Thấy Tiêu Duệ không hề động, Ngụy Anh Kiệt không khỏi có chút căm tức. Từ trước đến nay, hắn tự xưng là nhân vật số một số hai trong thương giới Đại Đường, là ông chủ của Ngụy gia thực lực hùng hậu trong giới kinh doanh. Xét về mua bán kinh doanh ở Đại Đường, trừ Gia Cát gia ở đất Thục, Diêu gia ở Lĩnh Nam, cùng với Đông Phương gia ở Giang Nam, còn ai có thể so sánh được với Ngụy gia ở Sơn Nam? Chỉ là một Tôn gia nho nhỏ ở Lạc Dương, căn bản là không đáng nhắc đến.
Dựa theo lý luận thương nhân của hắn, nếu Tiêu Duệ muốn bán ra Thanh Hương Ngọc Dịch để thu lợi, vậy tất nhiên là nên lựa chọn thương nhân có thực lực hùng hậu nhất để hợp tác kinh doanh, chỉ như vậy mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Nhưng gã Tiêu Duệ này tuy rằng tuổi trẻ nhưng tâm trí lại kiên định dị thường, không ngờ mặc kệ hắn “dụ dỗ” như thế nào vẫn không chịu mở mồm. Quả thực chính là buồn cười, nghĩ tới đó, Ngụy Anh Kiệt liền có chút khó thở.
Đảo mắt lại thấy Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên, có ý tiễn khách, cắn chặt răng, Ngụy Anh Kiệt liền gượng cười nói:
– Nghe nói Tiêu công tử muốn có danh ngạch hương cống để vào Trường an tham gia khoa cử, nhà Ngụy mỗ có người chí thân làm ở nha môn Lạc Dương lệnh quản lý việc này…
Tiêu Duệ ngạc nhiên, chợt tỉnh ngộ, đây tất nhiên là dụng tâm khổ sở của tỷ tỷ mình, đi tìm người để quan hệ giúp mình. Hắn vốn vô tình đối với mấy thứ khoa cử linh tinh đó, hoàn toàn là do Tiêu Nguyệt “cưỡng bức” nên mới miễn cưỡng đáp ứng, hiện giờ không ngờ lại bị Ngụy Anh Kiệt lấy ra để áp chế mình, không khỏi cười lạnh trong lòng.
– Ngụy đông chủ, ý của ngươi là nếu Tiêu mỗ đáp ứng việc này, danh ngạch hương cống chỉ là việc nhỏ nhấc tay là xong phải không? Nhưng nếu Tiêu mỗ không ứng việc này, vậy dù thế nào thì Tiêu mỗ cũng không thể đạt được danh ngạch hương cống phải không?
Tiêu Duệ càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Đối với hắn, danh ngạch hương cống chẳng bằng một hồ rượu ngon, căn bản là hắn không có mấy hứng thú. Không đạt được danh ngạch mới là tốt, đỡ phải mệt mỏi vì bị tỷ tỷ dịu dàng nhà mình bắt đi thi cử.
– Không sai.
Ngụy Anh Kiệt mỉm cười.
Tiêu Duệ đột nhiên cười ha ha, đứng dậy khoát tay áo
– Ngụy đông chủ, mỗ còn có việc, xin cứ tự nhiên
… ….
… ….
Ngụy Anh Kiệt mặt như bánh đa ngâm nước, cáo từ rời đi. Tiêu Duệ mới vừa đi ra cửa phòng khách đã thấy bóng dáng thon thả, ngây thơ của Tú Nhi vội vàng hiện lên từ dưới cửa sổ. Hắn cũng không nghĩ nhiều, lớn tiếng hô
– Tú Nhi, đưa cho ta một chén trà đến thư phòng. Đúng rồi, không cần thêm hương liệu, nước chè xanh là được.
– … Nô tỳ đã biết…
Cách đó không xa, đột ngột truyền đến lời đáp lanh lảnh mang theo vài phần kích động của Tú Nhi. Tiêu Duệ cười cười, liền xoay người đi vào thư phòng.
Trong thư phòng vừa đọc sách giải trí vừa luyện chữ viết, Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới “Tây Du Truyền Kỳ” mà mình vốn dùng để luyện chính tả. Ban đầu nó chỉ là sản phẩm để tiêu khiển, không ngờ lại bị tỷ tỷ Tiêu Nguyệt và thiếu nữ Ngọc Hoàn đọc mê mẩn. Tiêu Nguyệt bị những tình tiết thần kỳ trong tiểu thuyết hấp dẫn, chờ thiếu nữ xem xong liền đóng 20 chương và tiết của “Tây Du Truyền Kỳ” thành sách, mang về nhà, để khi rảnh rỗi đọc tiêu khiển.
Gần đây sự vụ bận rộn, Tiêu Duệ cũng không có thời gian nhàn rỗi để viết chính tả “Tây Du Truyền Kỳ”, kể từ khi được 20 chương liền chưa hề viết gì thêm. Nhớ lại hôm nay, thiếu nữ luôn thỉnh cầu trước khi rời đi, trong lòng Tiêu Duệ lại cảm thấy một tia ấm áp. Hắn định thần, cầm lấy bút, ngồi dưới ánh sáng cửa sổ viết chính tả một hồi.
************************************
Hôm nay thiếu nữ không tới, Tiêu Duệ vẫn đợi cho đến khi bầu trời tối đen mới mệt mỏi của đi ăn cơm, rồi được Tú Nhi hầu hạ rửa mặt xong mới đi ngủ. Lần này hắn ngủ một mạch cho tới khi mặt trời lên cao, đến lúc Tôn Công Nhượng vội vội vàng vàng chạy tới, hắn mới vươn vai, ngồi dậy khỏi giường.
Thấy Tôn Công Nhượng sắc mặt có chút bối rối, không ngờ không chờ ở phòng khách mà trực tiếp đứng ở cửa nội viện, Tiêu Duệ không khỏi cười cười chào:
– Công Nhượng huynh, sớm quá nhỉ!
“… …”
Tôn Công Nhượng do dự một chút rồi cúi đầu nói:
– Tử Trường, nghe nói người của Ngụy gia Sơn Nam Đạo tới tìm ngươi phải không? Có phải ngươi muốn…
Tiêu Duệ ngạc nhiên hồi lâu mới thản nhiên nói
– Công Nhượng huynh, tin tức của huynh nhanh thật đó. Đúng vậy, có người của Ngụy gia Sơn Nam tới tìm ta. Nghe nói Ngụy gia Sơn Nam là thế gia thương nhân số một số hai của Đại Đường, sản nghiệp giàu có, có phải thế không?
Tôn Công Nhượng trong lòng như lửa đốt. Từ lúc nghe nói Ngụy gia tìm tới, trong lòng hắn liền có chút bất an. Là thương nhân, hắn đương nhiên biết thực lực của chính mình kém nhiều lắm so với Ngụy gia. Nếu Tiêu Duệ thật sự muốn hợp tác với Ngụy gia, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng đống lớn tiền bạc bỏ trốn qua ngay trước mặt mình.
– Từ thời tiền triều, Ngụy gia đã là đại thương nhân của Tương Dương phủ, thực lực tất nhiên là hùng hậu.
Tôn Công Nhượng thở dài.
Tiêu Duệ chậm rãi đến gần
– Công Nhượng huynh, huynh cảm thấy Tiêu mỗ là loại người gặp lợi vong nghĩa, lật lọng của người sao? Tiêu mỗ không nguyện ý làm người như thế, Tiêu mỗ hy vọng Công Nhượng huynh cũng không phải là người như thế.
Tôn Công Nhượng trong lòng run lên, lúc này mới trở lại bình thường, mừng rỡ nói:
– Tử Trường, quả thực là một người có tình có nghĩa!
– Công Nhượng huynh khen nhầm rồi. Dù sao Công Nhượng huynh cũng biết một vài phần về con người Tiêu mỗ. Tiêu mỗ làm việc, làm người, từ trước đến nay một lời nói một gói vàng, nếu Công Nhượng huynh lấy thành tâm đối đãi, ta cũng đối xử thành tâm. Mỗ thiệt tình hy vọng, giữa ta và huynh, trừ việc kinh doanh mua bán của tửu phường, còn có thể giữ được tình nghĩa thâm sâu của tri kỷ, tình cảm trong sáng của quân tử.
Giọng nói vang vang của Tiêu Duệ quanh quẩn trong tai Tôn Công Nhượng mang theo mấy phần hiệp nghĩa và nhân hậu khiến người thương nhân Lạc Dương này lập tức hơi kích động.
Hắn vội tiến tới nắm chặt tay Tiêu Duệ, thành khẩn nói
– Tử Trường! Ta và Tử Trường tương giao, tình nghĩa thứ nhất, được lợi thứ hai, nếu như Tử Trường không tin, mỗ có thể nhìn trời minh ước.
Tiêu Duệ nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay nóng hầm hổi của Tôn Công Nhượng, âm thầm gật gật đầu. Hắn quan sát Tôn Công Nhượng trong thời gian cũng không ngắn, người này tuy là thuộc giới thương nhân vô sỉ, nhưng tính tình trượng nghĩa, rộng lượng, có lẽ là một người tương đối tín nhiệm. Hợp tác với hắn có lẽ là mình một tên trúng hai chim.
Tôn Công Nhượng ổn định tâm thần, liền cáo từ trở về, dù sao sự vụ của tửu phường cũng rất nhiều, hơn nữa hắn còn những chuyện kinh doanh mua bán khác nữa. Thấy hắn có vẻ vội vàng, Tiêu Duệ khẽ nhếch mép cười, lại nói vọng theo:
– Công Nhượng huynh, đi cẩn thận nhé. Tú Nhi dù nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, ta rất thích.
Chân Tôn Công Nhượng như chợt bị hãm lại, nhưng rồi lại bước nhanh rời đi.
… ….
… ….
13 tuổi, Tú Nhi đã có dáng vẻ khá cao, xấp xỉ thiếu nữ Ngọc Hoàn, theo đánh giá của Tiêu Duệ thì khoảng 1m60. Không chỉ có dáng người cao gầy, dường như dậy thì cũng khá sớm nên cái gì cần lồi thì lồi, cái gì cần lõm thì lõm, ngực nở, mông nở, eo thon, còn pha vài phần sắc thái quyến rũ của thiếu nữ Đại Đường.
Đã nhiều ngày như vậy nhưng tới tận hôm nay, Tiêu Duệ mới là lần đầu tiên tỉ mỉ đánh giá tiểu nha đầu vẫn thường dịu dàng, ít nói, ngoan ngoãn này. Nhìn thấy ánh mắt không thể nắm bắt của hắn, Tú Nhi hơi giật mình không biết làm sao, nhớ tới mình hôm qua thừa dịp thiếu gia ngủ say, lén chạy ra khỏi phủ, trong lòng cô bé càng thêm bất an.