Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 33: Tái ngộ



Giờ thân [1] nàng đã trốn khỏi phủ thành công, nhanh chóng ghé vào quán sủi cảo lần trước, nàng phi thường mê mẩn món sủi cảo này, vì nó mà mấy
ngày nay nàng đứng ngồi không yên, đột nhiên mặt nàng lại đỏ bừng bừng.“tiểu công tử, không sao chứ”, lão bản nhìn vào nàng chăm chăm, nàng vội che
lấy miệng lắc đầu, hì hụt cắm đầu ăn hết nguyên bát, chạy vắt giò lên cổ mà đi mất dạng.
Đến một con hẻm nhỏ thì nàng chống tay vào tường thở hồng hộc, thật
xấu hổ nha, ban ngày ban mặt mà lại lộ ra bản mặt sắc nữ, sau khi cảm
thấy bản thân mình ‘không sao’, nàng liền đi dạo phố tiếp.

“Đứng lại”, một đạo âm thanh lớn như mổ heo vang lên sau lưng nàng,
nàng xoay người lại thì nhăn mày một chút, đứng trước mặt nàng là một nử tử vận xiêm y màu tử, khuôn mặt đầy sát khí cực kỳ thối đang ngắm nhìn
nàng “hôm nay tiểu tử thối nhà ngươi không chết thì bổn cô nương này tự
sátttttt”

Nàng vội cười nhạt di chứng biến thái lại xuất hiện trên người nàng,
điều chứng tỏ duy nhất khuôn mặt của nàng lúc này rất gian tà, tiện tay
phe phẩy cây chiết phiến, tiêu sái bước lên nở ra nụ cười yêu nghiệt
“Uy, tiểu thơ nhà ai mà lại đứng giữa phố xá đông người đòi chém đòi
giết, thật không ra thể thống”, thì ra nãy giờ rất nhiều bá tánh đều tụ
tập xung quanh họ, đông đúc như kiến, cứ như họ đi xem kịch ấy.

Mặc cho tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán sau lưng, Hàn
Tuyết Cơ chỉ vào mặt nàng nói “Hoàng Bá Dạ Sương, đồ biến thái, nam
không nam nữ chẳng nữ, hôm nay bổn tiểu thơ nhất quyết phải giết ngươi
để thế thiên hành đạo, lên”

Từ đâu xong tới rất nhiều hắc y nhân, khiến tất cả mọi người tháo
chạy bát nháo cả lên, những hắc y mang nặng sát khí , tiến tới như tula
đòi lấy mạng nàng.

Nàng vội dùng chiết phiến để đỡ cũng không quên mà châm chọc Hàn
Tuyết “nếu để ca ca ngươi biết được ngươi tùy tiện hy sinh mọi người
trong Minh Giaó chỉ để giết một tiểu bất nam như ta, thì chẳng biết có
hậu quả gì”

Hàn Tuyết Cơ giật mình, nhưng vẫn chẳng thể dập tắt được ngọn lửa
đang phẫn nộ trong lòng nàng ta lúc này, tất cả cũng tại vì tiểu bất nam này khiến đại ca nàng trách phạt nhiều lần, khiến cho nàng bẻ mặt, vì
thế nàng đã dành cả nửa tháng nay cũng chỉ để luyện tập võ công giết
chết tên thần kinh bệnh hoạn bán nam bán nữ này.

Hàn Tuyết Cơ nhanh chóng xong lên đánh Hoàng Ba1 Dạ Sương, nửa tháng
nay cực khổ luyện võ công chỉ chờ đến hôm nay, một lượt trả hết cho xú
bất điểm này này, ai dám trêu đùa nàng đều phải trả giá.

Nhận ra đối phương thật sự muốn giết chết mình thì Hoàng Bá Dạ Sương
vội rút cây Huyết Trâm mà Huyền Vũ Dạ Nguyệt truyền thụ cho nàng làm quà gặp mặt, biến thành cây roi da để giao chiến cùng Hàn Tuyết Cơ, cũng
không quên nhắc nhở “tiểu hài tử, hạ hỏa nào, cứ đánh thế này thì tại hạ chết mất”

Hàn Tuyết Cơ cười lạnh“ngươi đừng xảo biện, một là xú bất điểm nhà ngươi tử, hai là ta tử, chớ nói nhiều”.

Roi nào Hàn Tuyết tung ra cũng đều làm nứt cả mặt đường, còn nàng chỉ biết né, hoặc lấy roi chặn lại, chẳng thể làm gì hơn, vì nàng biết nàng sai, nàng chẳng muốn tổn thương ai cả, mà có muốn thì nàng cũng chẳng
thể, đối phó với người khí nộ xông thiên thì dù nàng có tập võ công bao
đêm nay cũng vô dụng.

Nàng thật chất chẳng thể đấu lại với một người thần trí bất minh, úc
nàng sắp bị roi da của Hàn Tuyết Khuyết đánh trúng thì Hoàng Bá Dạ Mỵ từ đâu xuất hiện ra xuất hiện, trường kiếm trong tay, ánh mắt hung tợn,
thái roi da như thái rau

Roi da bị nứt ra từng khúc sự xuất hiện của Hoàng Bá Dạ Mỵ là điều
bất ngờ, các hắc y nhân đều bủa vây lấy Hoàng Bá Dạ Mỵ và Hoàng Bá Dạ
Sương, Hoàng Bá Dạ Mỵ phi thân lên trời, xoay vòng trường kiếm trong tay như sát khí hung hăng vượt qua bức tường hắc y nhân đâm thẳng tới ngực
Hàn Tuyết Cơ thì nàng vội roi da của mình ngăn cản “Tỷ, bình tĩnh, chẳng qua nàng ta chỉ là tiểu hài tử, không tổn hại gì muội cả”

Nhân lúc nàng đang phân tâm để ngăn cản Hoàng Bá Dạ Mỵ thì Hàn Tuyết
Cơ nở ra nụ cười yêu nghiệt, từ vạt áo xuất hiện một thủy chùy nhỏ sắc
bén, vội xong lên để đâm lén nàng một chưởng khí mang theo nội lực thâm
hậu đánh vào bả lưng của Hàn Tuyết Cơ, “Á” khiến nàng ta ngã nhào xuống
đất thổ huyết, nàng cùng Hoàng Bá Da Mỵ đều la lên “Đại ca”

Hoàng Bá Hạo Minh dùng ánh mắt giận dữ ngắm nhìn lấy ta, ta tránh đi
ánh mắt dữ tợn đó bất ngờ nhìn xuống đất không ngờ tiểu hài tử này thật
sự nhẫn tâm mà muốn giết ta sao?

Đại ca nàng từng bước, bước tới đi tới, cố gắng đè nén đi sự giận dữ
của mình mà nói “Muội muốn tự tử sao, vì sao không đánh trả”, nguyên lai là hắn đang cùng mọi người đi dạo thì từ đâu nghe tiếng kiếm pha chạm
với nhau rất mãnh liệt, khi hắn chạy tới thì thấy nàng chỉ tránh né mà
không xuất chiêu rõ ràng tự đi tìm tử lộ, nếu không có hắn thì chẳng
phải nàng đã tử rồi sao?

Tỷ tỷ cũng vội hợp sức lại mắng ta “Phải đó, muội muốn chết sao, ngốc tử, ngốc tử”.

Ta cúi đầu, tỏ vẻ ủy khuất “xin lỗi, là muội sai dù sao không nên trách nàng ta, Hàn Tuyết Cơ chỉ là một tiểu hài tử”

Hoàng Bá Hạo Minh còn tính xoay đầu lại đánh nàng ta thêm một chưởng, thì Hàn Tuyết Cơ bị các hắc y nhân đem đi mất dạng, Hoàng Bá Hạo Minh
đương nhiên muốn nhổ cỏ tận góc, nàng vội kéo lấy vạt áo của hắn, lắc
đầu không cho hắn‘đại khai sát giới’.

Hắn chỉ trừng mắt nhìn nàng rồi hừ lạnh, không thèm nhìn nàng nữa,
lúc này nàng để ý Tú La Lệ cùng Tú La Duệ xuất hiện, nguyên lai là họ
đang cùng đi dạo sao, Hoàng Bá Dạ Mỵ thấy nàng đứng yên thì thúc giục
nàng “Còn đứng đó, chờ bọn họ đến chém ra làm thịt viên nấu lẩu hả”

Ta lắc đầu, vội cất bước đi theo họ, suốt đường ta nhận được ánh mắt
‘giận dữ’ của tỷ tỷ ta, còn chữi rủa ta ‘kém cỏi’, ta thì thở dài, quả
thật ta ‘kém cỏi’ nhưng ta biết ta đã làm tổn thương trái tim của một
hài tử nữ, ta sai, chỉ vì nhất thời không kìm chế tính nết biến thái thì đã gây ra một đại họa.

Mà phải, ta để ý vì sao lúc trước ta không như vậy, lãnh đạm mà qua
ngày, từ khi đến cổ đại, nhập xác vào thân thể này thì bị ‘biến thái’,
ngoài cái đó ra thì nàng ‘sắc’ tột đỉnh?

Phải chăng chính là thân xác nàng nhập hồn vào này bị ‘biến thái’ từ
lâu mà giấu không? Ta thật sự không hiểu, nhưng ta lại cảm giác được
thân thể này vốn là của ta? Người ta nói khi nhập xác vẫn còn giữ chọn
vẹn ký ức, nhưng vì sao ta chẳng thấy kí ức gì xuất hiện cả?

Nhiều lần tra hỏi tiểu phiền phức cũng chẳng tìm ra manh mối, tột
cùng là thân xác này chết ra làm sao, vì sao lại phải che giấu đi sự
‘biến thái’ vốn có của mình? Hay là chính ta ‘biến’ thái lâu năm mà
giấu? Không, không thể như thế được!!!Ách, thật là phiền phức nha.

Giờ thân [1] 17 giờ ~ 19 giờ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.