Thời gian như mũi tên, bất giác Đỗ Hà đã tới Đại Đường hơn bốn tháng.
Trải qua mấy tháng, Đỗ Hà đã thực sự hòa nhập vào thời đại này. Bản thân hắn đã tự thấy mình như một người cổ đại, bất luận giọng điệu hay động
tác đều như một khuôn với bọn họ, chỉ là sâu từ đáy lòng hắn vẫn cất giữ vài bí mật không muốn để cho người khác biết.
Từ sau lần nói
chuyện với người thần bí kia, công việc của Đỗ Như Hối thoáng cái đã
nhiều hơn, đi sớm về trễ nhưng trên mặt lại tươi cười khó tả, tựa hồ đã
có được sinh lực mới. Đỗ Hà không để ý đến nhiều như vậy, dù sao hắn còn chưa làm quan, chuyện quốc gia đại sự chưa có bao nhiêu quan hệ tới
hắn. Huống chi hiện tại thiên hạ thái bình, căn bản không tới phiên một
mao đầu tiểu tử như hắn đến chen vào một chân.
Trải qua hai tháng ở chung, tình hữu nghị giữa Đỗ Hà và La Thông càng tiến một bước, sau
khi xảy ra chuyện kia thì thường luận bàn võ nghệ, cơ hồ trở thành hảo
hữu tri kỷ.
Hết thảy đều trôi qua bình lặng, chỉ là mỗi ngày đều
không thể thiếu chuyện đùa giỡn với hai tiểu nha đầu Lý Tuyết Nhạn cùng
Linh Lung, cùng các nàng đấu võ mồm.
Về phần Trường Nhạc công
chúa, quan hệ của Đỗ Hà với nàng cũng có điểm cải thiện nhưng thủy chung vẫn tồn tại một khe hở, một khe hở không nhìn thấy được.
Đỗ Hà
cũng không sao, dù sao hắn không liên quan đến quan hệ giữa Trường Nhạc
công chúa và Đỗ Hà nguyên bản, nhưng Trường Nhạc công chúa lại thủy
chung khó có thể tiêu tan.
Không khí trong học đường hôm nay khác hẳn vẻ nặng nề ngày trước, tràn đầy náo nhiệt. Bởi vì hôm nay là ngày
học cuối cùng, cũng như lúc chuẩn bị nghỉ hè của đời sau, chỉ khác không giống tháng mà thôi.
Hoằng Văn quán với tư cách học phủ cao nhất của Đại Đường, dĩ nhiên có quy củ riêng. Đệ tử vào đây nhập học cứ mười ngày lại có một ngày nghỉ ngơi, hàng năm có ba lần nghỉ dài bao gồm
tháng năm, tháng chín và dịp cuối năm nghỉ tết. Ngày mai đúng là ngày
mùng một tháng năm, hôm nay bọn họ đến trường cũng không phải để học mà
chờ xem vận mệnh hàng lâm. Đồng dạng như đời sau, trước mỗi lần nghỉ dài hạn đều có kỳ thi lớn, sau đó căn cứ đáp đề cho điểm. Tại đây không có
bảng điểm chung, chỉ là đánh giá lý giải qua một trăm đầu kinh văn, trả
lời 80% được ưu, đối với 60% cho qua còn dưới 50% coi như rớt. Người bị
rớt dĩ nhiên sẽ gặp bi kịch, coi như tuyên cáo với việc nghỉ dài hạn mà
phải đi học bù. Cho nên có người vui mừng có người buồn, nhưng phần lớn
đều có thái độ lạc quan.
Dù sao, nơi này là học phủ cao nhất của
Đại Đường, học sinh trong này có ai không xuất thân danh môn, nếp học có căn bản, việc lý giải vài điển tích cổ khó có thể làm khó được bọn họ.
Nếu Đỗ Hà còn là Đỗ Hà của trước kia chắc sẽ xem cuộc thi này như đại hồng
thủy nhưng hôm nay Đỗ Hà lại là cao tài sinh của đại học nhất lưu, chủ
về văn khoa nên mấy danh ngôn trong Thượng thư và Lễ ký khó có thể uy
hiếp hắn.
Như hắn sở liệu, thành tích cuối cùng của Đỗ Hà là ưu, nhưng lại còn thêm câu nhận xét của Khổng lão đầu:
– Tiên sinh tiến bộ thật lớn, đáng để mọi người học tập.
Mấy câu này đúng là có chút lộn xộn khiến phần lớn mọi người bên dưới ông bụng cười thầm.
Từ sau khi Đỗ Hà dạy lão Đỗ thể tự thì bất kể là lúc nào, Khổng lão đầu
nhắc tới Đỗ Hà đều dùng hai chữ “tiên sinh” thay thế, nghiễm nhiên là
một học sinh tôn sư trọng đạo. Càng buồn cười hơn là vào lúc này Đỗ Hà
lại đang tình tứ với Lý Tuyết Nhạn, vừa khéo để Khổng lão đầu bắt được.
Khổng lão đầu nhi vốn đang cung kính kêu một tiếng “tiên sinh” nhưng sau đó chuyển giọng răn dạy một hồi, rất khôi hài.
Cái này có tiến
bộ, tự nhiên cũng có phê bình đấy. Thật bất ngờ, lần này người mà Khổng
lão đầu phê bình lại là Trưởng Tôn Trùng. Trưởng Tôn Trùng trong lần thi này chỉ gần đạt mức trung bình.
Cần biết Trưởng Tôn Trùng năm
nay mười tám, đáng lẽ sớm đã vào triều làm quan nhưng hắn chưa đi, ý
định trong đó dĩ nhiên là ở chùa ăn lộc Phật, chỉ vì Trường Nhạc công
chúa mà như thế.
Hắn học tập trong Hoằng Văn quán đã bốn năm, mỗi lần thi đều đạt loại ưu, hôm nay lại chỉ đạt mức trung bình thực khiến
người ta rớt kính, dù là Đỗ Hà cũng cảm thấy bất ngờ.
Từ sau khi
bị hắn đập miếng ngọc bội, Trưởng Tôn Trùng mỗi lần gặp đều gườm gườm,
nguyên tưởng rằng sẽ tìm cách đối phó nhưng không ngờ vẫn không hề có
động tĩnh. Nhất là hai tháng gần đây, Trưởng Tôn Trùng như đã thay đổi
thành một người khác, có chút đần độn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngược lại thời gian này, Đỗ Hà lại rất thoải mái.
– Này!
Bên cạnh chợt truyền đến tiếng thì thầm.
Đỗ Hà không để ý.
– Này! Này!
Đối phương gọi thêm hai tiếng.
– Tiểu cẩu ở đâu ra vậy!
Đỗ Hà nhìn quanh một hồi mới hạ giọng.
– Ngươi mới là tiểu cẩu!
Lý Tuyết Nhạn quả nhiên là không có cách nào đấu được Đỗ Hà, mỗi lần đấu
võ mồm, thua cơ hồ đều là nàng, bất quá nàng vẫn vui vẻ, khi thắng khi
bại lại khi bại khi thắng. Chỉ là hôm nay nàng có chuyện quan trọng
thương lượng nên không có hứng thú đấu võ mồm.
– Được rồi, ta có chính sự!
Đỗ Hà lúc này mới quay đầu lại cười nói:
– Ta tên Đỗ Hà, ngươi có thể gọi ta là Thanh Liên, cũng có thể bảo ta Đỗ
Hà, hoặc là Đỗ Nhị Lang, đương nhiên nếu như ngươi thích cũng có thể gọi ta lão công cũng được nhưng không cho phép gọi “này”!
– Lão công, có ý tứ gì?
Lý Tuyết Nhạn nhíu mày, lão công một từ tương truyền là xuất hiện từ Đường triều, bất quá Sơ Đường còn chưa có.
Đỗ Hà đảo mắt, cười hì hì nói:
– Là nhũ danh, không phải ai cũng có nhũ danh sao? Ví dụ như Tào Tháo,
nhũ danh của hắn kêu A Man. Nhũ danh của ta đã kêu lão công, dù hơi lạ
một chút nhưng là do cha ta đặt! Ta còn chưa làm quan, gọi nhũ danh cho
thân thiết, nếu không chê cứ gọi!
– Ai thân với ngươi?
Lý Tuyết Nhạn nguýt dài nhưng trong miệng lại hô:
– Lão công!
– Ai!
Đỗ Hà vui sướng hài lòng lên tiếng:
– Có chuyện gì? Lão bà…… đương nhiên hai tiếng này hẳn chỉ nói thầm,
bằng không với sự thông minh của Lý Tuyết Nhạn thì dù không biết ý tứ
chân chính của hai từ “lão công” nhưng tuyệt đối sẽ không kêu lại.
– Qua mấy ngày nữa ta phải trở về Linh Châu, trước khi đi ta muốn mua cho cha một ít lễ vật….. Ách….. .Có thể đi theo ta không?
Lý Tuyết Nhạn thẹn thùng nói nhỏ.
Đỗ Hà trợn tròn mắt, thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ đây là hẹn hò!
– Ngươi, ngươi đừng hiểu sai, chỉ là gần đây Trường An tương đối loạn, võ công của ngươi cao cường, đề phòng vạn nhất mà thôi.
Lý Tuyết Nhạn cố gắng trấn định nói.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Nhạn, Đỗ Hà nói thầm:
– Trị an Trường An loạn, hù ai đó!
– Nguyên lai là muốn ta làm hộ hoa sứ giả? Đi, Tuyết Nhạn cô nương đã tự
mình mời, Đỗ Hà ta sẽ liều mình cùng mỹ nhân, đừng nói là dạo phố, coi
như là lên núi đao xuống vạc dầu ta cũng đi cùng ngươi.
Bên trong Đỗ Hà cũng giữ lại tính phong lưu của Sở Lưu Hương, thực khó cự tuyệt lời mời của tiểu mỹ nhân.
– Ai muốn ngươi lên núi đao xuống vạc dầu, chỉ là mua vài món đồ mà thôi!
Dù nàng nói như thế nhưng đáy lòng lại vui sướng, nhìn thấy Trường Nhạc
công chúa phía trước đang dỏng tai nghe ngóng thì trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.