tranh luận vấn đề lớn tuổi hay không lớn tuổi.