Lý Thừa Càn săn trộm trâu cày dân chúng lại để cho Lý Thế Dân biết được, chuyện mất ấn tỉ Thái tử cũng bị bại lộ, hai chuyện gộp lại khiến Lý
Thế Dân tức giận đến bốc hỏa, gọi Lý Thừa Càn tới quát mắng hồi lâu, hơn nữa còn thi hành cách xử phạt về thể xác, hạ lệnh đem Lý Thừa Càn đánh
30 đình trượng.
Nếu không có Trưởng Tôn hoàng hậu nghe tin tự
mình chạy đến cầu tình miễn đi mười lăm trượng, bằng không thì với 30
đình trượng chứng thực ít ra cũng khiến Lý Thừa Càn ba tháng không xuống được giường.
Dù được Trưởng Tôn hoàng hậu tự mình cầu tình vẫn
khó có thể giải lửa giận trong lòng của Lý Thế Dân. Hắn đem thân tín của Lý Thừa Càn trong Đông Cung lần lượt thẩm vấn, phàm kẻ nào tham dự
chuyện trộm cắp của Lý Thừa Càn liền không hề dung tình tại chỗ dùng
trượng đánh chết, thêm vào hơn ba mươi người liên quan bị khiển trách,
Lý Thừa Càn tức thì bị cấm túc, không được tùy ý xuất nhập cung đình.
Việc này chấn động toàn bộ triều dã, nhưng việc xấu không công bố rộng rãi
ra ngoài, Lý Thế Dân cũng không lộ nửa điểm tin tức với quần thần nên
quần thần tuy kinh hãi nhưng lại không rõ nguyên do, chỉ có vài tâm phúc của Lý Thế Dân ẩn ẩn có chỗ hiểu rõ.
Đỗ Hà ở nhà cùng Đỗ Như
Hối nói chuyện phiếm là, nghe hắn mơ hồ lộ ra, lúc này đây Lý Thế Dân
thật sự động dễ dàng trữ tâm tư, nếu không là Trưởng Tôn hoàng hậu
chống, Lý Thừa Càn cái này Thái tử vị khó bảo toàn.
Tuy nói chỗ
phạm sai lầm của Lý Thừa Càn không lớn nhưng nói ra thật sự khó nghe:
Đường đường hoàng trữ lại là một tên trộm, hơn nữa dạy mãi không sửa,
nếu truyền đi sẽ để cho mặt mũi Đại Đường để đâu?
Đỗ Hà biết được tin tức này, trong đầu không khỏi hốt hoảng, Lý Thế Dân ra tay quả thực độc ác, bất quá cũng tốt, những kẻ làm xằng làm bậy gây tai họa cho dân chúng chết cũng đáng.
Trước lúc đón năm mới, triều đình nghỉ dài hạn. Lấy năm đầu của niên hiệu làm chuẩn, lần đầu nghỉ ba ngày, sau đó
thêm ba ngày, cộng với một ngày là bảy ngày, đúng một chu trình hoàng
kim.
Người một nhà rất ít tụ hội đầy đủ nên nhân dịp này ngồi
lại, nói chuyện trời đất, vui vẻ hòa thuận. Chỉ là mới ngày đầu tiên, Lý Thế Dân liền triệu Đỗ Như Hối vào, tựa hồ có chuyện quan trọng thương
lượng. Đỗ Như Hối không nói hai lời, hấp tấp khởi hành, cũng chẳng còn
cách nào, hiền thần thuộc về mệnh khổ, có truyền là đi. Đỗ Hà cảm thấy
nhàm chán, định đi dạo trên đường phố.
Ngoài trời có tuyết nhỏ,
gió lạnh thấu xương, trên đường không có nhiều người qua lại. May mắn
thế nào hắn lại gặp được Dao Trì công chúa của Tượng Hùng quốc đang mất
kiên nhẫn vòng vèo trên đường, bên cạnh là một thanh niên chừng hai mươi tuổi theo sát, ăn mặc một thân trang phục quái dị, từ đuôi tóc búi hình quai chèo có thể thấy là một người Thổ Phiên.
Người Thổ Phiên
đến Đại Đường? Đỗ Hà cau mày, vừa trải qua một hồi đại chiến, Đại Đường
dùng ưu thế có tính quyết định diệt đi mười vạn binh Thổ Phiên, song
phương oán hận lẫn nhau, sao lúc này lại có người đến, chẳng lẽ để đàm
phán?
Còn đang nghĩ ngợi thì Dao Trì công chúa đã phát hiện sự hiện hữu của hắn, trên mặt vui vẻ, xa xa kêu một tiếng:
– Đỗ công tử!
Lại chạy chậm tới trước mặt Đỗ Hà, cười hỏi:
– Ngươi đi chỗ nào?
– Đi dạo bốn phía!
Đỗ Hà phục hồi tinh thần, thuận miệng ứng một câu, nhưng ánh mắt lại dừng
lại tại người thanh niên Thổ Phiên có búi tóc hình quai chèo kia.
– Vậy thì thật là tốt rồi!
Dao Trì công chúa vẻ mặt mừng rỡ, vỗ tay:
– Ta từng đáp ứng ngươi, nếu như đến Tượng Hùng, ta sẽ mang ngươi đi chơi Dao Trì, hiện tại ta ở Trường An, ngươi không có lý do gì cự tuyệt dẫn
ta đi chơi Trường An!
Thanh niên Thổ Phiên nghe Dao Trì công chúa nói thân mật, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén, cao giọng hỏi:
– Dao Trì muội muội, hắn là ai?
Dao Trì công chúa có chút tự hào cười nói:
– Hắn là Đỗ Hà, như thế nào đây? Tùng Tán Tất Nhược, so với ngươi còn mạnh hơn nhiều!
Đỗ Hà thầm nghĩ:
– Tùng Tán Tất Nhược, nghe danh tự gần giống như Tùng Tán Kiền Bố, không biết hai người bọn họ là quan hệ như thế nào.
Trên mặt Tùng Tán Tất Nhược hiện lên một tia oán giận, nhưng lập tức biến mất, cười nói:
– Nguyên lai là Đỗ tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Huynh trưởng ta rất tán thưởng ngươi!
– Đừng hư tình giả ý, nhìn buồn nôn. Ta cùng Đỗ công tử đi chơi Trường
An, ngươi nên làm gì thì đi đi, đừng có đứng đó kêu muội muội, ai là
muội muội của ngươi!
Dao Trì công chúa kéo tay Đỗ Hà chạy đi hướng khác.
Sắc mặt Tùng Tán Tất Nhược lúc đỏ lúc trắng, giận dữ đứng ở chỗ cũ.
Đi vào một tòa đình nghỉ chân bên đường, Dao Trì công chúa thổi ra một ngụm hơi trắng:
– Cuối cùng cũng dứt bỏ được hắn! Đồ hỗn trướng này, thật đáng ghét!
Đỗ Hà tựa vào cột trụ của đình nghỉ chân, cười hỏi:
– Tên kia là huynh đệ của Tùng Tán Kiền Bố?
– Là đệ đệ của hắn, một tên mãng phu hung ác mà thôi! Nếu không vì đánh
không lại hắn, ta đã sớm dùng roi hung hăng quất hắn một chầu rồi!
Vẻ mặt Dao Trì công chúa phẫn nộ, xem ra nàng không hề có chút hảo cảm với Thổ Phiên.
Đỗ Hà thăm dò nói:
– Công chúa tựa hồ rất chán ghét đối với Thổ Phiên!
– Đâu chỉ chán ghét, mà là tức giận!
Dao Trì công chúa giọng căm hận nói:
– Năm đó Thổ Phiên mới đột khởi thì tìm mọi cách lấy lòng phụ thân ta.
Cha ta nhìn trúng tài hoa của Tùng Tán Kiền Bố, đem tỷ ta gả cho hắn,
hơn nữa trợ giúp hắn bình định nội loạn. Sau khi hắn lớn mạnh thì cưới
Nê Bà La xích tôn công chúa, vất bỏ tỷ ta sang một bên không quan tâm,
như thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết). Thêm vào Nương Xích
Tang Dương Đốn thường cải trang đạo phỉ ngăn chặn thương đội của Tượng
Hùng ta, ngăn trở Tượng Hùng tiếp xúc với Đại Đường, ý đồ hủy sinh kế
của quốc gia ta, đáng giận đến cực điểm. Tùng Tán Tất Nhược cũng đồng
dạng, định lấy thế Thổ Phiên cường đại, muốn kết hôn ta, cũng không nhìn xem đức hạnh, hừ! Cha ta nói, nếu không vì Đại Đường lần này đại phá
Thổ Phiên, Tượng Hùng ta cuối cùng có một ngày sẽ bị Thổ Phiên tiêu
diệt. Cho nên bảo ta triều kiến đại tướng để thành lập quan hệ, tránh đi Thổ Phiên kiêu ngạo.
Đỗ Hà trầm ngâm một lát, quan hệ của Tượng
Hùng cùng Thổ Phiên ác liệt hơn so với hắn tưởng tượng, đây chính là cơ
hội tuyệt diệu có thể lợi dụng, lập tức cười nói:
– Công chúa nói với ta nhiều như vậy là muốn nói cho ta biết, Đại Đường cùng với Tượng
Hùng các ngươi đều có chung địch nhân, để cho ta trước mặt hoàng thượng
nói vài lời hữu ích thúc đẩy hữu hảo giữa Đại Đường cùng Tượng Hùng!
Dao Trì công chúa cười cười vẻ ngượng ngùng, nói:
– Ngươi cũng đã nhìn ra, từ Trường Nhạc nên biết ngươi thường xuyên đàm
đạo với Hoàng Đế thiên triều, có phân lượng nhất định nên có tâm tư này.
Nàng không giấu diếm mà thản nhiên thừa nhận hết thảy, lại càng khiến Đỗ Hà sinh hảo cảm.
– Đi!
Hắn biết Lý Thế Dân vốn đã định kết minh với Tượng Hùng, bằng không đã không hậu đãi như thế nên lập tức đáp ứng.
– Không phải nói muốn dạo chơi Trường An sao, ta mang ngươi tới Phù Dung
viên, cảnh trí chỗ đó không thua gì Ngự Hoa Viên của hoàng cung!
Đỗ Hà trong lúc rảnh rỗi, nhớ tới cái cớ mà Dao Trì công chúa nói để thoát khỏi Tùng Tán Tất Nhược liền rủ.
Dao Trì công chúa cũng vui mừng, gật đầu đồng ý.
Chơi đùa nửa ngày, lúc trở lại Thái Quốc Công phủ đã vào ban đêm.
Đỗ Như Hối cũng đã trở về, Đỗ Hà liền hỏi chuyện Thổ Phiên.
Đỗ Như Hối gật đầu khen:
– Con ta nói không sai! Tùng Tán Kiền Bố xác thực không đơn giản! Lên
được xuống được, tài văn chương cũng tương đối xuất chúng. Hắn tự tay
viết một bức thư dài đến ngàn chữ tỏ tỏ vẻ hối cải, hy vọng có thể hữu
hảo cùng với Đại Đường.
– Các ngươi sẽ không đồng ý chứ!
Đỗ Hà lộ vẻ cổ quái!
Đỗ Như Hối ngạc nhiên nói:
– Không đồng ý thì như thế nào? Trọng tâm của Đại Đường ta vẫn đặt ở Tây
Vực, khai thác con đường tơ lụa, ngoài giảm bớt gánh nặng cho dân chúng
còn tăng cường quốc lực. Thổ Phiên cằn cỗi, căn bản không phải là trọng
tâm của Đại Đường ta. Ngày sau chỉ cần nâng đỡ Tượng Hùng quốc để ngừa
Thổ Phiên kiêu ngạo, chuyện phía nam tự nhiên không lo.
Đỗ Hà buồn bực muốn chết:
– Sao cổ hủ như vậy, quốc gia thua trận cầu hòa, không cắt đất không bồi
thường khoản thì coi sao được! Không được, cha, ngươi chờ đó, con vào
cung, gặp mặt Lý thúc thúc!