Từ xưa đến nay, bộ đội đặc chủng đều là vương bài trong vương bài, tinh anh trong tinh anh.
Bộ đội đặc chủng sớm nhất xuất phát ở nước Đức. Vào thế chiến thứ hai của
thế kỷ 20, thống soái tối cao nhất bộ tình báo quân sự nước Đức là cục
trưởng Canaris và thượng tướng hải quân Brandenburg thành lập bộ đội đặc chủng nên thành viên bộ đội đều biết hơn một ngoại ngữ, cũng biết rõ
tình hình trong nước. Sau khi thế chiến thứ hai bộc phát, thành viên bộ
đội lẻn vào quốc gia đối địch áp dụng rộng rãi hành động phá hoại, thành quả chiến đấu hiển hách, xác lập hình thức tác chiến chủ yếu của bộ đội đặc chủng trên thế giới.
Kỳ thật Trung Quốc vào thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc đã xuất hiện bộ đội như vậy. Như quyền thuật kỵ sĩ của Tề
quốc, Triệu quốc hồ đao kỵ sĩ, Thiết Ưng kiếm sĩ thời lão tần quân.
Đương nhiên còn có Huyền Giáp Quân nổi danh nhất Đường triều, Bối ngôi quân trong quân của Nhạc gia cũng đươc liệt vào dạng này.
Đỗ Hà lần này ý định tổ kiến bộ đội đặc chủng lại có bản chất khác với bọn họ. Bất luận là Huyền Giáp Quân hay Bối Ngôi Quân thì vẫn chủ yếu là để dành được chiến tích hiển hách!
Như Huyền Giáp Quân đã từng được Lý Thế Dân thân chinh dẫn đầu phá mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức,
Nhạc Vân dẫn 800 Bối Ngôi Quân ngạnh kháng Quải tử mã chủ lực của Kim
quốc, khổ chiến hơn mười hiệp, trước sau hơn mười lần xuất nhập trận địa địch, người bị thương hơn trăm chỗ. Trong sử có ghi lại là mỗi người
trong Bối Ngôi quân đều là huyết nhân huyết mã!
Những đội quân này đều là bách chiến tinh nhuệ, chỉ cần nói đến đã khiến người kính nể.
Đỗ Hà lại không nghĩ kiến tạo một chi bộ đội đặc chủng như vậy, cũng không phải là những tinh duệ trong tinh duệ. Hắn muốn sáng tạo một chi bộ đội không ai biết, không lộ mặt, dùng làm đòn sát thủ trên chiến trường,
vào thời khắc mấu chốt có thể ngăn cơn sóng dữ, thậm chí hy sinh thân
mình, để đổi lấy thắng lợi có tính quyết định.
Muốn làm đến điểm
này cũng không dễ dàng, nhưng đối với tại Đỗ Hà mà nói, lại không phải
rất khó! Bởi vì nội công và khinh công trong [Lưu Hương bảo giám] ngoại
trừ ghi lại tuyệt thế nội công Ngũ Khí Triều Nguyên của Sở Lưu Hương
cùng với tuyệt thế thân pháp Lưu Hương đạp nguyệt và tâm pháp nội công
Đại kỳ môn còn có một số võ nghệ khinh công. Những môn này so ra có lẽ
kém Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng cũng là một môn kỹ nghệ cao thâm, chỉ cần học có sở thành sẽ là một đội ngũ đáng sợ.
Duy nhất băn khoăn,
nội công chính là tuyệt kỹ mà hắn dựa vào để sinh tồn trong Đại Đường,
vì thế hắn cũng không muốn tạo ra một đám phản đồ để đối phó mình, bất
quá băn khoăn này rất nhanh mất đi.
Nội công là một tuyệt kỹ chỉ
có thể tiến bộ dần dần, có vài loại. Đỗ Hà thân mang Ngũ Khí Triều
Nguyên thuộc về tuyệt đỉnh nội công tâm pháp, còn lại tâm pháp Thiết
Huyết Đại Kỳ môn thuộc về nhất lưu tâm pháp, ngoại trừ ra còn có phép
thổ nạp đơn giản nhất. Đây là nhập môn tâm pháp, mỗi người đều có thể
học nhưng luyện đến bốn mươi thì thành tựu cũng chỉ có hạn.
Trước tiên có thể dạy bọn họ phép thổ nạp cơ bản nhất, sau đó chọn tâm phúc
truyền thụ tâm pháp Thiết Huyết Đại Kỳ môn. Tâm pháp Thiết Huyết Đại Kỳ
môn tổng cộng chín tầng, cứ như thế tách ra từng tầng truyền thụ cho bọn họ. Muốn học một tầng mới nhất định phải lấy được công lao tương ứng
lẫn có được sự yên tâm của Đỗ Hà.
Nếu thật có người học được tầng thứ 9 cũng sẽ là huynh đệ không biết bao nhiêu lần cùng sinh cùng tử.
Đối với huynh đệ như thế, Đỗ Hà còn có lo lắng hay sao? Huống chi, đến
thời điểm đó, Ngũ Khí Triều Nguyên của Đỗ Hà sớm đã luyện đến cảnh giới
cao nhất, trong thiên hạ còn ai có thể chế trụ hắn?
Đỗ Như Hối
làm Tể tướng, có được 1300 hộ thực phong thực ấp, nhưng bởi vì đất phong ở Thái quốc nên phải tới đó lựa chọn. Đã quyết định mục tiêu, Đỗ Hà
cũng quyết định thôi học ở Hoằng Văn quán. Bởi vì còn có nửa tháng nữa
hắn sẽ tới lễ thành niên, với thân phận của Đỗ Hà thì một khi thành
niên, triều đình sẽ có bổ nhiệm hắn làm mệnh quan triều đình, chính thức hiệu lực cho Đại Đường, cũng không cần ở lại đây đọc sách.
Đỗ Hà cáo biệt với Trường Nhạc công chúa, Lý Tuyết Nhạn. Hai nữ tuy không nỡ
nhưng biết người trong lòng của mình đảm lược vô song, là người làm đại
sự nên cũng không cự tuyệt.
Chỉ là Lý Tuyết Nhạn nói thêm:
– Ly khai học đường, về sau muốn gặp một mặt sẽ khó khăn rồi!
Trường Nhạc công chúa cũng không nói ra miệng, nhưng trong mắt cũng là một ý tứ.
Đỗ Hà cười an ủi:
– Đừng phiền muộn, cười một cái. Cùng lắm ta dành thời gian đi tìm các
nàng là được, ta biết đường tới phủ Thành Vương, về phần hoàng cung, ta
có lệnh bài của Lý thúc thúc cho, lấy việc công làm việc tư vài lần, tin tưởng Lý thúc thúc sẽ không nhỏ mọn như vậy đấy!
Nghe Đỗ Hà nói như vậy, Lý Tuyết Nhạn cũng tươi cười trở lại:
– Chúng ta hứa nhé!
Nàng vươn ngón út tỏ vẻ muốn ngoéo tay. Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, duỗi ra ngón út cùng nàng ngoéo vào!
Trường Nhạc công chúa cũng thấp giọng nói:
– Ta chờ ngươi!
Từ khi Trường Tôn Hoàng Hậu tự tiện làm chủ để cho Đỗ Hà viết thơ lên bức họa, Trường Nhạc công chúa cũng biết Đỗ Hà cũng không phải vô tâm với
mình, mỗi lời nói hành vi đều bạo dạn dần lên, nếu là trước kia chắc
chắn sẽ không làm!
– Nàng muốn hay không cũng tới!
Đỗ Hà duỗi ra đầu ngón út. Trường Nhạc công chúa cũng vươn ngón út, hai ngón tay móc tại một chỗ.
Sau đó, Đỗ Hà lại hướng La Thông cáo từ!
La Thông kinh ngạc nhìn xem Đỗ Hà hỏi:
– Đang êm đẹp thôi học làm gì?
La Thông cũng không phải người ngoài, Đỗ Hà đem tiền căn hậu quả nói rõ cho hắn.
La Thông động dung đứng lên, vui vẻ nói:
– Ngươi nói thật không, có chiến trận để đánh!
– Theo như ta đoán thì chắc sẽ có!
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, suy đoán này không nói có thập thành nắm chắc, nhưng bảy thành tuyệt đối có.
La Thông không nói hai lời, lập tức lên đường:
– Chờ ta một chút, ta với ngươi cùng đi!
Nói xong, hắn thu dọn mấy thứ đồ đạc.
Nhìn thấy ánh mắt kinh nghi của Đỗ Hà, La Thông vừa thu dọn vừa đáp:
– Ta với Phòng Di Ái đều ưa thích luyện võ. Bất đồng chính là ta từ nhỏ
luyện võ, mẫu thân không có ảnh hưởng ta. Chí hướng lớn nhất của ta là
có thể ra trận giết địch như cha ta, kiến công lập nghiệp! Chỉ là trước
đó lần thứ nhất bọn họ chê ta niên kỷ quá nhỏ, không cho phép ta tòng
quân. Hôm nay ta đã mười sáu, trận chiến này sao thiếu được La Thông ta!
Vẻ mặt hắn hưng phấn, xem ra chờ mong ra trận đã không phải một ngày hai
ngày rồi. Lúc trước nếu không là đắc tội Úy Trì Kính Đức, Lý Thế Dân vì
tránh cho hắn tiếp tục gây chuyện, cưỡng ép hắn đếnHoằng Văn quán học
bài, La Thông căn bản sẽ không tới tại đây lãng phí thời gian. Hai người lần lượt thôi học. Dọc đường, Đỗ Hà hỏi ý định sắp tới của La Thông.
La Thông cười nói:
– Đọc binh pháp, luyện tập võ nghệ, thời cơ thi thố tài năng đã đến!
Nói xong hắn còn làm thủ thế cầm thương giết địch!
– Ngươi thì sao?
Hắn hỏi lại Đỗ Hà!
– Đều tiên đến đất Thái, chiêu tập một ít lão binh trước kia đi theo cha
ta, sau đó nhận chức quan, để xem triều đình phong chức gì rồi nói sau!
Hy vọng không phải là một nhàn quan, tốt nhất có thể cầm quân, càng
nhiều càng tốt.
La Thông trong nội tâm khẽ động, hỏi:
– Không bằng như vậy, ta làm tiểu binh dưới trướng ngươi như thế nào?
Đỗ Hà ngẩn người, hắn biết võ nghệ La Thông, gia hỏa này thoạt nhìn anh
tuấn tiêu sái nhưng mãnh liệt như Trương Phi. Đơn đả độc đấu, Đỗ Hà tự
hỏi có thể thắng hắn, nhưng lên chiến trường, có thể khẳng định uy hiếp
của La Thông với địch nhân sẽ vượt xa hắn. Dù sao danh hào tiểu Bá Vương không phải nói chơi! Nhân tài như vậy, để ở nơi đâu dù không phải là
cấp tướng quân cũng là giáo úy, làm tiểu binh cho mình cũng quá xa xỉ!