Thăm nhà mẹ
xong, Nhã Ái có nói cho mọi người ở nhà biết mình có thai, làm người
thân 1 phen nháo nhào. Mẹ cô bảo đang có thai nên ở nhà, dại dột gì mà
lên tới đây? Cô chỉ cười qua loa, sẵn tiện hỏi tên cho con. Mẹ cô nghĩ
cái tên “Đại Toàn” của cô nghe hay hơn, nhưng vì cưng chiều con rể, nên
cũng cân nhắc cái tên kì cục của con rể đề ra.
Cuối cùng, cô phải bỏ qua những lời mời mọc nghỉ ngơi ở nhà mẹ để về nhà nấu cơm cho Đại Kỷ ăn.
Cho đến khi, cô về nhà, thì thấy giày của Đại Kỷ vứt lung tung trên sàn, cà vạt nằm trên sofa, còn anh thì đang nằm bất động trên sàn nhà kế đó là
chai rượu nặng. Nhã Ái thấy vậy hốt hoảng chạy lại đỡ chồng, may mà anh
còn thở, cô liền gọi anh dậy: “Đại Kỷ! Đại Kỷ! Anh dậy đi!”
Đôi
mắt lờ mờ mở, thấy người trước mặt lo lắng, anh liền mở to mắt xem mình
có thật đang mơ không. Thấy hơi ấm từ lòng bàn tay cô, mới biết mình
không nằm mơ. Ngồi sững người nhìn Nhã Ái chằm chằm làm cô càng thêm lo
lắng:
“Đại Kỷ, anh có sao không? Có thấy chóng mặt không? Sao lại uống rượu thế này?”
“Bảo…bảo bối!”
Đại Kỷ ôm chầm Nhã Ái, người tỏa ra hơi rượu nồng nặc, anh phát hiện mùi
rượu có thể làm con của anh và cô khó chịu, nên ngay đó bỏ tay ra. Nhã
Ái trước mặt về nhà bình an vô sự, anh cảm thấy mừng hơn việc có 1 đống
vàng. Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh quỳ thẳng trên sàn nhà, cúi
đầu tạ tội với vợ: “Bảo bối! Anh xin lỗi! Bảo bối muốn đặt tên kiểu gì
cũng được! Anh đều đồng ý! Bảo bối đừng giận anh nữa! Vắng bảo
bối…anh…anh không chịu nổi!”
“Đại Kỷ, ngồi dậy, ngồi dậy!
Đừng như thế! Em có giận gì đâu. Sau này đừng uống rượu nữa nhé, hại sức khỏe lắm.” cô yêu thương nhìn thân xác tàn tạ của anh, mới đi nửa ngày, anh không ai chăm lo đã bê bết thế này, làm tim cô có chút giằng xéo
đau đớn.
“Bảo bối! Là anh có lỗi với bảo bối! Bảo bối đừng giận
anh nha! Bảo bối muốn sao cũng được, đừng rời khỏi anh!” Đại Kỷ vứt bỏ
con người lạnh lùng của công ty, hệt 1 đứa trẻ níu níu áo vợ, nhăn mặt
cầu xin. Nói thật, vắng Nhã Ái, anh thấy cuộc sống vô vị cùng cực. Khi
về nhà, không thấy cô đứng bếp như mọi hôm, gian nhà lạnh lẽo, rợn cả
xương sống. Cô đi mà để cả điện thoại ở nhà, làm sao anh không lo được
cơ chứ? Nhưng anh đã gắng hết sức tìm cô, cuối cùng…
“Đại
Kỷ…chúng ta đừng gây nhau về cái tên này nữa…em mới vừa nghĩ ra 1
cái tên khác, chung với nhau. Là Đại Thần Toàn nếu là con trai, còn lại
là Đại Thần Thanh nếu là con gái. Có được không?”
Nghe vậy, anh gật đầu lia lịa.
Cuối cùng họ cũng đã làm hòa…
Ai đó trong bụng cô nhăn mặt nghĩ thầm:
“Xấu quắc!”
P/s: cái đứa này -_- mi có tin ta cho mẹ mi sảy thai 1 cái là mi tèo luôn
không? Ở đó được voi đòi tiên! Mi nên nhớ mi mới bằng “hạt đậu” 2 tháng
tuổi nhé đồ khó tánh!