Lai Tuấn Thần sau khi lệnh cho Lý Trân tạm rời đi, lúc này gã mới chậm rãi nói:
– Địch tướng quốc, ta không nghĩ ngươi lại oan ức đến vậy đâu, nhưng Thánh thượng muốn ta tìm ra đồng đảng của nhà ngươi, dù sao ngươi cũng không thể thoát được cái tội chết mưu sát Hoàng Thượng đâu, nhưng ta có thể bảo vệ người thân của ngươi, chỉ cần ngươi thành thật khai báo ra tất cả đồng bọn của mình, lúc đó ta cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng cho người thân trong gia đình nhà ngươi.
– Ngươi muốn ta khai ai bây giờ?
Địch Nhân Kiệt tựa lưng vào tường lạnh lùng nói.
Lai Tuấn Thần vốn định bước hẳn vào bên trong buồng giam, nhưng cánh cửa sắt đã bị khóa nên hắn không thể bước vào được, bắt đắc dĩ Lai Tuấn Thần đành phải rút từ thắt lưng ra một mảnh giấy rồi ném vào bên trong buồng giam.
– Đây là danh sách, ta cho ngươi thời hạn suy nghĩ là ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa có kết quả lúc đó ngươi đừng trách ta tàn nhẫn.
Nói xong Lai Tuấn Thần hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi, gã lệnh cho Lý Trân:
– Chữa thương cho hắn, lệnh của ta không cho bất cứ kẻ nào vào thăm hắn.
– Tiểu nhân rõ!
Lai Tuấn Thần vỗ vỗ lên vai của Lý Trân rồi rời đi.
Đợi mấy người đi hẳn, lúc này Lý Trân mới đưa Tửu Chí quay trở lại buồng giam Địch Nhân Kiệt, tháo bỏ gông cùm cho ông, hắn dùng rượu chà chà lên vết thương của Địch Nhân Kiệt khiến cho Địch Nhân Kiệt đau toát mồ hôi.
– Địch tướng quốc, Lai Tuấn Thần muốn người khai ra những ai?
Lý Trân hỏi nhỏ.
Địch Nhân Kiệt thở dài một tiếng rồi nói:
– Hắn muốn ta tố cáo Nhâm Tri Cổ, Bùi Hành Bản, Thôi Tuyên Lễ, Lư Hiến, Ngụy Nguyên Trung, Lý Tự Chân, những người này đều là những người thân của Hoàng tự, xem ra có người muốn ra tay với Hoàng tự rồi.
Hoàng tự chính là Lý Đán, người này không phải là người mà Lý Trân có thể chạy tới để hỏi rõ sự việc, hắn chỉ có mong muốn bảo vệ Địch Nhân Kiệt mà thôi, hắn thấp giọng hỏi:
– Bây giờ ta có thể giúp gì cho Địch tướng?
Địch Nhân Kiệt lắc đầu nói:
– Ta bị kẻ khác mưu hại, nghe nói chứng cứ rất rõ ràng, cao tăng Vân Tuyên đã chết trước mặt Thiên tử, ta còn có thể làm được gì đây?
– Nếu đã là mưu hại thì ắt sẽ phải để lại dấu vết và sơ hở, Địch tướng quốc không cố truy tìm hung thủ mà đành cam chịu đứng nhìn Địch gia bị đầu rơi máu chảy một cách oan uổng sao? Đã vậy lại còn bị bêu danh đến muôn đời vì cái tội giết vua.
Câu nói cuối cùng như làm cho Địch Nhân Kiệt bừng tỉnh, ông kéo Lý Trân lại nói nhỏ:
– Cậu nói đúng, việc này chính xác là đã có vấn đề, chỉ là ta không tìm được người để có thể tin tưởng nói ra mà thôi.
Lý Trân nói nhỏ:
– Địch tướng xin hãy tin vào vãn bối, hãy nói cho ta biết, vãn bối đây nguyện dốc sức giúp đỡ ngài.
Địch Nhân Kiệt vốn cũng không tin tưởng Lý Trân cho lắm, dù sao thì con gái ông cũng mới chỉ quen người này một thời gian ngắn, nhưng Địch Nhân Kiệt là người có khả năng nhìn người.
Ông biết, những người có thể vì đất nước mà không tiếc mạng sống của mình thì chắc chắn sẽ không thể là bọn nịnh thần được, trước mắt có lẽ Lý Trân đây là người duy nhất ông có thể tin tưởng mà dựa vào.
Địch Nhân Kiệt nói nhỏ:
– Hôm qua ta có dâng lên Thánh thượng một cuốn kinh phật do Âu Dương Tuân tự tay viết, thật không ngờ đây lại chính là một cái bẫy. Sau khi cuốn kinh phật được dâng vào cung, có kẻ đã động tay động chân vào và kết quả là cao tăng Vân Tuyên sau khi chạm vào cuốn sách đã lập tức bị trúng độc mà chết.
Tình tiết này có một sơ hở đó là những vật được đem dâng vào cung đều phải được kiểm tra chặt chẽ. Nếu như ta bôi độc dược vào cuốn kinh phật thì người kiểm tra cuốn sách ắt cũng sẽ trúng độc mà chết, và thực tế là người kiểm tra không hề hấn gì, vậy chứng tỏ cuốn sách của ta sau khi được tiến vào cung mới bị tẩm thuốc độc, ta có thể phủi sạch mọi liên quan rồi.
Lý Trân trầm tư một lúc rồi hỏi:
– Bút tích Âu Dương Tuân thực là nhà Địch tướng có, hay là có kẻ cố ý tặng cho Tướng quốc?
Địch Nhân Kiệt hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lý Trân, đây đúng là vấn đề mấu chốt, ông thở dài nói:
– Kinh phật là ta sai Yến nhi đi Lương Châu mua về, bây giờ nghĩ lại mới thấy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, đúng là có người bày ra cạm bẫy rồi.
Song người nói cho ta biết Lương Châu có bút tích của Âu Dương Tuân, là bạn thân nhiều năm của ta, ông ấy không thể hại ta được, rất có thể là có kẻ lợi dụng ông ta. Ta không nói cũng là vì không muốn ông ấy bị liên lụy.
Lý Trân gật gật đầu hỏi:
– Vãn bối cho rằng đối phương sẽ không để lại sơ hở, kẻ kiểm tra cuốn kinh phật ắt hẳn cũng sẽ phải chết. Vụ này còn phải bắt đầu từ động cơ hại người, ví dụ như ai là người muốn hãm hại ngài nhất, đồng thời cũng có khả năng để tiến hành gian lận trong cung.
Địch Nhân Kiệt mỉm cười nói:
– Cậu quả thật rất tinh mắt, luôn nhìn được những điểm sâu xa của vấn đề, kì thực ta đã biết ai là kẻ hại ta rồi.
– Võ Thừa Tự đúng không!
Lý Trân thản nhiên nói.
Địch Nhân Kiệt liếc con mắt kinh ngạc nhìn Lý Trân, sao mà hắn có thể đoán ra được nhỉ? Ông liền nghĩ đến con gái mình, có lẽ là con bé đã nói cho tên tiểu tử này biết.
Địch Nhân Kiệt lắc đầu nói:
– Biết thì có làm được gì? Một chút chứng cứ cũng không có vậy chẳng phải là lại mắc tội vu khống hãm hại Ngụy Vương sao, lúc đó tội lại càng thêm tội.
– Chờ một chút!
Lý Trân bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn vội hỏi:
– Vừa rồi Địch tướng nói cao tăng Vân Tuyên sau khi cầm vào cuốn kinh phật liền bị trúng độc mà chết, chuyện là thế nào?
– Là bọn họ nói lại cho ta biết, chắc đúng là như vậy rồi. Kinh phật thì làm sao có thể dùng để ăn hay để uống được, chắc chắn là không thể trúng độc qua đường miệng.
Trong lòng Lý Trân đang vòng vo rất nhiều suy nghĩ, hắn liền nghĩ tới một việc mà hắn đã từng nghe nói ở Cao Xương, sự việc này lại vừa đúng có liên quan tới Lam Chấn Ngọc.
Hắn vội vàng nói:
– Có lẽ vãn bối đã tìm ra một chút manh mối, tuy nhiên chưa thể khẳng định được. Bây giờ vãn bối đi cái đã, vãn bối sẽ lệnh cho ngục tốt chăm sóc ngài cẩn thận.
Địch Nhân Kiệt gật đầu nói:
– Cậu đi đi, nội trong ba ngày sẽ không có gì xảy ra với ta đâu, vì có kẻ còn đang đợi lấy khẩu cung của ta mà.
Nói là nói như vậy nhưng Lý Trân không dám coi thường, bởi hoàn toàn có thể xảy ra việc Lai Tuấn Thần bịa đặt lời khai của Địch Nhân Kiệt rồi giết người diệt khẩu.
Hắn kéo Tửu Chí qua một bên dặn đi dặn lại:
– Ngươi không được chủ quan, phải chú ý bảo vệ Địch tướng quốc, nếu có kẻ đến ám sát, lúc đó ngươi không cần phải nương tay.
Tửu Chí cũng ý thức được nhiệm vụ nặng nề mà mình đang gánh vác, mỉm cười và nói:
– Lão mập ta đây cũng chẳng phải là kẻ ăn không ngồi rồi, rượu thịt ta đều đã chén cả rồi, chỉ còn mấy cây đao này là chờ cơ hội đem ra sử dụng thôi, ngươi cứ yên tâm đi.
Lý Trân đưa cho ngục tốt ít tiền bảo bọn họ đi mua đồ ăn ngon về cho Địch Nhân Kiệt và Tửu Chí ăn, sau đó hắn vội rời khỏi nhà lao.