Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 47: Tung tích của tư tư



Lý Chân ngẩn ra, định quay đầu lại xem vị tiểu nương tử này, đã thấy nàng lạnh lùng cùng với những người khác rời đi, hắn chậm rãi xiết chặt tờ giấy.

Ba người trở lại khách sạn, Lý Chân mở tờ giấy ra, phía trên dĩ nhiên là một hàng chữ viết dùng Túc Đặc ngữ, phi thường loáy ngoáy, hiển nhiên là do vội vã viết ra.

Hắn chỉ biết đem tờ giấy đưa cho Khang Đại Tráng, Khang Đại Tráng nhìn tờ giấy, nhất thời nhảy lên, “A Chân, phía trên nói Tư Tư đang gặp nguy hiểm!”

Khang Đại Tráng nhất thời lòng như lửa đốt, “Ta đi nhạc phường tìm nàng!”

Hắn xoay người muốn xông ra ngoài, lại bị Lý Chân một phát nắm được, hét lớn: “Ngươi bình tĩnh lại cho ta, ngươi nếu lỗ mãng như vậy, sẽ hại chết Tư Tư.”

Khang Đại Tráng ôm đầu thống khổ ngồi xuống đất, nếu như muội muội có chuyện, hắn làm sao hướng về cha mẹ bàn giao?

Lý Chân đầu óc cấp tốc suy nghĩ, Lam Chấn Ninh đem Tư Tư giao cho Thiên Âm Nhạc phường, Lâm chấp sự nhạc phường lại không thừa nhận, hai người này tất nhiên có một người biết tung tích của Tư Tư, thậm chí hai người đều biết rõ.

Còn có Tử Tam Nương cùng vị tiểu nương tử Túc Đặc đưa tờ giấy cho hắn, hai người này cũng có manh mối, then chốt là trước tiên phải tìm ai?

Ngay lúc này, Tiểu Tế bước nhanh vào phòng, đối với Lý Chân nói: “Chân ca, ta có tin tức.”

Lý Chân đại hỉ, “Tin tức gì?”

“Lam Chấn Ninh cũng không hề rời khỏi tửu quán, ta nhìn thấy hắn gọi đám Hồ Nương gọi đến giáo huấn một trận, có điều lúc ta gần rời đi, gặp phải Sử tam nương, nàng rất hoang mang, sau khi trời tối chúng ta tới gặp nàng ở cửa sau.

Khang Đại Tráng nhìn sắc trời một chút, mới buổi chiều, hắn tâm như lửa nóng, “A Chân, phải chờ đến tối a!”

Lý Chân đã tỉnh táo lại, từ tốn nói: “Nếu chúng ta ở trên đường làm lỡ nửa ngày, không phải một chuyện sao? Không cần nhất thời vội vàng.”

. . . .

Sắc trời dần dần tối, bên trong Bình Khang phường trở nên sáng sủa, đèn đuốc huy hoàng, oanh ca yến vũ, dòng người đi lại như thoi đưa, buổi tối của Đại Đường muôn màu muôn vẻ, bên trong cuộc sống về đêm ở Bình Khang phường dần dần hiện ra.

Nhưng bốn người Lý Chân không có tâm tư đi tham dự cuộc sống về đêm, làm người lưu luyến quên hết nhân gian này, bọn họ bước nhanh tới phía sau tửu quán Đôn Hoàng ở Tuyên Dương phường, ẩn thân bên trong một góc tối.

Chờ giây lát, cửa sau tửu quán mở ra, một thân ảnh ló đầu hướng về hai bên nhìn xung quanh, Lý Chân nhận ra nàng chính là Sử Tam Nương, hắn bước nhanh tiến lên nghênh tiếp, “Tam Nương!”

Các thiếu nữ Đôn Hoàng không ai không quen biết Lý Chân, đối với hắn vô cùng sùng bái, Tử Tam Nương cũng không ngoại lệ, ở nơi tha hương nhìn thấy thiếu niên mà chính mình đã từng lưu luyến, trên mặt nàng không nhịn được xuất hiện một mảnh đỏ ửng.

Nàng vội vã đem Lý Chân kéo qua một bên, nói khẽ với hắn nói: “Mười ngày trước, có một quyền quý coi trọng Tư Tư, muốn mua nàng về hầu qua đêm, nhưng Tư Tư không chịu, Lam Chấn Ninh không dám đắc tội người kia, liền khuyên Tư Tư rời khỏi tửu quán Đôn Hoàng, cũng giới thiệu nàng tới Thiên Âm Nhạc phường học đàn tỳ bà.”

Lý Chân xiết chặt nắm đấm, lại hỏi: “Người kia chịu buông tha Tư Tư sao?”

“Hắn đương nhiên không chịu buông tha, ngày thứ hai hắn mang theo rất nhiều tiền tìm đến Tư Tư, nhưng nghe nói Tư Tư đã đi rồi, hắn giận tím mặt, muốn đập tửu quán, có điều Lam đông chủ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, hắn nửa ngày nói không ra lời, chỉ biết căm giận mà đi.”

“Lam Chấn Ninh nói cái gì cho hắn?”

“Chúng ta không biết, bất quá chúng ta có một tỷ muội học được chút ít khẩu ngữ, nàng đọc ra bốn chữ, Thiên Âm Nhạc phường, người kia chính là nghe được bốn chữ này sau đó liền trầm mặc.”

Lý Chân trầm tư chốc lát, phỏng chừng hậu trường của Thiên Âm Nhạc phường rất cứng, làm nam tử này sợ hãi, trực giác nói cho Lý Chân, Lam Chấn Ninh cũng không biết cụ thể tăm tích của Tư Tư.

Trong lòng hắn cảm kích Tam Nương nói cho hắn tin tức, lại hỏi: “Tam nương, các ngươi muốn rời khỏi nơi này về Đôn Hoàng sao?”

Tử Tam Nương lắc đầu một cái, thở dài nói: “Tuy rằng có lúc cũng rất nhớ nhà, bất quá chúng ta vẫn là rất thích sự phồn hoa của Trường An, cũng đã thấy được, tìm một nam nhân yêu thích chính mình, sẽ không cô quạnh nữa, có điều Tư Tư làm người rất kính nể, không biết bao nhiêu người vì nàng mà mê đắm, nàng mang đến cuồn cuộn tài nguyên cho tửu quán, nhưng thủy chung luôn kiên trì trinh tiết của chính mình, Tam lang, Tư Tư là cô nương tốt, chúng ta lúc bắt đầu rất đố kị nàng, hiện tại rất đồng tình với nàng, ai!”

Lý Chân gật gật đầu, “Cảm ơn tin tức của ngươi, trở về đi!”

Tử Tam Nương chăm chú ôm Lý Chân một hồi, xoay người liền chạy vào tửu quán.

Lý Chân trở về trong góc, Khang Đại Tráng vội hỏi: “Có tin tức của Tư Tư sao?”

“Tung tích của Tư Tư, vẫn phải là tìm Thiên Âm Nhạc phường!”

. . . .

Trường An cùng những thành trì khác của Đại Đường đều giống nhau, sau khi trời tối phải đóng cửa thành, giờ Hợi thì lại đóng cửa các phường, khách mời ở Bình Khang phường tầm hoan mua vui hoặc là ngủ lại ở Bình Khang phường, hoặc là nhất định phải trước giờ Hợi phải rời đi.

Khoảng cách giờ Hợi còn kém nửa canh giờ, Lâm Đại chấp sự Thiên Âm Nhạc phường dưới sự nâng đỡ của các gia đinh, cố hết sức lên một chiếc xe ngựa, buổi tối bình thường hắn đều phải về nhà.

Lâm chấp sự kỳ thực chỉ là một tiểu nhị cao cấp, ở nơi danh môn thế gia tụ tập như Trường An, hắn thực sự không thể coi là có địa vị gì, không có tùy tùng, cũng không có gia nhân với xe ngựa của mình, xe ngựa mà hắn đang ngồi cũng là xe tiễn khách của nhạc phường.

Lên xe ngựa hắn liền nhắm hai mắt lại, nhà hắn khá xa, ở thành nam Đại Thông phường, ít nhất phải đi gần một phút, Lâm chấp sự sẽ lợi dụng khoảng thời gian này ngủ chốc lát.

Hắn mới vừa nhắm mắt lại không được bao lâu, xe ngựa liền khẽ lung lay một cái, hắn giật mình tỉnh lại, hắn có chút mất hứng nói: “Lão La, có ai cản xe ngựa à?”

Không có người trả lời hắn, hắn ngẩn ra, đang muốn hỏi lại, bên cạnh có một người vỗ vỗ bờ vai của hắn, vừa quay đầu lại, khuôn mặt béo nịch của hắn nhất thời trắng toát, trong xe ngựa rõ ràng chỉ có một người là hắn, lúc nào lại chui ra thêm một người.

Sợ đến mức hắn muốn hô to, một cây chủy thủ kề sát vào cổ họng của hắn, “Ngươi dám gọi to, ta liền làm thịt ngươi.”

“Ta. . . Ta cho ngươi tiền!”

Lâm chấp sự ý thức được chính mình gặp phải đám đạo tặc chuyên trộm xe ngựa, chuyên môn cướp đoạt khách mời độc thân cưỡi xe ngựa.

“Lâm chấp sự, ngươi không quen biết ta?” Lý Chân cười hỏi.

“Ngươi là. . . . Buổi chiều người kia!” Lâm chấp sự nhận ra Lý Chân.

Lý Chân ngữ khí lạnh xuống, “Ta hỏi ngươi, Khang Tư Tư đã đi đâu?”

“Ta không phải đã nói rồi sao? Chúng ta nhạc phường. . . .”

Không chờ hắn nói xong, chủy thủ đâm vào da thịt của hắn, một dòng máu tươi từ trên chủy thủ chảy xuống, Lâm chấp sự đau đến kêu to.

Lý Chân đem chủy thủ đặt ở sát dưới lỗ tai, ngươi còn dám kêu lên một câu, “Ta cắt lỗ tai của ngưoi!”

“Ta nói! Ta nói!” Lâm chấp sự sợ đến cả người run rẩy, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống.

“Nói!”

Lý Chân hung ác quát một tiếng, sợ đến hắn cả người run lên, vội vàng nói: “Tư Tư đã đến nhạc phường chúng ta, nhưng nàng đã đi rồi.”

“Đi nơi nào?”

“Đi . . . Đi . . .”

Lý Chân thấy con ngươi hắn lay chuyển, tay nhẹ nhàng dùng sức, máu tươi tiếp tục tuôn ra, Lâm chấp sự là người cực kỳ quý trọng thân thể mình, lúc này tuy rằng lỗ tai hắn chỉ chảy máu một tí, nhưng máu me đầy mặt, hắn sợ đến mức như heo sợ bị chọc tiết mà gào lên.

Lý Chân đem chủy thủ đặt dưỡi một cái tai khác của hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, Lâm chấp sự bị doạ thành một bãi bùn nhão, hô to lên: “Nàng ở bên trong Vũ Thuận phủ!”

Hô xong, hắn lên tiếng khóc lớn, Lý Chân nhưng không chút nào thương hại, tay hơi hơi dùng sức, “Tiếp tục nói!”

Lâm chấp sự một bên khóc vừa nói: “Ngụy Vương yêu thích hồ cơ, mệnh lệnh thủ hạ tìm một trăm hồ cơ trẻ đẹp, còn nhất định phải là xử nữ, Vũ Thuận vì lấy lòng Ngụy Vương, cũng ở Trường An tìm kiếm hồ cơ trẻ đẹp khắp nơi, ngày hôm trước Vũ Thuận đến nhạc phường, vừa ý Khang Tư Tư, liền đem nàng lừa gạt vào phủ.”

Lý Chân đã hiểu rõ, Ngụy Vương chính là Vũ Thừa Tự, trên hành lang Hà Tây gặp phải Sưu Hồ đội chính là thủ hạ của Vũ Thừa Tự, chẳng trách Phúc Lộc Huyện lệnh e sợ như thế, lẽ nào Lam Chấn Ngọc là người của Vũ Thừa Tự?

Lý Chân cẩn thận về nghĩ một chút, xác thực rất có khả năng này, nếu không không cách nào giải thích được Lam Chấn Ngọc vừa vặn xuất hiện ở Quá Ất cung, như vậy Lam Chấn Ngọc ở Cao Xương tranh cướp Xá Lợi, cũng là mệnh lệnh của Vũ Thừa Tự.

“Vũ Thuận là ai?”

“Hắn là con nuôi Ngụy Vương, cũng là đông chủ hậu trường của Thiên Âm Nhạc phường.”

“Lam Chấn Ninh cùng Vũ Thuận có quan hệ gì, là hắn đem Tư Tư đưa cho Ngụy Vương sao?”

“Lam Chấn Ninh cùng Vũ Thuận không có quan hệ, hắn là. . . con rể Tác gia Đôn Hoàng, cùng ta. . . Có một chút giao tình.”

Lâm chấp sự sợ đến cả người run, âm thanh cũng thay đổi, cây chủy thủ của Lý Chân từ lỗ tai hắn hướng lên phía trên, ra lệnh: “Nói tiếp!”

“Mấy ngày trước. . . . Lam Chấn Ninh tìm tới ta, nói người Độc Cô Gia coi trọng Tư Tư, muốn nhờ vả đem Tư Tư cho ta để bảo vệ, không ngờ ngày hôm trước đúng lúc bị Vũ Thuận gặp phải.”

Lý Chân cũng không biết cái tên mập mạp này có phải là vì rũ sạch tội lỗi của hắn không, có điều có một điều có thể khẳng định, Tư Tư bị Vũ Thuận lừa gạt tiến vào bên trong phủ của hắn, chuẩn bị hiến cho Vũ Thừa Tự, điểm ấy sẽ không sai.

Hắn thu hồi chủy thủ, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu dám mật báo, ta phải giết cả nhà ngươi!”

“Tiểu nhân không dám!”

Lâm chấp sự lại đến độ khóc lên, chờ lúc hắn ngẩng đầu lên, người trước mắt đã không thấy ở đâu cả, hắn bưng lỗ tai máu thịt be bét của chính mình, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bao giờ tao ngộ một lần ngược đãi thảm như vậy, mất đi tí da thịt, còn chảy máu nhiều như thế, hắn xót thương cho sự bất hạnh của chính mình, càng lên tiếng khóc rống nghẹn ngào.

. . . .

Bốn người trở lại khách sạn, đều trầm mặc ngồi ở trong phòng, một lát, Tửu Chí đề nghị: “Bằng không chúng ta đi báo quan, nói không chắc gặp phải một quan địa phương chính trực, hắn nhất định sẽ thay chúng ta đem Tư Tư về!”

Tiểu Tế lắc lắc đầu, “Mập ca, ngươi đừng mơ tưởng, nếu như Vũ Thuận không thừa nhận, coi như quan chức có cương trực đến mấy cũng vô dụng, nói không chừng gặp phải ác quan, còn có thể nói chúng ta vu cáo người khác.”

Khang Đại Tráng lúc này cũng tỉnh táo lại, hắn trầm giọng nói: “Tiểu Tế nói không sai, chuyện này chúng ta còn phải dựa vào chính mình, chúng ta có thể cứu ra Nhị Nhi, nhất định có thể cứu Tư Tư được!”

Hắn mang đầy kỳ vọng nhìn Lý Chân, hi vọng Lý Chân có thể cho mình một chút lòng tin, lúc này, Lý Chân đang ngồi trên giường bỗng nói.

“Tư Tư nhất định phải cứu, có điều sự tình chắc chắn sẽ đơn giản giống chúng ta cứu Nhị Nhi như vậy, ta dự định đêm nay sẽ đi xem xét, nói thật, ta vẫn là không quá yên tâm về Lâm quản sự kia, coi như hắn không nói, phu xe cũng sẽ nói, sự tình kéo dài tới ngày mai sẽ có phiền phức.”

“Nhưng mà . . . Chúng ta không biết Vũ Thuận phủ ở nơi nào?”

Lý Chân cười lạnh một tiếng, “Nếu hắn là con nuôi Vũ Thừa Tự, người biết việc nhất định sẽ không thiếu.”

Hắn chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống Thiên Âm Nhạc phường ở phía đối diện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.