*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Duẩn Duẩn
Nhà soạn nhạc hoàng gia của nhà hát đã từng nói với tôi: “Một ca khúc, đặc biệt là ca khúc có sự dung hòa về tình tiết vở kịch giống như Opera cần phải có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt về âm vực(*) rộng hạy hẹp của diễn viên.”
(*) 音域 (Tesstura): Hiểu nôm na thì định nghĩa rộng của âm vực là khoảng cách từ nốt thấp nhất đến nốt cao nhất mà một người có thể phát âm được.
Trong thanh nhạc hiện đại, âm vực được dùng để xác định và phân loại giọng hát (có 4 giọng hát chính).
Tôi hiểu ý của ông ấy, mỗi thang âm đều có hàm ý cố định hoặc không cố định.
Lấy ví dụ nếu âm cao của một ca khúc đại diện cho “câu hỏi” và âm trầm đại diện cho “câu trả lời” (1), trong khi diễn viên chỉ có thể hát phần âm cao thì chẳng khác nào đang nói ca khúc ấy chỉ đặt ra hàng loạt các câu hỏi chứ không có trách nhiệm trả lời.
Nó cũng giống như một màn kịch hoàn chỉnh từ đầu chí cuối khiến người xem hồi hộp thấp thỏm cả buổi mà mãi chẳng có lời giải đáp.
Lúc nghe những lời ấy, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ.
Bởi tôi biết đời mình sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội bước lên sân khấu Opera với vai trò là một vai chính.
Thế mà khi nhìn vào bản nhạc phổ này, tôi chợt nghĩ, sở dĩ nhà soạn nhạc ấy nói vậy là vì tài năng và tầm nhìn của ông ta quá hạn hẹp.
Bóng ma là một thiên tài, tôi nghĩ thầm.
Phong cách sáng tác của chàng, cho dù là thế giới của mấy thập kỷ sau cũng chưa từng nghe đến.
Ca khúc này chàng viết không có âm trầm trong phần thanh nhạc(*).
Bạn có thể tưởng tượng được một ca khúc không có âm trầm là thế nào không? Là bất cứ nơi nào có nhu cầu “trả lời”, chàng đều thay thế bằng nhạc cụ có âm sắc thấp và êm dịu, không những không có chút đột ngột mà còn thổi bùng lên một loại mỹ cảm nghệ thuật chứa đựng sự óng ả, thanh thoát.
(*) Thanh nhạc là kiểu nhạc với yếu tố chủ chốt nhất là giọng hát của ca sĩ – thuộc trung tâm của bài nhạc.
Giọng hát của ca sĩ được xem là nhạc cụ chính của bản nhạc.
Tôi kiềm lòng không đặng ngâm nhẹ khúc dịu êm.
Ngay từ lúc phát ra âm tiết đầu tiên, tôi đã biết, bài hát này được viết cho riêng tôi….!Nó quá phù hợp với tôi.
Giọng tôi kỳ thực không khó nghe, nhưng mỗi khi hát tôi lại luôn vô tình chạy cao hơn một tông, lý do chính là do giọng tôi quá trẻ con và trong trẻo, trời sinh ra vốn đã vậy, đâu có cách nào thay đổi được, nếu không…!tôi đã có thể đi theo con đường giọng sopranos (giọng nữ cao).
Âm vực nhóm giọng này dù cao vút nhưng đặc biệt dày và khỏe, chứ không hề giống tôi vừa mỏng lại vừa yếu có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.
Không biết Phantom đã làm thế nào…!mà bài hát này hoàn toàn phù hợp với âm vực của tôi.
Hoàn toàn phù hợp có nghĩa là mọi âm tiết trong bài hát này chỉ có thể được phát ra bởi tôi.
Hơi thở, giọng nói và tình cảm của tôi chính là trạng thái tốt nhất dành cho nó.
Nghĩ vậy, tai tôi nóng bừng lên, không tự chủ được mà nhìn trộm Bóng ma.
Chàng đang thư thái dựa nửa người trên cây đàn đại phong cầm, đốt ngón tay tùy ý lướt nhẹ trên thân đàn.
Giây phút ấy, đôi mắt chàng trông có vẻ dịu dàng hơn khi được ánh nến bốn xung quanh chiếu rọi.
Ánh sáng của ngọn nến sẽ vô nghĩa biết chừng nào nếu nó chỉ tự soi sáng và tự khoe chính mình.
Tim tôi đập thình thịch, máu trong người như chảy ngược lên mặt và má tôi nóng bừng đến cực độ.
Có một giọng nói không ngừng thúc giục trong lòng tôi: “Đừng nhìn chàng và cũng đừng ngắm chàng.
Chàng có thể viết một ca khúc tặng mi đã là ban ơn cho mi lắm rồi”.
Khốn nỗi, đôi chân tôi vẫn không chịu nghe lời mà cứng đầu bước qua.
Điều nảy chẳng thể trách tôi được, bởi từ trước đến bây có bao giờ tôi có lý trí ở trước mặt chàng đâu.
Như mọi khi, chàng vẫn nhìn tôi bằng cái nhìn lạnh nhạt và hờ hững, không yêu mà cũng chẳng ghét, không phấn hưng mà cũng chẳng sầu tư.
Chàng dường như chấp nhận mọi thứ và chỗ đứng của chàng, và rồi nhún vai, chàng bước qua, quay trở về với âm nhạc và thế giới của mình.
Có lẽ ánh nến xung quanh quá ư dịu dàng và nền nã, như thể những đóa hoa được tưới tắm dưới ánh trăng, âm thầm, khiêm hạ và lặng lẽ.
Chìm đắm trong bầu không khí đầy xúc cảm ấy, tôi không cầm nổi lòng mà có chút mê muội.
Ca khúc này nói về một người tuyết độc ác, u ám và cổ quái.
Vào khoảnh khắc giao thoa giữa mùa đông và mùa xuân, nó đã gặp được thiên thần của đời mình.
Người tuyết say đắm nụ cười xinh đẹp của thiên thần đến nỗi không cách nào có thể tự thoát ra, và cuối cùng nó chọn giam cầm nàng trong hầm băng dưới lòng đất.
Trớ trêu thay, thiên thần vừa bước vào hầm băng giá buốt, mái tóc dài vàng hoe óng ánh của nàng đã biến thành một đám cỏ khô cháy rụi, đôi mắt nàng cũng hóa thành một màu tro xám xỉn, chết chóc.
Bị cầm tù một thời gian dài, nàng càng giống như một bông hoa mất nước, chết khô trong hầm băng lạnh lẽo.
Sau khi phát hiện nàng đã chết, người tuyết không đau khổ cũng chẳng buồn bã, không hối hận cũng chẳng xót thương.
Mà ngược lại nó mất bình tĩnh cắt hết mái tóc nàng, rồi gìn giữ vật ấy cho mãi đến cuối đời.
Đoạn hát tự nhiên của tôi là phần thiên thần, về phía người tuyết thì được thay thế bằng đàn cello.
Trong mắt Phantom, thiên thần là ai, người tuyết là ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng còn đối với tôi, tôi và chàng, rốt cuộc ai là thiên thần, ai là người tuyết đã không còn nói rõ được nữa rồi.
Cuối bài hát, khi thiên thần sắp chết, giai điệu của ca khúc hệt như tiếng băng tuyết khóc lịm đi dưới ánh mặt trời mùa xuân (2).
Tôi dừng lại và không hát tiếp nữa, mà tiến lên một bước, tháo chiếc mặt nạ của chàng ra.
Chàng hơi mất tự nghiên nghiêng đầu, song không hề tức giận, hoặc chăng chàng cảm thấy nó chẳng quá quan trọng.
Để ý chàng làm chi.
Tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng, rồi nhón chân lên, đến bên phần tai và gò má không hoàn mỹ của chàng, nhẹ nhàng thì thầm rằng: “You are my angel of spring.” (Chàng là thiên thần mùa xuân của em)
Sau ngày hôm đó, tôi không còn nhìn thấy “dấu vết” của Phantom nữa, và cũng chẳng biết chàng đã đi đâu.
Tuy vậy, tôi không có thời gian suy xét xem chàng đã đi đâu – bởi vì chàng đã gây một rắc rối lớn cho tôi.
Đêm đó, chàng quả thực đã đánh Louis đến bất tỉnh rồi ném hắn ở sau sân khấu của nhà hát! Ngày hôm sau, khi mọi người đến luyện tập mới hốt hoảng phát hiện ra hắn.
Hiện tại, Louis ghét cay ghét đắng tôi.
Tên nhãi này được rất nhiều quý bà trong giới thượng lưu mê mẩn và ái mộ, chỉ cần hắn sẵn lòng bán rẻ sắc đẹp của mình, đám quý bà kia búng một ngón tay cũng có thể ép chết tôi.
Tôi không khỏi rầu rĩ.
Tất cả là do Bóng ma cả, chàng quá bốc đồng.
Tôi đã cố gắng làm sáng tỏ mọi việc song có vẻ như bằng không.
Một ngày nọ, sau khi kết thúc buổi tập, tôi gọi giật hắn lại và giải thích với hắn một cách chân thành rằng tôi không làm gì cả.
Thế mà Louis vẫn nghiến răng nghiến lợi, nhìn tôi đầy thù hằn: “Mồm miệng quỷ quyệt! Đồ đàn bà độc ác!”
Tôi: “…”
Tôi lại lặng lẽ phân trần: “Thưa anh, anh không thấy sức mạnh của chúng ta vốn dĩ chênh lệch sao? Tôi lấy đâu ra sức lớn như vậy để đánh anh bất tỉnh, lột đồ anh rồi còn kéo anh qua đoạn hành lang dài thườn và ném anh lên sân khấu?”
Hắn nghe xong, như đỉa nhảy phải vôi mà vội chửi đổng lên: “Đồ đàn bà độc ác! Tôi biết cô tới đây để làm nhục tôi!” Rồi hắn quay ngoắt đầu, giận đùng đùng chạy mất.
Tôi: “…”
Thật sự quá oan ức! Nhìn đèn tường u tối hai bên hành lang, tôi tự mình lẩm bẩm: “Tại chàng cả đấy.”
Không ai trả lời.
Tôi đứng ngẫm nghĩ, cũng phải, sao chàng có thể trả lời tôi được chứ.
Trong khi chàng đang âm thầm quan sát Christine nhảy múa hoặc ở dưới mê cung viết nhạc của chàng kìa! Thà đừng phỏng đoán gì thì hơn, càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy uất ức.
Tôi dùng sức dậm chân.
Tôi cũng muốn nổi giận đùng đùng rồi chạy biến đi cho khuất như Louis.
Đúng lúc này, một bông hồng đỏ đột nhiên rơi xuống phía chân tôi.
Cánh hoa hồng tươi sáng mà mềm mịn, gai hoa đã được cạo cẩn thận, được buộc lại bằng một miếng vải sa vàng nhạt và trong suốt.
Không hiểu sao tôi lại nhặt nó lên, phát hiện trên đó có một mảnh giấy nhỏ gắn kèm.
Vừa mở ra, đầu óc tôi bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Trên ấy viết:
“Đừng sợ.
Tôi sẽ trừng phạt hắn giúp em.”
Tôi: “…”
Tôi vốn dĩ không sợ.
Đó là bút tích của Phantom, tôi có thể nhận ra.
Nhất thời, niềm vui nhận được bông hồng đỏ cũng không thể khỏa lấp dự cảm mơ hồ chẳng lành trong lòng tôi.
Phantom muốn trừng phạt Louis, chàng sẽ làm gì? Louis là một kẻ khốn nạn chẳng có gì bàn cãi, bình thường hắn cũng có những hành động không đúng mực với mấy cô bé trong nhà hát, nhưng Bóng ma của kiếp trước chưa bao giờ để ý đến mấy chuyện vẩn vơ ấy.
Liệu chàng có để lộ thân phận hay không, để rồi giống như kiếp trước bị mọi người bao vây tấn công và biến mất trong mê cung dưới lòng đất?
Bằng đấy suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu tôi.
Mấy ngày sau đó tôi chẳng thể vào giấc, cứ trăn trở hàng giờ và thậm chí suốt đêm.
Cuối cùng, trong một buổi diễn tập vào thứ Sáu, dự cảm chẳng lành ấy lại bắt đầu bùng phát.
Nhân vật nữ chính bị ốm nhẹ nên tự nguyện từ bỏ vai chính.
Bấy giờ, nhà hát rối ren như giằng cối xay, bởi lẽ không tìm được nữ diễn viên đúng hạn.
Ngay lúc này, Louis cười khinh thị nhìn tôi trong đám đông, rồi đột nhiên hét to: “Meg có thể hát!”
Trong thoáng chốc, tiếng cười nhạo, đùa bỡn, la ó và những âm thanh tức cười phát ra từ nhạc cụ cùng vang lên liên hồi.
Mọi người đều biết nhược điểm về âm vực của tôi.
Rành rành là Louis đang cố tình chế giễu tôi.
Christien nghe thấy vậy tức giận cùng cực: “Louis, anh hơi quá chớn rồi đấy!”
Tôi thở dài, vỗ vai cô ấy, nhỏ giọng bảo: “Đừng giận, đừng giận.”
Louis khoanh tay, cười khẩy bảo: “Tôi quá chớn? Tôi quá chớn chỗ nào? Mấy ngày trước tôi còn nghe thấy cô ấy hát bài này ở phía sau sân khấu.
Cô ấy muốn hát nhưng ngại không lên tiếng.
Tôi nói ra nỗi lòng giúp cô ấy, có gì mà quá chớn? Đúng thật là toàn nghĩ xấu cho người tốt.”
~~~
*Chú thích:
(1) Dựa trên một cuộc phỏng vấn nào đó với Hans Zimmer, cụ thể là cái nào thì quên rồi ~~
(2) Sửa lại từ “Mặt trời tỏa sáng” của Cố Thành, câu chuyện là nguyên tác.
Tác giả: Bạn tôi bảo gần đây tôi có vẻ bị say đắm mấy kẻ vô dụng.
Sau khi đọc xong câu chuyện này của tôi, cảm thán bảo: “Tao thấy mấy tay viết lách như mày vốn chẳng cần bạn trai…”
Tôi ù ù cạc cạc nói: “Cần bạn trai làm gì? Bạn trai có hoàn hảo như mấy kẻ vô dụng tao viết không?”
*Hình ảnh minh họa:
Đàn đại phong cầm (Pipe Organ) loại vừa
Đàn đại phong cầm loại lớn trong nhà hát Opera hoặc trong nhà thờ
Bóng ma luôn đeo bao tay và mặt nạ các bạn nhé ^^.