Đại Hào Môn

Chương 100: Giáo huấn



Người tới ba nam một nữ, chính là Tiêu Phàm, Tân Lâm, Yến Tây Lâu và Đặng Thông Thiên toàn thân băng bó.

Trần Quả biết Tiêu Phàm sẽ đến, chỉ có điều không ngờ Tiêu Phàm đã tới Khánh Nguyên rồi, ngay cả cái bắt chuyện cũng không cho ông ta có cơ hội, liền trực tiếp đến hội giao dịch này.

Ở trong đầu Trần Quả, Tiêu Phàm là người cực kỳ nhã nhặn nho nhã.

Đặng Thông Thiên bị đánh, ông ta có thể hiểu được sự phẫn nộ của Tiêu Phàm.

Chỉ có điều không nói hai lời, liền trực tiếp làm rối, vẫn có chút ngoài dự kiến của Trần Quả.

Trần Quả bỗng nhiên ý thức được, kế tiếp xử lý chuyện này vô cùng khó khăn, vượt ra xa khỏi suy nghĩ của ông ta lúc trước.

Tiêu Phàm không có ý định cùng ai “thương lượng” cả, hắn phải mặt đối mặt với Đoàn Khổng Tước giải quyết vấn đề này.

– Tất cả dừng tay! Mắt thấy mấy tên tiểu đệ còn đang dây dưa, Trần Quả kịp thời lên tiếng.

Nếu hiện tại Tiêu Phàm rất phẫn nộ, như vậy an toàn nhất chính là tuyệt đối chớchọc vào hắn.

Trần Quả trong lòng rõ như kính, tất cả lực lượng bảo vệ mà ông ta bố tríở đây, đều thực sự không đủ để ngăn cản hai người Tiêu Phàm và Tân Lâm.

Về phần chuyện động súng, Trần Quả cũng không suy nghĩ.

Thứ nhất, triển khai súng chưa chắc dùng được, mấy tháng trước, Tân Lâm đã nắm thực quyền nói rõ đạo lý này với Trần Quả.

Thư hai, cho dù dùng được, sau đó chỉ có thể càng thêm phiền toái.

Tầm mười tên bảo vệ đồng loạt dừng tay, mắt nhìn hành lang, chờ chỉ thị tiếp theo của Thất gia.

Tiêu Phàm không có chờ đợi, lập tức đi thẳng về phía trước.

Tay Trần Quả chống lan can, nhảy xuống.

Khoảng cách từ trên hành lang xuống đại sảnh giao dịchước chừng cao hơn hai mét.

Trần Thất gia nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, tư thế tương đối tự nhiên, phóng khoáng lưu loát.

Trần Quả không kịp đi thang gác nữa rồi.

Tiêu Phàm không cho ông ta thời gian này.

Không ai trầm trồ khen ngợi, vì mọi người đều rất rõ ràng, đêm nay lại có một số việc sắp xảy ra.

Hơn nữa hẳn là có liên quan tới chuyện tối hôm qua, không thấy Đặng Thông Thiên cũng xuất hiện sao? Ba vị này chính là “Cứu binh hầu tử mời tới”.

Chỉ là nhìn thế nào, ba vị cứu binh này cũng không phải đáng tin cậy như vậy.

Tiêu Phàm, hào hoa phong nhã, giống như thư sinh mặt trắng thường thấy trong TV , sức chiến đấu hẳn là rất vụn vặt.

Tân Lâm là cô gái liễu yếu đào tơ e ấp.

Yến Tây Lầu gầy đến da bọc xương, làm cho người ta không khỏi không lo lắng, đi vài bước anh ta sẽ mệt rã rời.

Ba cái người này, thấy thế nào đều không giống như là có thể đánh nhau.

Nhìn tới nhìn lui, rõ ràng vẫn là Đặng Thông Thiên băng bó đầy người là có lực chiến đấu nhất.

Đương nhiên, đám người lão Lục thủ hạ của Trần Quả, , còn có mấy vị khách trước kia đã thấy được sự uy thần của Tiêu Phàm và Tân Lâm trong đại hội giao dịch lần đó tuyệt không nghĩ như vậy.

– Tiêu tiên sinh, Tân cô nương Trần Quả vội vã tiến lên nghênh tiến, miễn cưỡng gượng cười, trong lòng có chút không yên.

Chuyện của Đặng Thông Thiên, ông ta quả thật làm không đến nơi đến chốn, đương nhiênông ta không biết Đặng Thông Thiên là do Tiêu Phàm ủy thác đến.

Tiêu Phàm khoát tay áo, thản nhiên nói: – Ông chủ Trần, việc ngày hôm nay, mời ông duy trì trung lập.

Chúng ta sẽ không liên lụy tới những người khác.

Lòng Trần Quả nặng trĩu.

Lời nói này của Tiêu Phàm rất rõ ràng, hắn không có ý định chiếu cố tới thể diện của Đoàn gia Thiên Nam.

Nếu Trần Quả nhất định phải nhúng tay, như vậythì Tiêu Phàm cũng không có ý định chiếu cố tới thể diện của ông ta.

Trần Quả rất rõ ràng, có một số người, ngươi không thể thật sự chọc giận họ.

Nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng! – Nghe ý tứ này, mấy vị đến là vị Đoàn Khổng Tước tôi rồi.

Không đợi Trần Quả mở miệng, Đoàn Khổng Tước nói chuyện trước, lười biếng vểnh chân lên bắt chéo, uể oải khẽ dựa vào sô pha, giọng điệu cũng là lờ đờ, liếc mắt nhìn bốn người Tiêu Phàm, tinh thần càng thêm uể oải.

Ái nam ái nữ nam lắc lắc cái mông, lại trở về ngồi xuống sô pha, cười đùa đánh giá cao thấp đám người Tiêu Phàm, cũng một bộ dạng chẳng thèm để ý.

Bốn gã đàn ông vẻ mặt hung hãn đứng ở phía sau sô phalại trở nên khẩn trương, từng tên từng tên thò tay vào túi quần.

Mặc dù mấy người Tiêu Phàm nhìn qua không giống như là có thể đánh nhau này, nhưng có gan trực tiếp tìm tới tận cửa như vậy, dù thế nào cũng là có chút sức mạnh? Cũng không có thể quá phớt lờ.

Nếu chẳng may “Tiểu vương gia” ở trong này bị mất mát gì, trở lại Thiên Nam, chỉ sợ Đoàn vương gia sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

– Ngươi chính là Đoàn Khổng Tước? Tân Lâm liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng hỏi.

– Đúng vậy.

Tuy nhiên tiểu cô nương, tôi phải nhắc nhở cô.

Tên Đoàn Khổng Tước này, không phải người nào cũng có thể tùy tiện kêu.

Cô có thể gọi ta là Đoàn thiếu.

Bằng hữu trên giang hồ chiếu cố, cũng gọi ta tiểu vương gia đấy.

Người không biết không có tội, lần sau có thể phải chú ý rồi.

Sai lầm giống vậy, ta không thích người khác ở trước mặt ta phạm hai lần.

Ta tính tình không được tốt lắm đâu.

Đoàn Khổng Tước liếc mắt nhìnTân Lâm một cái, không mặn không nhạt nói.

Đối với Tân Lâm xinh đẹp, không có bất kỳ phản ứng.

Tân Lâm gật gật đầu, chuyển hướng sang tên ái nam ái nữ nam, lãnh đạm nói: – Trân Châu giao ra đây.

– Ơ, tiểu muội tử, ngươi cũng thích viên Trân Châu này à? Ái nam ái nữ cười hì hì đứng dậy, vươn móng tay nhuộm sơn thon dài, nhẹ nhàng vuốt lên viên Trân Châu, động tác đặc biệt dịu dàng.

– Nhưng viên Trân Châu này, người ta cũng thíchta cũng không cam lòng tặng cho ngươi.

Đây là lễ vật Khổng Tước ca ca tặng cho ta, ngươi muốn ta cũng không có thể cho a…

Hơn nữa, ta ghét nhất bị loại người như ngươi một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, quá hạnh phúc.

Ngươi tại sao có thể hạnh phúc như vậychứ? Làm người ta mất hứng…

Giọng nói giận hờn ỏn ẻn ỏn ẻn so với một cô gái còn yểu điệu gấp bội.

Không ít người giật nảy mình, rùng mình một cái, nổi từng tầng da gà.

Hàn quang chợt lóe.

Ái nam ái nữ nam trong tay xuất hiện một thanh đao xếp, dài chừng hơn mười cm.

Cổ tay của tên ái nam ái nữ xoay tròn, đao xếp trong tay y không ngừng biến ảo đa dạng.

– Muốn trân châu a, vậy ngươi tới lấy đi…

Khổng Tước ca ca, ta thật ghét cô ta.

Hay là ta hủy khuôn mặt của cô ta đi nhé, về sau cô ta không thể tiếp tục phô trương khuôn mặt được nữa, được không à? – Được! Đoàn Khổng Tước mỉm cười gật đầu.

– Tiểu muội, đừng sợ, ta chỉ nhẹ nhàng vẽ hai đao, không nhiều lắm, rất nhẹ thôi, một chút không đau Ái nam ái nữ nam liền đùa bỡnđao xếp, chậm rãi đi về phía Tân Lâm, mang theo bộ mặt tươi cười, yêu khí bốn phía.

Trần Quả không kìm nổi muốn nhắm mắt lại.

Ông ta thật sự không đành lòng xem chuyện sắp xảy ra kế tiếp.

Ông ta cũng biết mình không có cách nào ngăn cản kết quả này xảy ra, bất cứ kẻ nào đều không ngăn cản được.

Trời tạo nghiệp chướng còn có thể tránh, tự gây nghiệt không thể sống! Trần Quả đương nhiên không có nhắm mắt lại, Trần Thất gia thần kinh không đến mức yếu ớt như vậy.

Hàn quang lại một chợt lóe.

Sau đó, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy đao xếp bỗng nhiên bay lên trời, kế tiếp chính là tiếng xương cốt vỡ vụn không ngừng.

Trần Quả có thể khẳng định, cánh tay phải cầm đao của ái nam ái nữ kia đã bị nát từng tấc một.

Không phải bẻ gãy, mà là dập nát! Đại sảnh giao dịch lớn như vậy, bỗng nhiên vang lên tiếng sói tru.

Rất nặng, rất khàn khàn.

Giống như sau khi sói đói bị cắt đứt cột sống, liền kêu gào thảm thiết vậy.

Thật sự làm cho người ta rất khó tin, âm thanh này và cái giọng nũng nịu ỏn ẻn vừa rồi kia là cùng phát ra từ miệng của cùng một người.

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại.

Đoàn người thấy hoa mắt, tên ái nam ái nữ nam đã lao đầu vào sô pha, tiểu yêu trong chiếc quần bó sát người liền cao cao.

Đến lúc này, đao xếp bay lên giữa không trung mới rớt xuống.

Tân Lâm vung tay quét ngang, vung đao xếp cắm vào cái chỗ cao cao trong quần kia của tên ái nam áinữ, lưỡi dao hơn mười cm, tất cả đều cắm vào, một chút cũng không lộ ra.

Ái nam ái nữ nam không có phát ra một chút tiếng động.

Lúc bị Tân Lâm nhét vào sô pha, gã đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh.

Nhìn chuôi đao khôngrung nữa, Trần Quả bỗng nhiên liền tỉnh ra.

Vị trí đao này cắm vào, vẫn là lệch một chút! Nếu như gần về trung tâm mấy cm, phỏng chừng y sau này không thể làm bạn gái của “Khổng tước ca ca” nữa.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm.

Nhưng đại bộ phận người đều căn bản không nhìn thấy rõ ràng quá trình, dường như tất cả đều là xảy ra trong nháy mắt, khiến bao người hoa mắt chóng mặt.

Về phần ái nam ái nữ nam mới vừa rồi còn ngang ngược càn rỡtới cực điểm, đã hôn mê bất tỉnh, chỗ bị cắm dao nhỏ, không một tiếng động.

Còn viên Trân Châu vốn đeo trên cổ y đã nằm trong tay Tân Lâm.

– Đàn bà thối, ngươi thật đúng là dám làm tới ư! Đoàn Khổng Tước giận tím mặt, giả bộ không được nữa rồi, chân vừa nhấc, chiếcbàn trà màu đen đá cẩm thạch nặng nề ở trước mặt liền nhàn nhã bay lên, phong thanh gào thét, phi thẳng về phía Tân Lâm.

Đồng thời, Đoàn tiểu vương gia phi thân lên, hung tợn đánh về phía Tân Lâm.

Ngũ quan đoan chính bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo thành một tấm mặt quỷ, ác khí bốn phía.

Mấy động tác mau lẹ, gọn gàng.

Bàn trà bằng đá cẩm thạch nặng hơn khoảng chừng mấy chục cân, Đoàn Khổng Tước vừa nhấc chân liền bay lên, sức mạnh trên đùi thật sự không phải là nhỏ.

“Hô” một tiếng.

Sấm gió mãnh liệt! Dường như toàn bộ đại sảnh giao dịch đều lâm vào tối sầm lại.

Yến Tây Lâu đánh ra một chưởng, bàn trà bằng đá cẩm thạch trong nháy mắt bị đánh trúng chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bắn ra bốn phía.

Yến Tây Lâu có chết cũng không giảm lực, thân thể trong không trung.

Đoàn Khổng Tước chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ nghênh diện đánh tới, trong phút chốc không thể hít thở.

Sắc mặt của Đoàn Khổng Tước lập tức liền thay đổi, bất chấp công kích của Tân Lâm, hơi thở trong đan điền trong nháy mắt đều được điều động, đem hết toàn lực, song chưởng xuất ra nghênh đón.

Trong lúc này, gã thật sự không kịp ra chiêu rồi, chỉ có thể cứng đối cứng.

Hơn nữa gã biết rõ, đơn chưởng lực tuyệt đối ngăn cản không nổi lực lớn giống như dời non lấp biển này.

– Thủ hạ lưu tình! Lại vào lúc này, một giọng nói hùng tráng chợt vang lên ở chỗ cửa lớn.

Một vị nam nhân trung niên sải bước vào cửa, vừa vặn thấy một màn như vậy, lập tức biến sắc, bật thốt lên.

Đáng tiếc đã muộn.

Đoàn Khổng Tước kêu to một tiếng, lại là một trận thanh âm xương cốt vỡ vụn “gẫy nghe cái rắc”, một chùm mưa máu phun ra giữa không trung.

“Phù phù” một tiếng, Đoàn Khổng Tước ngã vào bên trong sô pha, cả người mềm nhũn, hộc từng ngụm máu ra bên ngoài.

Kỳ quái là sô pha kia lại không chút sứt mẻ.

Ngũ Lôi Chưởng cũng không phải là dương cương lộ tử thuần, mà là nội ngoại kiêm tu.

Yến Tây Lâu đối với khống chế lực chưởng, đã đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, chỉ đánh bại đối thủ, không làm thương tới người vô tội.

Người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ vừa mới vào cửa nhìn thấy tình hình này, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, vẻ mặt vẻ kinh ngạc.

Mãi cho đến lúc này, bốn gã vệ sĩ của Đoàn Khổng Tước mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng hấp tấp móc súng ra.

Đột nhiên cùng nhau kêu lên thảm thiết, trên cổ tay mỗi người đều cắm một thanh Diệp Tiểu Đao hàn quang bắn ra bốn phía.

Tình hình giống y như lão Lục bọn họ lúc trước gặp phải.

Có súng, cũng không thể cam đoan trăm phần trăm thắng lợi, bởi vì nhiều khicăn bản không có cơ hội móc khẩu súng ra.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ, Trần Quả lập tức thở phào một hơi dài, đi nhanh tới tiếp đón.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.