Đỗ Hà nín thở tập trung tinh thần lắng nghe, bên trong nghe được gian thương nói như vậy, tên hộ vệ lại lạnh lùng nở nụ cười:
– Đừng đem việc này liên lụy tới trên người của ta. Là do bản tính của
ngươi tham món lợi nhỏ, đến nỗi làm mất đồ vật điện hạ giao cho ngươi,
hết thảy có quan hệ gì tới ta đâu?
Gian thương xấu hổ cười làm lành, như có vẻ may mắn nói:
– Cũng may điện hạ cẩn thận, đem đồ vật phân thành hai phần, ta và ngươi
chia ra mang trên người, dù có mất đi cũng không tạo thành sai lầm lớn!
Đối với lời nói này hộ vệ kia cũng gật đầu đồng ý.
Nghe tới đó, Đỗ Hà cũng đã minh bạch được nguyên do. Khó trách mình không
hiểu được vấn đề trong quyển sách, nguyên lai còn một phần đang giấu
trên người tên hộ vệ. Đồng thời hắn cũng phải thầm khen tính cẩn thận
của nhân vật phía sau màn, làm như thế mặc dù có người có ý định cướp
đoạt nhưng cũng chỉ lấy được một phần không có tác dụng gì.
Gian thương nhắc nhở:
– Ngươi mang đồ vật kia nên cất kỹ, nếu làm mất đi, lần này cả ta và ngươi đều thật sự không có kết quả tốt mất rồi!
Hộ vệ chẳng thèm quan tâm tới, vỗ vỗ ngực, thanh âm lạnh lùng nói:
– Đừng xem ta giống như ngươi, điện hạ giao đồ vật cho ta, ta vẫn một mực mang theo trong người, mặc cho ai cũng không có bổn sự lấy đi từ trong
ngực của ta.
Đỗ Hà nghe tới đó cũng vẫn thản nhiên, nếu không
biết rõ tình hình thì thôi, chẳng lẽ thật sự cho rằng mang theo trong
người là có thể đề phòng được mình sao?
– Đúng rồi, nếu như ngày
mai tìm được quyển sách, chuyện sách từng bị mất mong Vương huynh rộng
lòng bỏ qua, đừng nói lại cho điện hạ biết!
Gian thương tựa hồ thật kiêng kỵ người đứng phía sau màn.
Vương hộ vệ cười nói:
– Chuyện này dễ dàng, bất quá…
Hắn như có điều ám chỉ, nói:
– Ngày mai sau khi tìm được quyển sách, nữ hài kia sẽ là của ta!
Trong mắt hắn lộ ra vẻ tham lam dục vọng.
Gian thương thầm hận hắn lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhưng chỉ đành cười đáp ứng, nhưng lại nói:
– Thịt ngươi nếm trước, nhưng cũng nên lưu lại chút canh a!
Hai người đều lộ ra tia cười gian ti tiện.
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên lửa giận, tràn đầy sát cơ!
Hắn ghét nhất là gian thương làm giàu bất nhân, nhưng hận nhất là những kẻ
chuyên cưỡng gian, chỉ cầu chính mình hưởng lạc lại bỏ qua nỗi thống khổ của người khác.
Đỗ Hà vẫn tiếp tục lắng nghe, nhưng hai người
kia chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm, không lộ ra lai lịch của vị điện hạ
kia là người phương nào, cũng không tiếp tục thảo luận về chuyện quyển
sách, tựa hồ bọn hắn chỉ phụ trách hộ tống, nhưng lại không biết nội
dung lẫn nhau, chỉ có thể theo thần sắc của bọn hắn suy đoán được sự
trọng yếu của quyển sách kia.
Trong lòng Đỗ Hà biết được việc đã
đến mức này cũng không còn nghe được thêm tin tức hữu dụng nào, trong
đáy lòng bắt đầu tính toán làm sao cứu viện Vũ Chiếu.
Cứu người là chuyện quan trọng đầu tiên, làm sao lấy được phần đồ vật còn lại trên người tên hộ vệ chỉ là chuyện thứ yếu.
Vũ Chiếu bị nhốt trên lầu hai, ngoài cửa ra vào có hai tên hộ vệ canh gác, muốn chế phục hai người thật dễ dàng, nhưng nếu không muốn phát ra chút tiếng động nào lại có chút khó khăn.
Đỗ Hà tiềm phục bên cạnh chờ đợi thời cơ tiến đến.
Qua ước chừng một canh giờ, ngọn đèn trong tiểu lâu dần dần ít đi, những hộ vệ không cần trực ban đã chìm vào giấc ngủ. Vương hộ vệ cùng tên gian
thương cũng đã chia ra trở về phòng ngủ của mình.
Lúc này thời cơ cũng đã đến, hai gã hộ vệ canh giữ Vũ Chiếu có một tên nói với tên bên cạnh:
– Ta đi tiểu một chút, ngươi canh giữ ở đây!
Hắn đi ra lầu các, đến chỗ tối ngay góc tường, cởi quần giải quyết ngay tại chỗ.
Đỗ Hà đứng một bên cười thầm, chờ khi hắn giải quyết xong, Đỗ Hà vọt tới phía sau hắn, một chưởng đánh hắn ngất xỉu.
Cởi bỏ y phục của hắn, khoác lên người, Đỗ Hà lại cúi đầu, giả vờ như thật mỏi mệt đi thẳng vào trong lầu các.
Đã sắp tới rạng sáng, là thời điểm làm tinh thần con người luôn hoảng hốt
buồn ngủ, chỉ có thể nhìn vào quần áo mà phán đoán là người một nhà, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt Đỗ Hà.
Đỗ Hà đi lên lầu hai, vẫn cúi thấp đầu.
Hộ vệ đứng trước cửa cười nói:
– Đi lâu như vậy, còn tưởng ngươi bị rơi vào trong hầm cầu!
Đỗ Hà ậm ừ ứng một câu, đi tới gần đột nhiên khoát tay đánh hắn ngã xuống đất.
Đỗ Hà lại đẩy ra cửa phòng.
Vũ Chiếu đang cầm cây nến trong tay, có chút hoảng sợ trốn tới góc tường.
– Là ta!
Đỗ Hà ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt của chính mình, đồng thời cũng làm ra thủ thế ra dấu im lặng.
Vũ Chiếu nhìn thấy Đỗ Hà, vui đến phát khóc, nước mắt không ngừng tràn ra.
Đối mặt với loại tình huống này, biểu hiện của nàng có thể nói không chê
vào đâu được, nhưng dù sao chưa bao giờ kinh nghiệm những việc như thế,
nỗi sợ hãi trong nội tâm không thể tránh né, nhưng vì thoát ly khốn
cảnh, chỉ có thể nhẫn nhịn sợ hãi mà giữ tỉnh táo lý trí đối mặt hết
thảy.
Khi bị nhốt vào gian phòng này, chỉ còn lại một mình, loại cảm giác sợ hãi tự nhiên sẽ sinh ra.
Nàng cầm nến làm vũ khí, nấp trong góc tường, khẩn trương nhìn ra cửa vào, thần kinh đang vô cùng căng thẳng.
Giờ phút này Đỗ Hà xuất hiện lại giống như bạch mã hoàng tử từ trên trời
giáng xuống, cứu nàng trong nguy nan, làm cho nàng có thể hoàn toàn yên
tâm, tựa hồ như có chỗ để dựa dẫm vào.
Đỗ Hà tiến lên kéo nàng đi ra khỏi phòng, ra ngoài hành lang trên lầu hai.
Vũ Chiếu đột nhiên thấp giọng hô lên một tiếng, Đỗ Hà vừa ôm ngang hông
nàng, ngay lập tức hít sâu một hơi, một cước giẫm lên lan can, cả người
bay lên không nhảy lên nóc nhà.
Vũ Chiếu hoảng sợ thấp giọng kêu lên, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần đã thấy mình cùng Đỗ Hà đang ở trên nóc tiểu lâu.
Vũ Chiếu trợn trừng đôi mắt phượng mê người, trong mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đỗ Hà thấp giọng thì thầm bên tai nàng:
– Đây là bí mật của ta, đừng nói ra ngoài!
Đỗ Hà cũng không muốn cho quá nhiều người biết rõ hắn có võ nghệ cao
cường, nhưng hôm nay vì cứu Vũ Chiếu cũng đành bất chấp được nhiều như
vậy.
Khí tức nóng hôi hổi lướt qua vành tai mẫn cảm của nàng, Vũ Chiếu nhịn không được khẽ rùng mình.
Nàng thấy Đỗ Hà vì cứu mình thậm chí không tiếc hiển lộ công phu kinh thế
hãi tục như vậy, chợt cảm thấy tận đáy lòng vô cùng ngọt ngào, có một cỗ cảm giác thật kỳ quái, liền gật đầu khẳng định:
– Ta sẽ không nói đâu!
Đỗ Hà đặt nàng xuống, thấp giọng nói:
– Nơi này an toàn, luận ai cũng không thể tưởng tượng nàng đang ở nơi này.
Vũ Chiếu tâm tư cơ cảnh, cũng hiểu được chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an
toàn nhất, đám người kia vì tìm nàng khả năng sẽ lật ngược toàn bộ Lạc
Dương, nhưng tuyệt đối sẽ không tìm lên nóc tiểu lâu này.
Gió đêm thổi qua, Vũ Chiếu thoáng co rụt thân thể, hiện nay đã vào thu, cơn gió rạng sáng vẫn thật lạnh.
– Đừng để bị đông lạnh!
Hắn cởi bỏ áo ngoài của tên hộ vệ trải lên nóc nhà làm đệm, sau đó đem áo ngoài của mình phủ thêm cho Vũ Chiếu.
– Chờ ta một chút, ta đi một chút sẽ trở lại!
Đỗ Hà ôn nhu nở nụ cười, nhẹ giọng nói.
Nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, làm Vũ Chiếu có chút thất thần, đợi khi nàng phục hồi lại tinh thần, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Đỗ Hà.
Vũ Chiếu nhìn quanh không thấy bóng dáng của hắn, hơi có vẻ kinh hoảng,
nhưng nhớ tới câu nói “chờ ta một chút, ta đi một chút sẽ trở lại” thì
cảm thấy an tâm, nắm chiếc áo choàng trên người thật chặt, đưa tay lấy
ra một túi tiền trong ngực, nhìn qua túi tiền lại nghĩ tới dáng tươi
cười của Đỗ Hà, mỉm cười có chút si ngốc.
Tuy nàng không biết túi tiền này xuất hiện bên hông nàng từ lúc nào, nhưng có thể khẳng định đây là do Đỗ Hà làm ra.
Vũ Chiếu vốn đang ở tuổi hoài xuân, ở trong quán trà được Đỗ Hà ra tay
giúp đỡ, đã nhận được hảo cảm của nàng, về sau còn cứu sống mẫu thân mà
nàng thương yêu nhất. Ngoài hảo cảm còn tăng thêm ân tình cùng cảm kích
không cách nào báo đáp, khiến Đỗ Hà chiếm cứ một vị trí thật lớn trong
lòng nàng.
Hôm nay Đỗ Hà lại giống như một bạch mã hoàng tử, ngay thời gian nàng cảm thấy bất lực nhất, cần giúp đỡ nhất lại kịp thời đưa tay giúp nàng, cứu nàng thoát khỏi động ma, đủ loại cảm xúc trào dâng
cùng một chỗ, do đó làm lòng nàng sinh ra một cỗ cảm giác khác thường.
Đối diện với sự ôn nhu của hắn, khuôn mặt tươi cười của hắn, Vũ Chiếu chỉ
cảm thấy tim mình đập nhanh như hươu chạy, mặt như rặng mây đỏ, xấu hổ
không sao chịu nổi!