Đỗ Hà tiện tay cầm lên một cây côn gỗ, đi theo sau, vỗ vỗ bả vai Lộc
Đông Tán, ngay khi hắn vừa quay đầu không nói một lời trực tiếp cho hắn
một muộn côn, đánh hắn té xỉu dưới đất.
Đỗ Hà kéo thân thể hơn
hai trăm năm mươi cân kia, cởi bỏ chiếc áo trên người hắn, đưa lên nhìn
nhìn, lập tức lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Chiếc áo này có phải là y phục
gì đâu, rõ ràng là ghi chép lại cách rèn sắt của Đại Đường quân bị a!
Trên áo ghi lại phương pháp tinh luyện kim loại, còn ghi chép phương pháp
rèn binh khí của Đại Đường, không thiếu thứ gì. Mặc dù là mạch đao uy
chấn thiên hạ của Đại Đường cũng được ghi chép rõ ràng không sót một chữ trên áo.
Liếc nhìn Lộc Đông Tán, Đỗ Hà lạnh lùng cười, dùng dây
thừng mang theo trói tay chân hắn, trực tiếp cầm đầu dây thừng giống như lôi kéo con lợn chết kéo đi.
Đi ra Phù Dung Viên, lại đi thêm
một đoạn đường, Đỗ Hà gặp được binh tốt tuần tra trong thành, hắn đưa ra lệnh bài tùy thân Lý Thế Dân giao cho, loại lệnh bài cao cấp này cũng
là biểu tượng thân phận.
Đỗ Hà tạm thời điều hai người trong đội lính tuần khiêng Lộc Đông Tán đi theo.
Lúc này Đỗ Hà mới phát hiện Lộc Đông Tán bị hắn lôi kéo dưới đất, làn da
bên má trái đã bị mài rách, ẩn ẩn máu thịt chảy ướt mặt, có chút khủng
bố, như muốn hủy cả khuôn mặt. Quần áo cũng bị mài rách nhiều chỗ, trên
người cũng bị thương không ít, nhưng Đỗ Hà vẫn lơ đễnh, đối với loại
người này nên để cho hắn nếm thử chút đau khổ mới đáng.
Trở lại
Thái Quốc Công phủ, Đỗ Hà lại để cho hộ vệ trong phủ canh giữ Lộc Đông
Tán, vì phòng ngừa hắn la hét ảnh hưởng Đỗ Như Hối cùng Chương thị nghỉ
ngơi, lại để người hầu tháo vớ của Lộc Đông Tán, ý định bịt miệng hắn.
Nào ngờ vừa tháo giày, người hầu lập tức che mũi, xem ra tên mập này còn bị bệnh đổ mồ hôi chân, hơn nữa còn khá nghiêm trọng.
Đỗ Hà luyện tập ngũ khí quy nguyên, không dùng mũi hô hấp cho nên không nhận ra mùi vị khác thường.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
– Tên vương bát đản ngươi, lại dám đánh chủ ý với lão bà của ta, xem ta có chơi chết ngươi hay không!
Hắn cười quái dị, lại bảo người hầu nhét vớ vào miệng Lộc Đông Tán, sau đó treo hắn lên cây.
Cuối cùng lại cho người giội nước cho hắn thanh tỉnh, một người hôn mê làm sao hưởng được niềm vui thú bị trừng phạt kia chứ.
Đỗ Hà phân phó đưa hắn cho Nghiêm gia trông giữ, chính mình thay y phục
khác, sau đó không chút chậm trễ đi thẳng vào hoàng cung.
Đưa ra lệnh bài vào cung, hộ vệ trong cung liền dẫn dắt Đỗ Hà đi tới Lập Chính Điện.
Đi lại vài bước trong đại sảnh, thấy Lý Thế Dân chậm chạp chưa đến, Đỗ Hà thầm nghĩ:
– Không phải đang ngủ say chết đi a! Hay là đang làm chuyện kia với Trưởng Tôn hoàng hậu cho nên không thể phân thân!
Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Lý Thế Dân thần thái sáng láng nhưng vẻ mặt giận
dữ vọt vào đại sảnh, đôi mắt hổ trừng lên hung dữ nhìn Đỗ Hà, quát:
– Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng!
Thái độ này của Lý Thế Dân nhất thời chấn lôi Đỗ Hà, hắn khó hiểu gãi đầu, thầm nghĩ:
– Ta chọc ai gây ai đây chứ!
Không thể không nói, miệng của Đỗ Hà xác thực là mỏ quạ đen!
Đen cùng cực!
Đúng như hắn suy nghĩ, Đại Đường hoàng đế bệ hạ của chúng ta hôm nay tính
dục ngẩng cao, sau khi xử lý xong quốc sự liền như Quan Vũ phá ngũ quan, trảm lục tướng giết thẳng tới Lập Chính Điện, ý định phóng đại nam tính hùng phong, giết cho vị mẫu nghi thiên hạ Trưởng Tôn hoàng hậu mảnh
giáp không lưu.
Màn kịch đầu vừa làm xong, ngay lúc lửa dục đang
đốt người, vừa định xách thương thúc ngựa, liền truyền đến tin tức Đỗ Hà xin cầu kiến.
Đúng là sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới ngay hiện tại.
Lửa giận trong lòng Lý Thế Dân bốc cao thế nào có thể nghĩ, liền quát:
– Để cho hắn chờ!
Hôm nay dù trời có sụp xuống, cũng phải nhường cho hắn làm xong rồi tính sau.
Nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu lại không cho phép, Đỗ Hà là rể hiền trong lòng
nàng tuyển chọn, muộn như vậy còn chạy tới cầu kiến chắc chắn phải có
chuyện quan trọng.
Nàng vốn là hoàng hậu hiền lương một đời, khắp nơi đều dùng nghiệp lớn của Lý Thế Dân làm trọng, lúc này lập tức cho
Đại Đường hoàng đế bệ hạ ăn bế môn canh (đuổi bên ngoài, đóng cửa).
Xưa nay Lý Thế Dân vô cùng kính trọng Trưởng Tôn hoàng hậu, chỉ đành cố nén phẫn hận mặc lại quần áo, giết ngược tới đây.
Nếu là người thường, có lẽ Lý Thế Dân còn có thể bảo trì được một ít phong
độ đế vương, nhưng người đến là Đỗ Hà, vừa là con rể trong lòng hắn nhận định, còn là người có thể cùng hắn uống rượu trò chuyện không chút câu
thúc, vì vậy cũng không cố kỵ, mở miệng liền mắng thật thô tục “có
chuyện nói mau, có rắm mau phóng”!
Đỗ Hà hồ nghi nhìn Lý Thế Dân, nói:
– Nghe nói Lý thúc thúc muốn cùng Thổ Phiên kết quan hệ thông gia?
Vừa nhắc tới quốc sự, Lý Thế Dân cũng lập tức sửa lại tư thế đoan chính, gật đầu nói:
– Ngươi là vì Tuyết Nhạn nha đầu đến đi, tuy trẫm cũng biết có chút không đúng với nó. Nhưng vì giang sơn cơ nghiệp Đại Đường, trẫm phải quyết
định như thế!
Đỗ Hà hiểu được liền gật nhẹ đầu, Lý Thế Dân vẫn là Lý Thế Dân, như Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, đối diện lợi ích quốc gia sẽ không vì bất kỳ chuyện tư tình nào mà bị đả động. Tuy làm
vậy có chút vô tình, có chút máu lạnh, nhưng với tư cách là một hoàng đế, nếu
không vô tình không máu lạnh, đơn giản vì tư tình mà thay đổi chủ kiến,
tuyệt đối không thể trở thành
một hoàng đế tốt.
Đỗ Hà nghiêm nghị nói:
– Lý thúc thúc nói sai rồi, hôm nay Đỗ Hà có thể xem như vì Tuyết Nhạn mà đến, cũng vì Đại Đường ta mà đến. Bởi vì bước cờ này của Lý thúc thúc
nhìn qua như rất diệu, nhưng kỳ thực lại là một bước cờ rất tệ!
– Lời này nói như thế nào!
Lý Thế Dân đối với lời nói của Đỗ Hà cũng không phản bác, cũng không nổi
giận, hắn muốn nghe lời giải thích. Một đạo lý có thể thuyết phục hắn,
một đạo lý để cho hắn có thể thay đổi chủ ý.
– Không biết Lý thúc thúc hiểu rõ quốc gia Thổ Phiên này được bao nhiêu?
Đỗ Hà cũng không trực tiếp bắt đầu, mà ý định kéo ý nghĩ của Lý Thế Dân, lại để cho hắn phát giác ra vấn đề nghiêm trọng.
– Chuyện này sao…trẫm cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết rõ bọn họ là quốc
gia nằm ở Thanh Hải, bảy năm trước thủ lĩnh của bọn hắn lên ngôi, quốc
lực lại phát triển cường đại ngoài dự liệu, là một quốc gia xem như là
cường thịnh ở phía nam Đại Đường chúng ta.
Lý Thế Dân đem trọng tâm đặt trên việc chế bá Tây Vực, đối với Thổ Phiên đích thật là không hiểu bao nhiêu.
Đỗ Hà nói:
– Thổ Phiên là một vương quốc cổ đại nằm ở Thanh Tàng cao nguyên, thủ
lĩnh của bọn hắn xưng là Tán Phổ, Tán Phổ đương kim tên là Tùng Tán Kiền Bố, mười ba tuổi kế thừa vị trí Tán Phổ, đã bắt đầu thống nhất chiến
tranh nội loạn trong Thổ Phiên, bằng vào tài hoa quân sự xuất sắc tiêu
diệt chiến loạn, nhất thống Thổ Phiên. Vì thích ứng với sự cần thiết
trong xã hội, Tùng Tán Kiền Bố chế định ra pháp luật cùng chức quan, chế độ quân sự, thống nhất đo lường, đặt ra văn tự, cùng Đại Đường và Thiên Trúc kết giao, dẫn vào văn hóa nhiều nước, khiến quốc lực Thổ Phiên dần dần cường thịnh. Cho nên nói, Tùng Tán Kiền Bố là một nhân vật khá cao
minh, xem như là một quân vương đầy hứa hẹn, điểm ấy Lý thúc thúc không
phủ nhận đi?
Lý Thế Dân gật đầu nói:
– Thiếu niên anh tài, với tư cách của hắn, xác thực là một quốc quân đầy hứa hẹn.
Đỗ Hà lại lần nữa chuyển đi chủ đề, hỏi:
– Lý thúc thúc có biết thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, Tần quốc vì sao mà cường đại? Lại vì sao có thể nhất thống thiên hạ?
Lý Thế Dân nhíu mày, điều này tựa hồ cùng chuyện kết thân với Thổ Phiên không có chút liên quan! Nhưng hắn vẫn đáp:
– Tần quốc cường đại ở chỗ lịch đại quốc quân thánh minh, có thể nhất
thống thiên hạ là nhờ vào hùng tài đại lược của Tần Thủy Hoàng!
– Lý thúc thúc nói thật đúng!
Đỗ Hà gật đầu nói:
– Đây là một trong số những nguyên nhân, mặc dù không có Tần Thủy Hoàng,
Tần quốc nhất thống sáu nước cũng là chiều hướng phát triển, Tần Thủy
Hoàng tồn tại chỉ là thúc đẩy chiều hướng này đi nhanh hơn mà thôi!
– Chỉ giáo?
Lý Thế Dân cũng khởi lên hào hứng.
Đỗ Hà nở nụ cười:
– Lý thúc thúc biết rõ còn cố hỏi, lúc trước Lý thúc thúc đưa ra ý kiến
chiếm Quan Trung trước tiên, đó là vì sao? Lúc đầu Tần quốc là man di,
nhưng khi Tần Thủy Hoàng lên ngồi, quốc lực của Tần quốc đã hơn xa sáu
nước khác rất nhiều. Mấu chốt nằm ở địa lợi, Tần quốc chiếm cứ nơi hiểm
yếu, bọn hắn chỉ có thể đánh người khác, mà sẽ không bị người khác đánh. Cho nên quốc lực nhận được ổn định mà tiếp tục phát triển, tăng cường
mạnh mẽ. Đồng thời sáu nước khác lại căm thù lẫn nhau, mấy năm liên tục
chinh chiến, lục đục với nhau, song phương chênh lệch tự nhiên càng kéo
càng lớn, đợi tới thời gian, Tần quốc dĩ nhiên có thể nhất thống thiên
hạ.
Một đoạn nói chuyện làm Lý Thế Dân liên tiếp gật đầu.
– Lý thúc thúc, ngài không thấy hôm nay tình hình của Thổ Phiên rất giống Tần quốc thời kỳ Chiến Quốc sao?
Đỗ Hà đem lời nói kéo vào chính đề.