Nhã Ái nằm
trên giường 1 hồi lâu, thấy chán quá, muốn xuống giường nhưng hạ thân
rất đau, không đi đâu được. Sáng nay chồng Đại Kỷ đã để thức ăn trong
phòng, còn hôn cô vài cái trước khi đi làm.
Cảm giác thật hạnh phúc a~
Quá chán, không làm việc quả thật rất chán chường.
Tự dưng cô lại nghĩ tới cái hồi mà anh và cô gặp nhau, quen nhau rồi bước
tới với nhau. Nhớ lại cô cảm giác rất ngượng nghịu. Anh lúc đó là sinh
viên trường B, cô sinh viên trường X. Cả 2 vốn dĩ không quen biết gì
nhau. Nhưng chợt 1 ngày Đại Kỷ tới tỏ tình với cô, lúc đó là buổi giao
lưu với các học sinh danh dự trường B, anh cũng đi theo. Thân phận là 1
học trưởng, vậy mà đứng trước hậu bối như cô, anh liền đó tỏ tình không
chần chừ giây phút nào hết.
Cả Nhã Ái lúc đó rất bất ngờ, không
ngờ 1 học trưởng có danh tiếng như anh lại tỏ tình với 1 hậu bối bình
thường như cô. Lúc đó không hiểu vì điều gì mà cô ậm ừ, đáng lẽ người
như cô phải là từ chối ngay, vì cô không có chút tình cảm với anh. Dần
dà, tình cảm cũng nảy sinh.
Rồi 2 người cứ thế mà xích lại gần
nhau, cô biết gia đình anh không giàu có, chỉ khá giả, nhưng anh học
giỏi, lại rất ngoan ngoãn, nhiều lúc lại như con nít nũng nịu với cô.
Hai nhà thấy cả 2 đều đã lớn, chỉ cần học xong chương trình Đại học, 2
người quyết định đi tới kết hôn không thì tùy. Nghĩ lại cũng thấy lúc đó mình dễ dãi quá!
Đã 3 năm trôi qua rồi.
Suốt 3 năm ấy, cô cùng anh đi qua biết bao nhiêu chuyện. Kể từ khi Đại Kỷ xin vào biết
bao nhiêu công ty mà không ai nhận mặc dù bằng cấp anh không hề tệ, cô
ra sức ủng hộ anh, dùng hết sức bản thân giúp anh. Cho đến khi anh tìm
được việc làm, Nhã Ái cô hạnh phúc mừng cho anh. Đại Kỷ được thăng chức
Giám đốc, cô đứng nhìn anh ở vị trí cao. Thời gian gặp nhau cũng ít đi,
lần nào anh cũng bận họp nên không thể gặp cô được. Mặc dù Đại Kỷ không
nói gì nhưng trong lòng cô thầm nghĩ rồi anh cũng chán mình thôi, cuối
cùng anh đã đạt được ước nguyện mong muốn rồi, bao nhiêu cô gái sẽ thích anh, sẽ ngắm nhìn anh, rồi anh sẽ quen với 1 cô gái nào đó đẹp hơn cô,
Đại Kỷ sẽ yêu cô gái đó, rồi kết hôn, rồi có con…
Nếu như vậy, Nhã Ái toàn tâm toàn ý ủng hộ anh.
Đột nhiên vào 1 sáng đẹp trời, anh nhã hứng đi chơi trên đồng cỏ nào đấy,
cô cũng đồng ý đi theo. Trong lòng không khỏi lo lắng, đây có phải lần
cuối họ bên nhau? Phải chăng cô không muốn nghe từ chia tay từ miệng của anh? Hay là vì cô quá ỷ lại đi? Trái tim Nhã Ái từng hồi đau đớn.
Cho đến khi tới nơi, cô sững sờ trước khung cảnh mà Đại Kỷ đã cố sức tạo
ra, không hiểu sao anh đưa cô tới nhà kính trồng toàn dâu tây là dâu
tây. Quá phấn khích, cô liền chạy đi hái. Chơi cho tới khi chiều tới, cả 2 đều mệt mỏi, chợt anh nắm lấy tay cô, nhét nhẫn vào ngón áp út, như 1 đứa trẻ cầu hôn:
“Gả cho anh, hoặc là anh vẫn tiếp tục theo đuổi em. Cho em chọn đó!”
Nhã Ái ngạc nhiên, khóe mắt cay cay, nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô mím chặt
môi, nuốt những giọt nước mắt vào trong, rồi cười: “Muốn gả!”
Lúc đó cô không ngần ngại ôm lấy anh, khóc bù lu bù loa.