Hôm nay công
ty Đại Kỷ có 1 buổi party nho nhỏ tại công ty, anh là người khá trẻ con, lại có thói quen đưa vợ đi chung, nên ngay khi nghe trợ lý Hoàng nói đi vào giờ chiều hôm nay, anh liền hỏi: “Tôi dẫn vợ tôi theo, cậu lo mà
chuẩn bị, vợ tôi mà không thích, tháng này, trừ tiền lương.”
Nhưng đó là party cho nhân viên chứ đâu phải cho vợ Giám đốc đâu a~
Trợ lý Hoàng ngậm đắng nuốt cay, dự định sẽ chuẩn bị 1 số trò giải khuây,
nhưng rồi phải dẹp lại…Ai bảo cậu có sếp thương chiều vợ như vô giá
”nhìn là vỡ chạm là hư” kia…
Còn cái anh chàng Giám đốc kia,
giờ đang cầm lấy cái áo sơ-mi màu xanh nhạt, ướm thử lên người, miệng
không ngừng tía lia: “Bảo bối, xem anh mặc bộ này có được không? Bảo
bối, cái áo này có quá màu mè không? Bảo bối bảo bối, thắt giúp anh cái
cà-vạt đi!”
Nhã Ái biết hôm nay Đại Kỷ có tiệc tại công ty, anh
hào hứng là phải. Thắt và-vạt cho anh xong, Nhã Ái phủi phủi vai áo cho
Đại Kỷ, cười: “Đi sớm về sớm.”
Đại Kỷ im lặng….
Anh hiểu nhầm cô sẽ rất buồn nếu anh đi, tuy có ý định đưa cô đi chung, nhưng
nghĩ lại…ở nhà với vợ không phải vui hơn sao? Thay vì 2 người tới đó
rồi mệt mỏi đi về? Anh không muốn thấy Nhã Ái ở nhà làm việc nhà mệt
mỏi, đến đó lại càng mỏi mệt. Còn chưa tính nếu anh đưa Nhã Ái đi cùng,
thì sẽ có bao nhiêu nhân viên nhìn thấy sắc đẹp của Nhã Ái mất. Không,
không đi, ở nhà, ở nhà!
Cán cân Nhã Ái nặng hơn cán cân tiệc tùng.
“Anh không đi nữa.” Đại Kỷ lắc đầu nguầy nguậy, ôm Nhã Ái, ngoan như 1 đứa trẻ.
“Sao…sao vậy?” Nhã Ái sợ giật cả mình, anh làm gì mà lại không đi? Hay là anh bị gì đó rồi? Trước khi cưới nhau anh thích mấy kiểu tiệc tùng thâu đêm ở
công ty mà?
“Anh ở nhà với bảo bối cơ.” Đại Kỷ thì thầm, ôm vợ, 1 mực không buông ra. “Ở nhà với bảo bối, ăn cơm với bảo bối, ngủ với bảo bối vui hơn.”
Nhã Ái thấy hành động nũng nịu của anh, suýt nữa
bật cười, cô hiểu anh yêu cô nhiều đến thế nào thì anh sẽ trẻ con đến
thế ấy. Cô choàng tay qua cổ anh, mỉm cười: “Không sao, nếu anh không đi thì ở nhà với em.”
Cuối cùng trợ lý Hoàng phải lãnh hết trách
nhiệm của Đại Kỷ, anh chàng gào khóc gần chết. Cứ tưởng Phu nhân Giám
đốc diện kiến nên anh trong thời gian ngắn đã thuê người trang trí tốn
biết bao nhiêu là tiền lương…Ai ngờ sếp lớn của anh gọi lại, bảo: “Hôm nay tôi không đi, tùy cậu, làm sao thì làm.” rồi cúp máy cái phập không quan tâm điều gì nữa.
Trợ lý Hoàng gào khóc không ai hay!
“Giám đốc, anh nhất định phải tăng lương cho tôi đó!!!”