Sắc mặt Lý Trân biến đổi, người khác có lẽ không biết, trong lòng của hắn lại rõ ràng, đám vô lại kia chí ít có ba người bị đánh gãy cánh tay, chẳng lẽ cô gái này tới để trả thù?
– Sao vậy, Lý thiếu lang không cho ta mặt mũi hay sao?
Đôi mắt Thu Nương quyến rũ như tơ, hơi thở thơm nồng xông vào đầu óc Lý Trân.
Lý Trân nhìn thoáng qua Trương Hi, Trương Hi gật gật đầu Triệu Thu Nương này mặt ngoài quyến rũ, trên thực tế tính cách cực kỳ cương liệt, nếu không nể mặt nàng, hoặc đắc tội nàng, tuyệt đối không phải chuyện tốt, dùng võ kết bạn! Đến điểm dừng là được.
– Được rồi! Mời Thu Nương đại tỷ chỉ giáo nhiều hơn.
Nghe nói Tử Sắc Vi lại muốn tìm người so kiếm, hơn nữa là tìm tiểu đệ của Trương Đại Lang so kiếm, không khí trong hành lang lập tức náo nhiệt, mọi người đều dời chỗ ngồi, ra ngoài sân.
Ngay cả khách uống rượu lầu trên lầu dưới đều tuôn ra ở trên bậc thang, rướn cổ lên xem náo nhiệt.
Trên mặt Triệu Thu Nương vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, như ánh mắt mèo sắc bén đánh giá Lý Trân.
Nàng đam mê tìm người so kiếm là không sai, nhưng hôm nay Lý Trân ra tay quá ác, dùng Phi Đao đánh đồ đệ nàng bị thương, cũng chính là tên thủ lĩnh vô lại kia, ng nội tâm nàng liền có ý nghĩ giáo huấn Lý Trân.
Tiểu tử này dường như võ nghệ không tệ, đôi tay vô cùng hữu lực, nhận ra đã từng rất khổ luyện, hơn nữa một mình độc đấu với hơn hai mươi người khác, bản thân không thể phớt lờ.
Nàng đưa hai tay ra, hai gã đồ đệ lập tức tiến lên, đem hai thanh Liễu Mi kiếm đặt trên tay nàng. Liễu Mi kiếm vừa mảnh vừa sắc, thích hợp sử dụng song kiếm.
Triệu Thu Nương nhẹ nhàng nhướng đôi mi thanh tú lên, cười nói:
– Lý thiếu lang, ngươi sẽ không tay không so kiếm cùng ta chứ!
Lý Trân đi trở về vị trí của mình. Hôm nay hôm nay chuẩn bị dùng võ khuyên Vọng Trà Xuân Trang, cho nên kiếm luôn tại bên người, hắn chậm rãi rút trường kiếm ra, kiếm quang thiểm lóng lánh.
Lúc này, Trương Hi khẽ nói với hắn:
– Cô ấy là trưởng đồ đệ của Công Tôn đại nương, ngươi đừng bao giờ coi thường cô ấy. Đến nay cô ấy chỉ bị bại một lần.
Trong lòng Lý Trân thầm mắng: “Công Tôn đại nương đúng là âm hồn không tiêu tan, tại sao lại gặp được bà ta?”
Tuy nhiên nếu là trưởng đồ đệ của Công Tôn đại nương, ắt có thực học, Lý Trân không dám coi nàng như bình dân phố phường.
Lý Trân kéo kiếm hoa cười nói:
– Thu Nương đại tỷ, mời trước!
Nụ cười trên mặt Triệu Thu Nương biến mất, khẽ quát một tiếng, thân thể như kiểu quỷ mị hiện lên hư vô, nháy mắt tới trước mắt Lý Trân rồi, một đạo hàn quang đâm thẳng cổ họng Lý Trân.
Lý Trân cũng không bị nụ cười quyến rũ kia làm mê đắm, hắn đã chuẩn bị từ sớm, hàn quang vừa mới động, hắn liền quay thân xuống phía dưới, tay cầm trường kiếm chém thẳng vào mắt cá chân Triệu Thu Nương. Triệu Thu Nương hoặc là lui về phía sau, hoặc là cất cao, không có lựa chọn thứ ba.
Không ngờ Triệu Thu Nương tuy rằng một kiếm đâm vào không khí, lại không chút nào không dứt khoát, ngược lại trước tiến thêm một bước, một cước hung hăng đá vào cổ tay của Lý Trân thủ đoạn, một cước này vừa nhanh vừa độc.
Lý Trân thấy giày hoa sen của nàng, không ngờ mũi giày bao tinh thiết, nếu bị đá trúng, tay của hắn hẳn gãy ngay.
Lý Trân thầm mắng một tiếng ả đàn bà ác độc, bất đắc dĩ, đành phải thu trường kiếm về, thân thể vội vàng thối lui về phía sau.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ bảy tám chiêu, trong đại sảnh kiếm quang lóng lánh, như điện như ảnh, tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người đều hoa cả mắt.
Mười mấy người khách đang ngồi ngoại trừ Trương Hi là thị vệ cung đình võ nghệ cao cường ra, những người khác đều là cường hào phố phường, người nào cũng đều có võ nghệ.
Lý Trân và Triệu Thu Nương đấu kiếm cao cấp làm bọn hắn nhìn xem như say như dại, quên cả vỗ tay.
Đúng lúc này, Triệu Thu Nương bay lên trời, xẹt qua đỉnh đầu Lý Trân, giống hệt diều hâu vồ thỏ, hai kiếm hiện lên chữ thập, đâm thẳng phần gáy Lý Trân. Lý Trân hất đầu, tóc bị rối tung, đánh thật mạnh đánh vào song kiếm Triệu Thu Nương.
Nương này thế vung này, thân thể của hắn nhảy vượt qua, đâm một kiếm, đâm về lòng bàn chân Triệu Thu Nương, thầm hô một tiếng.
Hai người so kiếm dừng lại, cách xa nhau một trượng, Lý Trân chắp tay thi lễ, thản nhiên cười nói:
– Đa tạ Thu Nương đại tỷ chỉ giáo, trận so kiếm này tính ngang tay được không?
Trong lòng của hắn lại thầm kêu may mắn, kiếm pháp của Triệu Thu Nương linh hoạt, sắc bén vô cùng, gió kiếm khiến hắn hít thở không thông, nếu không phải nhờ Bùi Mân chỉ điểm hắn mười ngày kiếm pháp, khiến cho hắn hiểu được ở trong lung tung bắt lấy thời cơ chiến đấu như thế nào, hôm nay hắn chắc chắn sẽ bại. Cũng bởi vậy có thể thấy được kiếm pháp Bùi Mân cao, phàm nhân không thể bằng.
Kỳ thật Lý Trân cũng không biết rằng, tự bản thân hắn đã có căn cơ vô cùng tốt, tỷ như tiễn pháp cao siêu của hắn, chính là biểu hiện căn cơ hùng hồn của hắn, chỉ có điều hắn không vận dụng ở trên kiếm thuật.
Mà trong mười ngày Bùi Mân chỉ dạy hắn làm thế nào vận dụng căn cơ siêu việt của bản thân, nếu không cho dù một trăm Bùi Mân, cũng không thể ở trong mười ngày chỉ điểm một người võ nghệ bình thường.
Triệu Thu Nương hung hăng nhìn chằm chằm Lý Trân, sắc mặt biến ảo không chừng, hai trường kiếm vẫn như muốn nhào về trước. Tất cả mọi người đang xem trợn mắt há hốc mồm, mọi người cũng không hề nhìn thấy một kiếm cuối cùng ai làm ai bị thương?
Nhưng thật ra giữa không trung đều là Lý Trân bị gọt đoạn tóc phất phới, mà Triệu Thu Nương không có chút tổn thương nào, chẳng lẽ là Lý Trân bị thua thiệt?
Chỉ có Triệu Thu Nương rõ ràng, một kiếm kia của Lý Trân đâm xuyên qua đế giày của nàng, khiến gan bàn chân nàng đau đớn, trường kiếm lập tức thu hồi, cũng không đâm rách da thịt của nàng.
Lực lượng đối phương chắc chắn tinh chuẩn khéo léo, khiến nàng mặc cảm, lửa giận trong mắt nàng dần dần biến mất, lộ ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng gật đầu:
– Theo ý ngươi nói như vậy, lần này so kiếm chúng ta ngang tay.
Trong nội tâm nàng lại âm thầm cảm kích, trên thực tế Lý Trân đã thắng, lại bảo toàn mặt mũi của nàng.
Lúc này, Triệu Thu Nương đưa song kiếm cho đồ đệ, trên mặt nàng lại phủ lên nụ cười quyến rũ, bưng một chén rượu chậm rãi đi đến trước mặt Lý Trân.
Ngón tay ngọc như búp măng của nàng điểm một viên đậu khấu đỏ tươi, hé miệng cười, nâng cốc lên về hướng Lý Trân:
– Chén rượu này coi như là nhận lỗi với lệnh tỷ.
Triệu Thu Nương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Lý Trân thu trường kiếm, khom người thi lễ:
– Đa tạ Thu Nương đại tỷ!
Trong hành lang vang lên tiếng vỗ tay hoan hô:
– ‘Tráng sĩ múa kiếm, mỹ nhân uống rượu, quả nhiên hay lắm!
…
Lý Trân đã lâu không uống thả cửa như vậy, liên tiếp uống vào bảy tám bát rượu, hắn cảm thấy uống chưa đủ đô, khi đi ra còn cười chắp tay cáo từ với mọi người. Đợi đi vào chợ nam, gió lạnh thổi, hắn rốt cuộc không kìm nổi lao tới chân tường…
Không biết qua bao lâu, hắn choáng váng đứng lên, dưới chân lảo đảo, đúng lúc này, hắn cảm giác có người đỡ mình. Quay đầu lại, chính là Triệu Thu Nương vừa rồi so kiếm với hắn.
– Thu Nương đại tỷ, khiến tỷ…chê cười rồi.
Lý Trân cười khổ một tiếng, nói chuyện cũng không rõ lắm.
Triệu Thu Nương nhướn mày:
– Ngươi không thể uống còn cậy mạnh, những người đó mỗi ngày đều lăn lộn trên bàn rượu. Ngươi đừng nể mặt họ, cứ lờ đi là được.
– Tiểu đệ đã biết.
Triệu Thu Nương đưa khăn cho hắn:
– Lau mặt đi, ta đưa ngươi về.
– Thật ngại đã làm phiền tỷ.
– Ngươi nghĩ rằng ta đến chợ nam làm gì, ta đã nhận lỗi với đại tỷ ngươi rồi. Đều là phụ nữ, ta biết cô ấy cũng không dễ dàng.
Lý Trân nhận khăn, lau mặt và miệng, trên khăn có vết bản, hắn xấu hổ giữ lại, ngượng ngùng nói:
– Để ta giặt sạch rồi trả cho tỷ.
– Không cần, ngươi cầm đi!
Triệu Thu Nương đỡ hắn đến gần đường đi tới tửu quán, đi đến Nhã Sĩ Cư, vừa lúc gặp Lý Tuyền. Lý Tuyền thấy đệ đệ uống say trở về, còn có một thiếu phụ mỹ mạo dìu đỡ, khiến nàng giật mình:
– Chuyện gì vậy?
Nàng vội vàng đỡ lấy Lý Trân:
– Sao lại uống say đến như này?
– Tỷ chính là đại tỷ của Lý công tử?
Triệu Thu Nương cười hỏi.
– Cô là…
Lý Tuyền đánh giá nàng, trong lòng hơi chút cảnh giác.
Triệu Thu Nương khẽ cười nói:
– Ta là đông chủ của Nam Viên Võ quan, đại tỷ có thể gọi ta là Thu Nương. Hôm nay trên tiệc rượu ta quen biết Lý công tử, thấy hắn uống rượu say, liền đưa hắn trở về.
Lý Tuyền vốn tưởng rằng nàng là loại giả nương thanh lâu hoặc giáo phường, lại không nghĩ rằng đối phương cũng là người có diện mạo, khiến chị ta rất ngượng ngùng.
Lại thấy nàng quần áo hoa lệ, dung nhan mỹ mạo, tuổi chạc với mình, lập tức nảy sinh thiện cảm, vội vàng nói:
– Đa tạ Thu Nương đưa đệ đệ của ta về, mời vào, mời vào.
Lý Tuyền giao đệ đệ cho tiểu nhị A Vượng, bảo gã đỡ Lý Trân đi trên lầu nghỉ ngơi, rồi mới quay sang áy náy nói với Triệu Thu Nương:
– Không biết tại sao việc kinh doanh đang tốt bỗng lại hỗn loạn.
Triệu Thu Nương cười nói:
– Về sau việc kinh doanh sẽ càng tốt lên. Đệ đệ của tỷ là người rất có năng lực, hôm nay đã làm quen được rất nhiều bằng hữu.
Lý Tuyền không rõ lời nói này có ý gì, đang muốn hỏi chi tiết, lúc này, lại có người gọi ở bên ngoài cửa điếm:
– Trong điếm có ai không? Tửu quán Thu Quế muốn mua hai thùng rượu.
– Có ngay.
Lý Tuyền vội gọi:
– A Vượng, để mặc hắn, ra tiếp khách đến đã.
– Đến đây.
Tiểu nhị a Vượng từ lầu hai chạy xuống, chạy ra cửa điếm.
– Vốn còn có một tiểu nhị, nhưng lại đi nhập hàng rồi. Trong cửa hàng hỗn loạn, để Thu Nương chê cười.
Triệu Thu Nương đứng dậy thi lễ thật sâu, chân thành nói:
– Ta đến để nhận lỗi với Lý đại tỷ.
Lý Tuyền ngẩn ra, là chuyện gì vậy?