“Giám
đốc…đây là sao?” Hoàng Tố đang ngồi uống nước ở khu ăn uống nhân viên
trong giờ nghỉ riêng được Chủ tịch đặc cách, chợt có 1 cái gì đó đặt
xuống bàn, nếu không nhầm thì…bản sao của Giám đốc đại nhân.
“Phiền cậu trông nó khoảng 4 tiếng giúp tôi.” Đại Kỷ từ trên đứng nhìn Hoàng
Tố đang ăn uống tại phòng ăn dành cho nhân viên, không hề thắc mắc bất
cứ điều gì tựa tựa: “Chủ tịch đâu? Sao anh chàng này ở đây?” Trong mắt
Đại Kỷ chỉ có tiểu quỷ này đang làm phiền anh. Thử nghĩ, Nhã Ái đi mua
đồ, mà dắt con theo không tiện, Đại Kỷ cũng không thể nghỉ việc mãi để
bồng vợ bồng con lo hết chuyện gia đình, chẳng lẽ bỏ thằng nhóc ở nhà?
Nhóc tỳ này còn chưa nhớ hết mặt mũi người thân trong gia đình, để 1
mình ở nhà rất nguy hiểm. Nên Nhã Ái có ý định đưa con đi chung, Đại Kỷ
mở lời “Anh sẽ chăm sóc nó thay cho em!”, tự cướp thằng bé vào công ty,
rồi quăng tiểu quỷ cho Hoàng Tố.
Nghe hết câu chuyện, Hoàng Tố đang ăn cơm…cũng phải rớt cái thìa xuống…2 mắt mở lao láo…
“Giám đốc, anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Hoàng Tố muốn khóc chết
mất, lo vụ Kì Bách đã muốn hụt hơi, lần này lại thêm…thằng bé nhà họ
Đại này nữa…
Nhưng khi chưa kịp phản bác hết tâm tư, Đại Kỷ đã nhanh chân vọt lẹ…
(Có người cha nào mà giao con cho người lạ không? Tui muốn tát vô mặt thằng chả quá bà con ạ =_=)
Hoàng Tố ấm ức nhìn Đại Boss thu nhỏ, tiểu quỷ đang mút ngón tay, thấy Hoàng
Tố mặt đẹp tựa mỹ nhân, liền đó nhìn chằm chằm không thèm rút ánh mắt
đi, cũng không biết có ai kia đang chĩa ánh mắt không vui vào bé.
“Đại thiếu, cậu ăn gì chưa?” Hoàng Tố thật sự không biết chăm con nít, anh có gì hỏi nấy, không biết vẫn là không biết.
Thằng bé không hiểu lời Hoàng Tố nói, nên chỉ ngồi im nhìn anh, không cử
động, không la hét chí chóe như ngày thường. Hoàng Tố thấy tiểu quỷ này
rất ngoan a~ Anh nhìn chằm chằm mà không sợ, cũng không ré lên khóc như
mấy đứa trẻ anh gặp, chỉ là im lặng ngồi đó nhìn anh. Thật có phong
cách, rất có phong cách!
“Này, trợ lý Hoàng, đó là con ai vậy?
Không phải của em chứ?” Kì Bách đứng ngoài xem đã thấy đủ, còn cho thằng bé này nhìn nữa sẽ làm anh phát điên lên mất, nói gì thì nói, Hoàng Tố
là mục tiêu anh theo đuổi, ai cho thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch chui vào
ngắm chứ!
“Không, là con của Giám đốc.” Hoàng Tố lắc đầu, vì đã
làm việc mấy tháng qua, thấy Kì Bách cũng không có gì nguy hiểm, nên
cảnh giác nới lỏng, thay vì đó có chút cảm tình. Thì ra theo đuổi kiểu
Kì Chủ tịch là cho tự do tự tại, không ép buộc, không phụ thuộc, cứ như
bình thường là được. Hoàng Tố là thích cảm giác dễ chịu không bị làm
phiền này a~
“Daa…Daa! Daa…Daa!!” Thiên Toàn mặt bụ bẫm nhìn
Kì Bách, chợt 2 mắt sáng lên, cánh tay bé nhỏ vung lên, theo hướng Kì
Bách mà ré lên tiếng cười khanh khách nhìn.
Hai người đàn ông không hiểu gì hết.
Rồi chợt có thư ký đi vào, thấy 2 người đàn ông cùng 1 đứa trẻ ú na ú nần
ngồi trên bàn, ra khoe cái miệng chu chu nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu, thư ký liền kêu lên: “Trời ơi, dễ thương quá!” Rồi chạy lại bế Thiên Toàn
lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trời sanh ấy. Khoan…có điểm giống ai đó…cái đôi mắt này…cái mũi này…
“Không phải chứ? Là con
của Đại Boss sao?” Cô vui mừng kêu lên, tay càng thêm cẩn thận đặt nhóc
tỳ miệng hơi sữa này xuống bàn, không quên rút điện thoại ra chụp lia
lịa. Mặc kệ 2 người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm…
“Daa!
Daa…Daa!!” Thiên Toàn thấy Kì Bách vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, liền bò bò trên chiếc bàn dài, lại chỗ anh, rồi nắm lấy áo Kì
Bách, đòi bế. Kì Bách nhìn thằng bé bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi đưa tay
bồng cục mỡ nhỏ xíu biết di chuyển này. Hoàng Tố hết sức bất ngờ, không
ngờ Chủ tịch cũng rất thích trẻ con nha!
Chợt Thiên Toàn quay sang Hoàng Tố, khóe miệng vẫn cười, nhưng nói 1 câu thật sự khiến người người bấn loạn:
“Mamaa…”
Lúc này 3 người ở phòng ăn mới ngộ nhận được.
Thì ra nãy giờ thằng nhóc gọi “Daa…Daa” tức là Baba, cũng đồng nghĩa gọi
Kì Bách là cha, rồi quay sang nhìn Hoàng Tố gọi “Mamaa..”, cũng có nghĩa anh này là mẹ…
Đứng hình khoảng 3 giây…
“Thư ký, lập
tức thông báo phòng Tổng Giám đốc, tôi tăng lương cho Đại Giám đốc, càng cao càng tốt! Còn nữa, chạy ra ngoài mua vài đồ chơi trẻ con về đây!
Không được chậm trễ!” Chủ tịch không chút ngượng ngùng nói với cô thư
ký, trong lòng không khỏi tán dương thằng bé nhỏ này, quả rất là tinh
anh! Sau này nếu công ty có thiếu người, anh chắc chắn phải có thằng bé
này trong tay! Con của Đại Kỷ quả rất hay! Rất giỏi! Anh quá hài lòng
với thằng nhóc nhỏ này!
“Nhóc con, tên con là Thiên Toàn phải
không? Được rồi, giờ thì đi cùng cha nuôi, cha sẽ cho con đồ chơi.” Hài
lòng với Thiên Toàn, Kì Bách không chút lưỡng lự ra đề nghị. Còn Hoàng
Tố như sét đánh, ngồi bất động chẳng biết nói gì hơn. Cho tới khi Kì
Bách mặt dày quay sang Hoàng Tố, nói 1 câu:
“Mẹ nó à, đi thôi.”
“Mamaa!” Thiên Toàn ré lên, như đang gọi Hoàng Tố đi nhanh, nghe từ “đồ chơi” là 2 ánh mắt sáng như đèn xe hơi bật vậy. Tay vung loạn xạ.
Hoàng Tố là chết từ tâm chết ra….
Từ khi nào tôi có con? Đặc biệt cha thằng bé lại là Kì Chủ tịch…tôi lại là mẹ…?
Sao bà tác giả suốt ngày đè đầu tôi ra hành hạ vậy….? Tôi kiếp trước đã làm gì sai hả? Trời ơi…
P/s: Không phải anh sai, mà là vì cuộc sống là cần có sự cân bằng. :))))