Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 68: Trong bức tranh có một đôi chim yến (trung) . .



Bởi vì đại BOSS dịu dàng hiếm thấy nên sau đó, tôi ưỡn
nghiêm mặt cố chấp như con gấu kaola dính ở trên người hắn.

Cái pho tượng tạo hình lạ lùng này khiến cho nhiều
người qua đường quay đầu ngoái nhìn, tưởng quay đầu nhìn thấy Dương Quý Phi đẹp
khuynh quóc khuynh thành, hóa ra chỉ là chúng tôi.

Đại BOSS bình thường luôn luôn không sợ bị vây xem,
nhưng hiện nay đột nhiên da mặt hắn mỏng đi, hồi lâu mới hắng giọng một cái,
khẽ mở miệng: “Xuống dưới.”

Tôi đã là một con kaola chuyên nghiệp, không sợ bị vây
xem cũng không sợ sắc mặt kẻ nào, cuối cùng hạ quyết tâm khó chơi: “A là anh ôm
em, cứ ôm như thế này cũng được, B là anh cõng em đi xem pháo hoa. Không có
CDEFG, anh chọn đi. À, đương nhiên, anh có thể chọn ném em cũng cục cưng trong
bụng đến một chỗ nào đó, mặc kệ sống chết. “

Hắn không nói gì cúi đầu nhìn tôi, biểu tình vạn phần
gian nan, giống như ngày trước tôi phải lựa chọn giữa QQ và 360 khi hai cái này
đại chiến… Sau một lúc lâu, hắn cũng thỏa hiệp: “Em xuống dưới trước, đứng lên
bậc thang kia.”

Ở trên tấm lưng rộng lớn kiên định của Quan Ứng Thư,
cuối cùng thì tôi đã có thể hít thở không khí trên cao trong truyền thuyết rồi
= =

Rất nhiều đứa trẻ cũng được cha mẹ cõng đến tham gia
náo nhiệt, cho nên lấy tầm mắt của tôi xem qua đại dương người mênh mông đều là
trẻ con chưa dứt sữa, chỉ mình tôi, hai mươi mấy tuổi rồi còn làm chuyện như
đứa trẻ con, vô tâm vô phế lắc lắc bả vai người nào đó: “Em cũng muốn ăn kẹo hồ
lô…” Kỳ thật trước kia tôi không thích ăn cái này, cảm thấy nó ngọt đến phát
ngấy, nhưng sau khi mang thai khẩu vị biến đổi nghiêng trời lệch đất, trên cơ
bản chỉ cần là đồ ăn tôi sẽ không cự tuyệt, nhưng TMD* là tôi đã không kiêng ăn
như vậy mà vẫn thường thường bị vây trong cảm giác đói khát, trong bụng gọi là
mang thai đứa bé, thực ra là mang cái hang không đáy đúng hơn… (*một câu chửi)

Con hổ cuối cùng cũng tức giận: “Yên tĩnh một chút,
đừng được một tấc lại tiến một thước.”

Tôi ỷ vào đứa nhỏ trong bụng cũng họ Quan, trở nên
khinh người quá đáng: “Em mặc kệ, anh không mua cho em em sẽ khóc, giống bé
trai phía trước kia kìa…” Sau khi nói xong cũng thấy mình hơi quá đáng “Được
rồi, anh thả em xuống để em tự mua cũng được.”

Người phía trước im lặng, bị bao phủ trong đám người
ấm ĩ vang trời, tôi rầu rĩ không vui nói thầm : “Đường đường một tổng tài mà
ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con ăn, cái này mà truyền ra ngoài thật sự
là làm cho người trong thiên hạ cười nhạo rớt cả răng hàm…”

Nhưng người nào đó da mặt còn dày hơn cả tường thành,
đối với sự kích thích châm chọc kích tướng của tôi làm như không nghe thấy,
không để ý tới đám người hỗn loạn đang trái quanh phải quấn liền mở ra một con
đường. Tôi bị dời đi sự chú ý, kinh ngạc hỏi: “Vị trí vừa rồi không phải thiên
thời địa lợi sao? Sao lại đi làm gì?”

“Ở đó nhiều người.” Hắn thản nhiên giải thích.

Chém, dân số thành phố này đã lớn tới mức vượt quá tải
lượng của nó, đổi lại mà nói, chính là thành phố đã quá tải. Hiện tại buỏi lễ
này mười năm mới có một lần, long trọng như vậy, hấp dẫn những người chán ghét
tiết mục giải trí cuối năm nghìn bài một điệu vọt tới đây như thủy triều, có
chỗ chạm mũi chân đã cám ơn trời đất rồi, còn hi vọng có được chỗ đứng nhỏ
nhoi? Đúng là mơ mộng hão huyền, được voi đòi tiên… nhưng tôi ở đằng sau Quan
Ứng Thư không nhìn ra, chỉ biết suy tính tới yếu tố không gian mà không để ý
tới yếu tố con người …

Kết quả làm cho người ta mở rộng tầm mắt nghẹn họng
nhìn trân trối, đối với Quan Ứng Thư mà nói, nào có chuyện gì là không thể? Một
nhân viên mặc tây trang đi giày da bắt chước Trư Bát Giới cúi đầu khom lưng,
thấp đến sắp chạm đất: “Không biết Quan tổng đại giá quang lâm, không có tiếp
đón từ xa, mong ngài thứ tội.”

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Chỗ ngồi của ngài và phu nhân ở bên kia, mời đi theo
tôi.” Vẫn là thái độ như nhã lễ độ đưa chúng tôi tới hàng ghế VIP số lượng có
hạn thịnh hành trên giang hồ đã lâu, không những thế còn có cả nệm ghế? Sao
không bê cả sô pha tới đây luôn đi = = trên bàn phía trước có đủ các loại điểm
tâm hạt dưa đồ uống, còn có các loại kẹo hồ lô, vô cùng chu đáo, quả thực không
khác gì cúng tế Bồ Tát.

Hơn nữa vị trí cũng rất hoàn hảo, ở ven sông, đối diện
với trung tâm bắn pháo hoa. Ngồi ở chỗ này, mỗi một đóa nở rộ đều có thể nhìn
thấy không sót tí gì. Tôi kích động không thể đè nén, lập tức gọi điện thoại
khoe với Trúc Diệp, nào biết giọng cô ấy uể oải không thôi: “Đừng nói nữa, tớ
đã bị bắt cóc .”

Tôi quá sợ hãi: “Cái gì? ! Ở đâu, báo cảnh sát chưa?
Bọn cướp muốn bao nhiêu tiền chuộc?”

“Ai, chẳng lẽ tớ báo cảnh sát rằng người đó chính là
ông bố ngang ngạnh tùy hứng không có lí lẽ sao, muốn tớ vì nghĩa diệt thân
sao?” Cô ấy phiền muộn không thôi.

“Ồ, con gái xa nhà nên bố lo lắng thôi, cũng tại cậu
đã gần sang năm mới rồi mà còn ở đây ra oai với Lý Quân Thành, không chịu về
nhà cơ, đáng bị ông ấy trói!” Tôi không có chút đồng cảm nào.

“Ai bảo tớ ra oai với hắn tớ sẽ không để yên đâu! Tớ
với hắn không còn chút quan hệ nào nữa, trước kia không có, về sau càng không!”
Dường như cô ấy bị nói trúng điểm yếu, tức giận quát ầm lên.

“Ồ? Không quan hệ thì sao cậu lại đặt biệt danh cầm
thú cho hắn? Chỉ sợ có ẩn tình khác nha? Sao cậu hiểu rõ hắn như vậy? …” Tôi
gần đây bị lây nhiễm từ Tả San Hô, nên ngôn ngữ trở nên lưu manh gấp hai trăm
lần.

Đại BOSS thường xuyên ho khan, không biết là bị không
khí lạnh ở đây thổi cho bị cảm hay là nhắc nhở tôi chú ý thân phận chú ý ảnh
hưởng chú ý tìm từ nữa.

Tôi đối với hắn không khác gì trước đây với pháo, đều
là vừa thương vừa sợ, hiện tại hắn đang lạm dụng uy quyền, tôi chỉ còn cách thu
lại sự lưu manh: “Được rồi, cậu về nhà nói chuyện với bố đi, ông sẽ hiểu cho
nỗi khổ của cậu mà.”

“Đừng đề cập đến người bảo thủ kia với tớ, đúng là
không khác gì tảng đá dưới gầm cầu, lại thối lại vừa cứng. Ông ấy không hiểu
đạo lý nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, mọi người bình đẳng gì cả.”
Giọng nói cô ấy ưu thương mà bất đắc dĩ.

Tôi không nói gì, có người bố bảo thủ cũng vẫn hạnh
phúc, còn hơn là không có. Tôi đột nhiên nhớ tới một lần nào đó đọc qua một
cuốn sách của một tác giả mắc bệnh nan y, trong đó có một câu khiến người ta
tỉnh ngộ: ưu thương sẽ làm cho khuôn mặt trở nên đáng ghét. Nếu đã lựa chọn
sống sót, thì phải xác định gánh vác nhiều thứ, những cảm xúc vô vị kia, sao
lại để nó ảnh hưởng tới cuộc sống vui vẻ của chúng ta chứ?

Ngày trước tôi kinh ngạc không thôi, một người đang
đứng trước quỷ môn quan, nhưng suy nghĩ thì lại như ngâm mình trong bình mật
ong rồi lạc quan suy nghĩ, thấu hiểu cuộc sống, thật khiến chúng ta xấu hổ.

Cúp điện thoại được một lát thì người chủ trì liền
bước lên đài tuyên bố đã đến lúc khai mạc bữa tiệc pháo hoa, đầu tiên thì vẫn
lảm nhảm một chút về các thành tựu chủ nghĩa khoa học chủ nghĩa xã hội gì đấy
rồi mới cam tâm rời đi, dành thời gian còn lại cho pháo hoa sắc màu rực rỡ.

Pháo hoa mà tôi nhớ mong bấy lâu cuối cùng cũng chậm
rãi phóng lên trên bầu trời đêm trên nền bản nhạc 《another day in paradise》. Bởi
vì mấy ngày trước tuyết ùn ùn kéo đến như lông ngỗng, nên thời tiết hôm nay
sáng sủa, những ngôi sao nhỏ li ti trên bầu trời cũng được ngắm nhìn không
chuyển mắt, không hề bị ánh sáng của pháo hoa làm cho mờ nhạt. Một màu đen của
chân trời bỗng nhiên ánh lên một chút sắc màu như một bức tranh tuyệt đẹp mà
bảng pha màu không thể tả hết các sắc thái màu sắc.

“A, khuôn mặt cười kìa, anh thấy không?” Tôi vô tình
đắm chìm trong những màn pháo hoa sáng tạo, giọng nói không tự chủ được cao vút
lên. Phía sau ồn ào tiếng người, có người hò hét hoan hô vì pháo hoa, có người
lại đang hưởng thụ và tán thưởng bản thân sau một năm cần cù vất vả.

Sắc trời trở nên hay thay đổi, màu tím của quả nho
đông lạnh, hồng của bánh ngọt táo mèo, xanh lục của quả bí, vàng đậm, vàng đỏ
của mặt trời lặn, vàng nhạt của lúa mì, xanh của biển… Đủ các loại màu mà tôi
gần như không tìm thấy từ nào phù hợp dần dần hiện ra trên bức thảm nhung màu
đen, giống hoa tươi ganh đua nở trong công viên mùa xuân, không loại nào chịu
thua kém…

“Oa! Mau nhìn mau nhìn, đó là bốn chữ chúc mừng năm
mới đó, đại BOSS, anh có nhìn thấy không? Thật thần kỳ, thật đồ sộ, thật rực
rỡ!” Tôi một khi kích động thì không lớn không nhỏ, bắt lấy tay áo của hắn, kéo
lỗ tai hắn mà hô to gọi nhỏ bên cạnh. Hết cách rồi, nếu không gần gũi như vậy
thì căn bản là không có cách nào khác để trao đổi.

Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt là
giễu cợt vô cùng rõ ràng mà tôi chưa thấy bao giờ, nhưng giây phút này, tôi đột
nhiên cảm thấy chúng tôi thật sự rất gần nhau. Bỏ qua tất cả yêu hận tình thù,
ân oán khúc mắc của đời trước, chúng tôi chỉ là một đôi vợ chồng bình thường,
trải qua những ngày bình thản nhưng lại không bình thường nhất, hiểu rõ những
thăng trầm, ngọt bùi đắng cay của cuộc sống…

Người đàn ông vừa mới chỉ chỗ cho chúng tôi đang cung
kính đi tới, nói khẽ: “Quan tổng, nửa phần sau của màn pháo hoa còn có tiết mục
cầu nguyện đốt đèn trời, mời Quan tổng Quan phu nhân ‘’di giá’’ đến xem.”

Tôi gật đầu như giã tỏi: “Được được, chúng tôi nhất
định sẽ đi.” Sau khi ông ta khoan thai lui ra, đại BOSS lại không vui, lạnh
nhạt nói: “Chỉ thích xem náo nhiệt, đúng là ngây thơ!”

Tôi ăn không nói có giải thích: “Hôm nay là giao thừa,
cầu nguyện để sang năm ưng thuận tốt đẹp có phải ngây thơ đâu, em còn muốn cầu
cho rất nhiều người nha, cục cưng , mẹ chồng, bố…” Đếm trên đầu ngón tay một
loạt cái tên, trong lòng đã lặng lẽ chôn xuống ước nguyện quan trọng nhất.

Chỉ còn nửa giờ nữa là tới giao thừa, tôi hưng phấn
kéo Quan Ứng Thư đi về phía bờ sông nơi cho phép đốt đèn trời, có một vài đứa
trẻ không chịu nổi buồn ngủ nên đã ngủ, người lớn sợ chúng nhiễm lạnh, cho nên
vội vàng lùi lại, bờ sông cũng không đến nỗi chen chúc nhau, vẫn có thể đứng
vững hai chân, nhưng cũng không rộng rãi, trên cơ bản hai người mà không nắm
chặt tay thì xoay người sẽ không thấy nhau.

Đốt đèn trời vô cùng đơn giản, đã có người đưa cho
chúng tôi cái khung bằng trúc nguyên vẹn, chúng tôi chỉ cần viết nguyện vọng
lên trên tò giấy, rồi dùng nhựa cao su dán lên trên cái thẻ trúc, sau đó châm
lửa ngọn đèn dầu phía dưới là xong. Lúc đầu tôi tưởng phức tạp lắm, còn định
trông cậy vào Quan Ứng Thư bị tôi kích động lôi kéo đến đây, nhưng bây giờ phát
hiện ra, dễ như ăn mì tôm…

Tôi vô cùng vui vẻ cầm bốn cái, đưa Quan Ứng Thư cầm
giúp thì hắn không tình nguyện: “Lòng tham không đáy rắn nuốt voi.” (Ý chỉ lòng tham không
đáy, được voi đòi tiên)

Tôi không cho là đúng: “Nhiều nguyện vọng thực hiện tỷ
lệ thành công cao hơn, anh chưa học qua môn thống kê hả?”

Chữ của tôi quá khó nhìn, nhất là khi viết bằng bút
lông, phải nói là vô cùng thê thảm, không khác gì chữ giáp cốt*khiến người ta
khó để đọc rõ ràng. Sau khi cố lấy dũng khí viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo
vẹo thì dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chăm chú vào đại BOSS: “Nếu không, em đọc
anh viết nhé? Em biết chồng em không gì là không thể, ba mươi sáu bản lĩnh
không gì là không giỏi …”

(Chữ giáp cốt: là một loại văn tự cổ đại của Trung
Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của
chữ Hán)

Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên *,
hình như câu nói kia lấy lòng người hỉ nộ vô thường như hắn, hắn cười hôn cái
trán của tôi: “Vậy vi phu cung kính không bằng tuân mệnh …”

(*chuyện gì cũng vượt qua được, chỉ có lời nịnh nọt là
không thắng được, “mã thí” có thể hiểu là “vuốt đuôi ngựa” )

Phía sau một đứa trẻ bảy tuổi của một gia đình thấy
một màn này, bắt chươc học theo: “Bố ơi, con là Tôn Ngộ Không, sẽ viết bút
lông, vi phu cũng cung kính không bằng tuân mệnh một chút đi.”

Một đám người cười đến không ngừng được…

Chỉ có tôi, mặt đỏ như ngọn lửa của đèn trời phía chân
trời.

Kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn viết
chữ, lúc trước ký giấy khế ước tôi dĩ nhiên đã được nghiệm qua hắn rồng bay
phượng múa, động tác phiêu dật như mây. Chữ viết xuống cực vì không đối xứng,
là khí phách ỷ thế hiếp người, không khác gì con người của hắn, cho nên cổ ngữ
có nói: chữ cũng như người, quả nhiên không phải không có lý .

“Cái thứ nhất, viết mong ước cục cưng năm mới khỏe
mạnh, vui vui vẻ vẻ !” Tôi chỉ biết chúc phúc đơn giản, cho cục cưng tôi yêu.

Hắn ngẩng đầu, không nói gì liếc nhìn tôi một cái:
“Con quá nhỏ, không biết cái gì gọi là vui vẻ đâu.” Nhưng nói tới nói lui, vẫn viết
những lời tôi nói ban đầu lên. Nét chữ đều đều, đường cong lưu loát, đến chỗ
ngắt cũng đẹp. Văn chương cứng cáp thanh dật, nhẹ nhàng sảng khoái, quả thật là
làm cho tôi mở rộng tầm nhìn.

Tôi mắt sáng như sao, đồng thời vừa hâm mộ lại vừa
ghen tị nói thầm trong bụng: “Đúng là toàn năng không phải người…”

“Cái thứ hai, mong sao bố mẹ chồng khỏe mạnh, vĩnh
viễn hạnh phúc.” Tôi phát hiện lời nói của tôi quá mức nông cạn, lăn qua lộn
lại như rang cơm cũng chỉ có một hai câu, không hề mới mẻ.

Hắn lại giương mắt nhìn tôi, có lẽ là đang nhớ lại
điểm số môn văn của tôi, sau đó yên lặng không nói gì viết xuống…

“Cái thứ ba chính là bố trẻ mãi không già, sau đó,
thân thể mau mau khỏe lại… Ừ, chỉ thế thôi.”

“Vậy vừa rồi em lấy tận bốn cái làm gì?” Hắn thản
nhiên hỏi, trong giọng nói tràn ngập bất mãn, cũng không biết là do không quen
nhìn tôi chiếm tài sản chung như vậy hay là chưa ước gì cho hắn.

Đốt lửa, đèn bay lên, nghi thức đơn giản như vậy, tại
giây phút đặc thù, tại bầu trời chói mắt, trong nháy mắt ấm áp, mấy cái đèn
trời bình thường đến mức không thể bình thường hơn được giao cho sứ mệnh quan
trọng, giống như chim hoà bình sau khi chiến tranh chấm dứt, như đồng tiền xu
sau khi hứa nguyện, như bánh trôi trong tết nguyên tiêu…

Ánh lửa màu da cam che màu trắng của giấy chậm rãi bay
lên bầu trời đêm, giống như dùng hai tay thành kính nâng lên hy vọng cùng ánh
sáng, rõ ràng là không sáng chói như pháo hoa vừa rồi, nhưng mang trong mình
nhiều nguyện vọng tốt đẹp của mọi người, không một loại ánh sáng nào trên đời
có thể so với nó…

Tôi thừa dịp đại BOSS coi như thả lỏng cảnh giác, có
chút suy nghĩ ngóng nhìn bầu trời đêm, giơ tay yêu cầu: “Em muốn đi toilet.”

Lông mày vừa dài lại vừa khí phách của hắn hơi hơi
nhíu lại: “Anh nhớ là em mới đi không lâu mà.”

Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng chỉ có chuyến đi
toilet mới có thể giúp tôi ở lại bên cạnh hắn: “Nhưng buổi tối em quả thật uống
rất nhiều canh gà, à, vừa rồi còn nước trái cây nữa, gần đây hệ tiêu hoá có vẻ
bén nhạy, nhất châm kiến huyết*…” Tôi sử dụng mọi thủ đoạn tồi tệ có thể.

(*gãi đúng chỗ ngứa)

Thế rồi hắn mới đồng ý: “Mong sao cái não hạt dưa của
em có thể nhạy bén một chút.”

“… = = “

“Có tìm được chỗ không?” Hình như là không yên tâm cái
đầu của tôi, cuối cùng lại hỏi một câu.

Tôi lập tức gật đầu như con gà mỏ thóc: “Biết rồi,
theo hướng tám giờ, nếu lấy tọa độ hiện tại của chúng ta làm mốc thì nó lệch 38
độ bắc.” Tôi chuẩn xác đọc lên vị trí mới được cho đi.

Tôi lén lút rời đi như tên trộm, đến chỗ bờ sông cách
hắn thiên sơn vạn thủy biển người, tìm một vị trí khác cầm chiếc bút lông
nguệch ngoạc viết lên: “Quan Ứng Thư cùng Mạc Nhan Hinh cầm tay đến già, vĩnh
kết đồng tâm.” Nhìn bé gái bên cạnh cười toe toét viết chi chít chữ, cảm thấy
tờ giấy của tôi vốn đã ít chữ lại dưới ánh sáng của chiếc đèn có vẻ kém cỏi mà
đơn bạc, thế nên viết thêm một câu “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới
đất nguyện làm cây liền cành”. Hiểu biết về mấy câu thơ tình yêu của tôi rất ít
ỏi, huống chi mấy câu kinh điển lưu danh muôn đời tôi biết lại quá xót xa đau
khổ, không hợp để viết lên đây, tôi do dự một lúc, nghĩ đến đau cả đầu, vẫn
không có kết quả. Chỉ đành lưu luyến buông bút, thắp lửa lên, nhìn chiếc đèn
lắc lư bay lên trời, giống như cánh chim to dài trong suốt, trên cổ đeo tâm tư
vướng bận nhất của tôi, bay đi về miền đất xinh đẹp xa xăm… …

Hài lòng trở lại chỗ nhưng không tìm thấy bóng dáng
tuấn tú lãnh ngạo kia (lạnh lùng + cao ngạo), tôi gần như đổ mồ hôi
lạnh. Định đi tìm, lại sợ hắn trở về không thấy tôi cũng sốt ruột, đang không biết
làm thế nào thì bên tai truyền đến giọng nói bất mãn của một nữ sinh đang kéo
tay bạn trai: “Anh thấy người ta vĩ đại chưa, đẹp trai dã man, lạnh lùng như
vậy mà còn dịu dàng thắp đèn vì bạn gái. Viết rất nhiều câu thật lòng, vừa lãng
mạn lại vừa cảm động, bạn gái anh ấy tên là gì ấy nhỉ, à, là Mạc cái gì Hinh
ấy, cô ấy hạnh phúc biết bao… Chữ của anh ấy cũng đẹp nữa, đây chính là chính
tông hành thư. Đẹp trai mạnh mẽ, có thể so với nhân Vương Hi Chi.

So với cái chữ như gà bới của anh đúng là một trời một
vực, mà có khi còn không được như thế ý chứ, em nghi anh không trung thực lắm.
Tốt nhất hãy thành thật khai báo…” Tiếng nói càng lúc càng xa rồi biến mất hẳn.

Tôi đi theo hướng bọn họ, thấy Quan Ứng Thư ngọc thụ
lâm phong nhàn nhã đi tới bên này, hình như khóe miệng có hơi nhếch lên. Sau
lưng là tấm màn đen, ánh lửa sáng chói giống như hắn là vị thần từ trên trời
rơi xuống. Tôi tiến lên giả vờ hỏi: “Vừa mới đi qua một đôi yêu đương, họ nói
có người tên là Mạc Nhan Hinh thật sự hạnh phúc…”

Hắn quay mặt đi, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng,
sau đó lập tức khôi phục lạnh lùng đạm mạc: “Có nhiều người trùng tên mà.”

Tôi rất khó chịu, chỉ có thể ôm tấm lưng rộng lớn của
hắn mà cảm thán: “Nhưng mà, em thật sự cảm thấy thế giới này không có một Mạc
Nhan Hinh nào có thể có thể hạnh phúc hơn em…”

Lưng hắn cứng đờ, ôm lại tôi, cằm vô tình cọ cọ trên
đầu tôi: “Chúc mừng năm mới!”

Tôi mơ màng nghe thấy tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên
cùng tiếng pháo hoa nổ mạnh, nhưng tất cả, cũng không bằng tiếng tim đập vững
vàng của Quan Ứng Thư. Tôi mơ màng nghĩ, mặc kệ ân oán trước kia, mặc kệ gian
nan hiểm trở, chỉ cần em ở trong lòng anh, nghe tiết tấu tim anh đập, cũng đã
thấy sống không lãng phí …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.