Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 64



Lam Dĩ ngang nhiên bắt chéo chân, khóe miệng cong lên cười đắc ý, rồi khẽ quay đầu nhìn Hứa Tinh đang bị Hổ Khiên giữ chặt.

– Một lát tao sẽ cho cả hai cha con mày chết chung, cứ yên tâm mà chờ a.

– Ngô… – Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, trong đầu không ngừng van xin Hứa Biên đừng tìm y.

Hứa Biên tức tối tắt máy, bàn tay siết chặt điện thoại di động của mình, nghiêm nghị nhìn Gia Trình.

– Là Lam Dĩ.

– Cô ta không nói địa điểm ở đâu sao? – Gia Trình cau mày nhìn anh.

Hứa Biên bấy giờ mới để ý, nhân lúc anh định gọi lại cho Lam Dĩ, điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn gửi đến.

– Tại vực núi cách nhà hoang 100m rẽ trái.

Nói xong, Hứa Biên nhìn Gia Trình gật đầu, rồi tất cả bắt đầu xuất phát lên đường.

– Chúng ta có nên gọi cảnh sát không ạ? – Mạch Quai đưa mắt nhìn Hứa Biên đang tập trung lái xe, sốt ruột hỏi.

– Không được. Tiểu Tinh đang nằm trong tay Lam Dĩ, nếu cô ta biết được, nó không chừng tính mạng còn không giữ được. – Hứa Biên nghiêm nghị trả lời.

– Cháu nghĩ nên gọi thì tốt hơn, bên cô ta nhiều tay sai như vậy sẽ rất nguy hiểm, chúng ta bất quá còn không đấu lại được. – Dương Đình Phong đột nhiên lên tiếng.

Hứa Biên do dự suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy Dương Đình Phong nói cũng có lý, liền thở dài.

– Hảo hảo, mong rằng sẽ Tiểu Tinh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mạch Quai nhìn Dương Đình Phong gật đầu rồi lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

============

Cùng Lam Dĩ bước xuống xe, Hổ Khiên hung hăng nắm lấy áo Hứa Tinh kéo đi, trói thiếu niên vào gốc cây gần đó, rồi chậm rãi bước đến chỗ Lam Dĩ đang đứng cạnh vách núi.

– Kế hoạch đã thế này rồi, nếu như bọn chúng gọi cảnh sát thì sao?

– Thách bọn nó dám gọi đấy, khi đó chỉ có mà nhận lại xác tên ranh con này thôi. – Lam Dĩ tức tối trừng mắt nhìn Hổ Khiên, rồi đưa mắt lườm lườm thân ảnh của thiếu niên đang bị tay sai của ả canh chừng dưới gốc cây kia.

– Vậy…. theo như hợp đồng thỏa thuận.. – Hổ Khiên đột nhiên chìa tay trước mặt ả.

– Khi nào kế hoạch thành công, tôi sẽ đưa tiền cho anh. – Lam Dĩ lạnh lùng khoanh tay trả lời.

– Sao? Chúng tôi đã giúp cô đến tận bây giờ, hợp đồng đã ghi cô sẽ ứng tiền trước, như thế nào còn không chịu đưa!! – Hổ Khiên tức giận rống lớn.

Lam Dĩ không nói gì, hoàn toàn thờ ơ đến câu nói của gã. Hổ Khiên rốt cuộc cũng phẫn nộ, hai tay bất giác nắm thành quyền.

– Nếu cô không đưa tiền, hiện tại mọi việc tự cô giải quyết đi. – Nói xong gã liền xoay lưng bước đi, bất quá rất nhanh sau đó đằng sau lưng tựa hồ chạm phải vật gì đó, gã thừa biết kia chính là súng đi.

– Anh thử bước đi một bước xem, ngày mai tôi sẽ góp tiền mai táng cho anh. – Lam Dĩ điều chỉnh nòng súng, cười khinh bỉ nói.

Hổ Khiên vầng trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, gã khẽ nuốt nước bọt xuống yết hầu mình, trong lòng cứ thế mà chửi thầm Lam Dĩ, gã chậm rãi đưa tay vào túi quần, rút ra một con dao mini.

– Hảo, tôi sẽ chờ kế hoạch thành công, cô phải đưa tiền cho tôi. – Gã xoay người lại, trừng mắt trả lời ả.

Lam Dĩ nghe đến đây khẽ nhếch miệng cười một tiếng, cất súng vào túi áo của mình rồi tiến đến chỗ Hứa Tinh.

Một lát, Hổ Khiên vung tay lên cao định đâm Lam Dĩ, ả nhìn thấy đôi mắt trợn ngược của thiếu niên kia có chút nghi ngờ, khẽ đưa mắt nhìn dưới bóng của mình, liền nhanh tay lấy súng ra xoay người lại bắn hai phát vào ngực gã.

– Hự… ư…. – Hổ Khiên mở lớn mắt nhìn Lam Dĩ, quỵ đầu gối xuống đất ôm lấy ngực mình, rốt cuộc liền ngã gục xuống, tim ngừng đập.

– Hahaha! Haha! – Lam Dĩ đột nhiên cười lớn, không khỏi khiến cho cả đám gã tay sai cùng Hứa Tinh kinh hãi nhìn ả, ả kia quả thực điên thật rồi.

Một lát, nụ cười trên gương mặt Lam Dĩ tắt ngụm, tiếng còi xe cảnh sát phát ra làm ả vô cùng phẫn nộ, liền hùng hổ hướng bọn tay sai quát lớn.

– Bọn mày chặn đường cảnh sát cho tao!! Khốn nạn, to gan dám gọi cảnh sát sao, xem ra chúng mày muốn nhận xác tên ranh con này rồi. – Lam Dĩ hung hăng túm lấy tóc Hứa Tinh kéo lên, chỉa súng lên đầu thiếu niên lôi y đi.

Hứa Biên cùng mọi người bước xuống xe, một mạch chạy thẳng về phía trước, cư nhiên lại gặp phải tay sai của Lam Dĩ.

– Chú và Gia Trình mau đi cứu Tiểu Tinh, ở đây có bọn cháu là được rồi. – Mạch Quai hướng anh và Gia Trình nói.

– Được rồi. – Hứa Biên gật đầu, không chần chừ gì nhiều liền cùng Gia Trình ba chân bốn cẳng chạy đi.

“Bốp” một tiếng, Mạch Quai chưa kịp phản ứng đã bị bọn chúng giáng một cú ngã nhào xuống đất, ngay lập tức Dương Đình Phong liền bước tới vung tay vung chân, một phen đá một cước vào bụng bọn chúng.

– Mẹ kiếp! Ông chưa làm gì tụi bây dám động tay động chân rồi. – Mạch Quai tức tối đưa tay chùi vết máu bên khóe miệng mình, hùng hổ ngồi dậy gạt chân làm bọn chúng ngã xuống đất.

Đương nhiên việc này cả Văn Khải và đàn em cũng không ngần ngại ra tay, dùng vài chiêu bài võ thuật của mình mà chưa đầy một giây đã khiến nửa bên ngã nhào trên nền đất.

– Nói! Lam Dĩ đưa Tiểu Tinh đi đâu? – Mạch Quai hung hăng túm lấy áo một gã, quát lớn.

– Kia…. ở đầu đỉnh vực… – Gã run rẩy đưa tay chỉ về phía tay phải.

– Hừ! Lo mà sống tốt ở tù đi a. – Hắn vung tay bốp một cái vào mặt gã, rồi vội vã đứng dậy.

– Mạch Quai! Cẩn thận! – Một lát, thanh âm hốt hoán của Dương Đình Phong đột nhiên vang lên, Mạch Quai theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một gã đang vung dao về phía mình.

Chưa kịp phản ứng, Văn Khải đột nhiên xông tới vặn ngược tay gã ra sau, hung hăng bẽ gãy ngón út gã, thở hồng hộc đứng dậy.

Cư nhiên kia đã vô tình lọt vào mắt Mạch Quai, chờ tất cả tay sai của Lam Dĩ đã yếu dần, hắn liền hớn hở mà chạy tới ôm lấy cánh tay Văn Khải.

– Đại ca, đại ca hảo lợi hại nha. Cho em làm đệ tử đi, a?

– Cái thằng chết bầm này, tránh ra!! – Văn Khải tức tối mà gạt bỏ tay Mạch Quai xuống, phủi phủi tay áo rồi lạnh lùng bước đi.

– Đại ca, đại ca đã cứu em mà, đại ca!! – Hắn một mực chạy tới ôm lấy chân Văn Khải, không ngừng cầu xin.

– Mẹ kiếp! Cậu có tránh ra không?! – Văn Khải tức tối một phen đưa chân đạp vào bụng Mạch Quai, dứt áo rời đi.

– Đại ca!!

Một lát, cảnh sát rốt cuộc mới chạy đến, tóm tất cả bọn tay sai của Lam Dĩ túm lên xe.

============

Lam Dĩ một bên ghì chặt cổ Hứa Tinh, một bên đưa tay chỉa súng vào đầu thiếu niên, trừng mắt nhìn Hứa Biên và Gia Trình đang đứng phía trước.

– Các người dám qua đây nửa bước, tôi sẽ bắn bể sọ cậu ta!!

– Lam Dĩ, cảnh sát đã đến tận đây rồi, cháu mau dừng tay đi. – Hứa Biên nghiêm nghị mở miệng.

– Không! Không bao giờ! Trừ phi tôi phải trả thù được cho mẹ tôi, chú phải chết!! – Ả trừng lớn mắt tuyên bố.

– Hảo, cháu thả Tiểu Tinh ra, chú chấp nhận tính mạng giao cho cháu. – Hứa Biên rốt cuộc không còn cách nào khác, chỉ cười khổ mở miệng.

– Ngô… ngô. – Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu, nước mắt không ngừng trào ra, y tuyệt đối không để anh chết vì y được, thời gian qua anh đã lo lắng cho y nhiều lắm rồi, y không thể một lần nữa để anh bất chấp tính mạng vì y.

– Chú nghĩ tôi ngu chắc! Còn nữa Gia Trình, anh dám bỏ mặc tôi để đến với thằng ranh con này, xem ra tôi giết nó cũng không thừa thãi gì!!

– Phải làm thế nào cô mới thả em ấy? – Gia Trình lạnh lùng hỏi.

– Haha! Tại sao tôi phải thả cậu ta? Anh sẽ chấp nhận bên cạnh tôi suốt đời sao? Haha! Thật ấu trĩ a. – Lam Dĩ đột nhiên cười lớn.

Thời điểm đó, Mạch Quai và Văn Khải cũng chạy đến, chỉ thấy tình cảnh vô cùng căng thẳng trước mắt.

Hứa Tinh nghe đến những lời Lam Dĩ nói kia không khỏi tức giận đi, thiếu niên kia chính là lần đầu tiên tức giận như vậy, hai tay bị trói chặt bất giác nắm thành quyền, y khẽ trừng mắt nhìn ả.

Nhân cơ hội lúc Lam Dĩ đang dây dưa cùng Gia Trình và Hứa Biên, thiếu niên liền nhanh chóng với tay cởi trói cho chính mình.

– A.. Được rồi.

– Hứa Tinh kinh ngạc mở lớn mắt, khóe mắt nở lên ý cười, y nhanh tay gỡ bỏ dây trói xuống, khẩn trương lấy chiếc khăn trong miệng mình ném xuống đất, rồi nắm lấy cánh tay Lam Dĩ, liều mạng cắn mạnh một cái.

– Aa…aaaa! – Ả đau đớn mà thét lên một tiếng chói tai, cánh tay cũng đau mà bất lực làm rớt cây súng xuống đất.

Rốt cuộc không nhịn được thịnh nộ, Lam Dĩ liền một phen vung tay tát Hứa Tinh ngã xuống đất, hung hăng túm lấy tóc thiếu niên.

– Tên ranh con to gan!! Mày chết đi! – Rồi đưa tay bóp chặt lấy cổ y.

Hứa Tinh trong phút chốc liền trợn ngược hai mắt, nhưng rất nhanh liền đưa tay siết chặt lấy tóc Lam Dĩ, một phen kéo tóc ả, rồi đưa chân đạp vào bụng ả, xô ả nằm trên nền đất kịch liệt ho khan.

Lam Dĩ tức tối mà trừng mắt nhìn Hứa Tinh, với tay lấy cây súng trên nền đất, chỉa trước mặt thiếu niên

– Tiểu Tinh! – Hứa Biên hốt hoảng liền chạy tới túm lấy cổ tay Lam Dĩ, hai bên không ngừng giằng co qua lại.

– Gia Trình, mau đưa Tiểu Tinh ra!! – Anh hướng Gia Trình quát.

– Khốn nạn! Chú mau buông ra! – Lam Dĩ tức tối chửi lớn, hùng hổ di chuyển súng qua lại với Hứa Biên.

– Cháu mau dừng tay lại, mẹ cháu ở trên đó sẽ không đồng ý cháu làm việc này đâu! – Hứa Biên nghiêm nghị nói. �

– Không bao giờ! Mẹ tôi ở bên đó chắc chắc sẽ ủng hộ tôi, chú chết đi! – Lam Dĩ bắt đầu đưa tay bóp cò, mà Hứa Biên lại mạnh mẽ chống cự, cứ thế cả hai kịch liệt dây dưa, nhất thời cây súng bị di chuyển tứ phía, vang lên những tiếng ” đoàng đoàng” chói tai.

Lam Dĩ rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, một phen dùng đầu súng đánh vào đầu Hứa Biên. Sau đó liền khẩn trương di chuyển súng về phía Hứa Tinh, bóp cò.

– Tiểu Tinh! – Gia Trình hốt hoảng trợn lớn mắt, chạy tới ôm lấy Hứa Tinh xoay lưng lại.

– Hự… – Hứa Tinh mở căng mắt ngẩng đầu nhìn phản ứng của Gia Trình, chỉ thấy hắn đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước.

” Đoàng đoàng” hai phát súng lại tiếp tục bắn vào lưng Gia Trình, Hứa Biên mất hết kiên nhẫn mà giành lấy súng từ tay Lam Dĩ, khống chế hai tay ả ra sau. Ngay lập tức cảnh sát liền ập đến, ả liền hốt hoảng mà vung tay đánh vào bụng anh, nhấc thân bỏ chạy.

– Đứng lại đó!

Lam Dĩ chạy đến nửa đường thì lập tức dừng lại, chỉ thấy phía trước là vực núi sâu hơn 10m.

– Lam Dĩ, mau đầu hàng ngay đi, chúng tôi có thể giảm nhẹ tội. – Cảnh sát trưởng lên tiếng.

– Lam Dĩ, mau qua đây, nguy hiểm lắm. – Hứa Biên sốt ruột tiến tới chỗ ả.

– Các người không được lại gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!! – Ả hùng hổ tuyên bố.

– Lam Dĩ, đừng làm chuyện dại dột. – Hứa Biên nhanh tay tiến tới nắm lấy cổ tay ả.

– Không được, chú buông tôi ra.. A..aa!! – Lam Dĩ không ngừng giãy dụa kịch liệt, rốt cuộc sảy chân mà ngã xuống, nhưng rất nhanh liền được Hứa Biên túm lấy tay ả.

– Chú Biên, tôi không muốn chết, tôi không muốn vào tù!! – Lam Dĩ sợ hãi mà giữ chặt lấy tay Hứa Biên, khẽ đưa mắt nhìn vực thẳm phía dưới, ả bất giác nuốt nước bọt xuống cổ họng, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

– Đừng buông tay ra, các anh mau giúp tôi! – Hứa Biên hướng cảnh sát nói.

Bất quá chưa đầy một giây, Lam Dĩ liền không giữ được nổi liền ngã xuống.

– Aa….!!

– Lam Dĩ!! – Hứa Biên thất kinh nhìn thân ảnh Lam Dĩ rơi xuống vực, tim không ngừng đập nhanh.

– Chúng tôi sẽ phân phó mọi người xuống dưới xem xét tình trạng của nghi phạm. – Vị cảnh sát nghiêm nghị nhìn anh.

– Ừ. – Hứa Biên thở dài, sau rốt cuộc nhớ đến điều gì, liền chạy đến chỗ Hứa Tinh, chỉ thấy thiếu niên đang ôm lấy thân thể đầy máu của Gia Trình.

– Tiểu Tinh… anh… – Hắn đưa tay chạm lên gương mặt đầy nước mắt của thiếu niên, muốn nói gì đó.

– Không cần.. không cần nói… Anh Trình sẽ không sao, sẽ không sao. – Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu, nức nở nói.

– Anh đã bảo… phải mạnh mẽ… không được khóc…. sau đó… anh xin lỗi… có lẽ… đây chính là.. là… nhân quả… trước đây… anh từng tổn thương em.

– Không được nói. Không phải, không phải!! – Hứa Tinh cúi xuống ôm lấy đầu Gia Trình, không ngừng khóc lớn.

– Xe cứu thương đến rồi, mau đưa hắn vào bệnh viện! – Mạch Quai khẩn trương đỡ Gia Trình dậy, cùng Dương Đình Phong lẫn Văn Khải khiêng Gia Trình đến cán giường, đưa hắn vào xe xuất phát.

Đến nơi, các vị bác sĩ đã khẩn trương kéo Gia Trình vào phòng phẫu thuật, vội vã đeo khẩu trang vào, bắt đầu tiến hành công việc.

– Mau giữ máu cho bệnh nhân!

– Bệnh nhân bị bắn trúng 6 viên đạn, hai viên bắn trúng dạ dày, ba viên bắn xuyên ngực!

Hứa Tinh hai tay run rẩy đan chặt vào nhau, bộ dạng lấm lem đầy vết máu của Gia Trình trông thật thương tâm.

– Tiểu Tinh, con đừng lo, Gia Trình nhất định sẽ không sao. – Hứa Biên ngồi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của y an ủi.

– Baba… anh Trình.. là đỡ đạn cho Tiểu Tinh, đáng lẽ phải là Tiểu Tinh… phải là Tiểu Tinh mới đúng. – Thiếu niên khẩn trương quay sang nhìn anh khóc lớn.

Hứa Biên đau lòng vươn tay ôm Hứa Tinh vào ngực, bàn tay vuốt ve tấm lưng y an ủi.

– Không phải lỗi Tiểu Tinh, đừng nói vậy.

Mạch Quai và Văn Khải nhìn tình cảnh trước mắt không khỏi thương tâm, có lẽ Gia Trình hắn chính là muốn đền đáp trả lại bao nhiêu tổn thương trước đây hắn từng gây ra cho thiếu niên kia, mà chính xác hơn kia là Lam Dĩ ra tay, hoàn toàn là lỗi của ả.

– Chú Biên, Lam Dĩ cô ta… – Văn Khải chậm rãi tiến gần anh, cau mày hỏi.

– Đã chết. – Anh thở dài trả lời.

– Sao? Cô ta là bị cảnh sát bắn? – Hắn cả kinh nhìn Hứa Biên.

– Là Lam Dĩ đã ngã xuống vực, chú đã cố giữ chặt tay nó, bất quá….

Văn Khải gật đầu hiểu chuyện, thực ra cái này mới chính là nhân quả, hắn đưa mắt nhìn cánh cửa phẫu thuật kia, không ngừng cầu nguyện cho Gia Trình qua khỏi.

Một lát, Hứa Tinh đột nhiên buông Hứa Biên ra, vội vã đứng dậy, không khỏi làm anh và mọi người cau mày thắc mắc. Bất quá chưa đầy một giây, thiếu niên liền nhấc chân chạy đi.

– Tiểu Tinh! – Hứa Biên đứng dậy gọi lớn, chạy theo sau thiếu niên kia.

Hứa Tinh cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía trước, mặc dù cơ thể vốn dĩ tựa hồ muốn ngã xuống đất, chính là y vẫn cứ thế mà chạy, cho đến khi địa điểm trước mắt là nhà thờ, y liền ôm đầu gối thở dốc, chậm rãi bước vào.

– Cha. – Nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy mà y phục vươn đầy máu của Hứa Tinh, Cha xứ không khỏi kinh ngạc mà bước đến.

– Con là làm sao thành ra thế này?

– Cha, anh Trình vì đỡ đạn cho Tiểu Tinh mà bị bắn.. hiện tại anh ấy đang phẫu thuật… Tiểu Tinh… Tiểu Tinh đã làm sai, có phải không ạ? – Thiếu niên ôm chầm lấy Cha mà nức nở.

– Không phải lỗi của con, đến, Cha cho con cái này. – Cha ôn nhu vuốt mái tóc Hứa Tinh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt thiếu niên, nắm lấy tay y bước đi.

Đặt Hứa Tinh ngồi xuống, Cha liền bước đến tủ lấy ra một vòng tay bằng gỗ, mỉm cười đưa cho y.

– Hãy cầu nguyện cho anh Trình của con được qua khỏi.

– Tiểu Tinh… cảm ơn Cha. – Hứa Tinh run rẩy đưa hai tay nhận lấy, sụt sịt ngẩng đầu nhìn vị Chúa trước mắt.

Thiếu niên chậm rãi bước lên bục, quỳ hai đầu xuống đất, cầm lấy chiếc vòng chắp hai tay lại, nghẹn ngào nhìn Chúa.

– Tiểu Tinh cầu xin Chúa…. hãy phù hộ cho anh Trình tai qua nạn khỏi, an lành khi mở mắt… Tiểu Tinh cả đời không cầu mong gì nhiều hơn, chỉ cần… chỉ cần anh ấy tỉnh lại.. Tiểu Tinh dù có làm việc gì sai.. sẽ sẵn sàng nhận tội.

Hứa Biên ngay lúc đó vừa kịp chạy đến, liền bắt gặp thân ảnh nhỏ gầy của Hứa Tinh đang quỳ gối trước Chúa cầu nguyện.

Khẽ thở dài, anh chậm rãi bước vào, đỡ Hứa Tinh đứng dậy, rồi dìu y đến ghế ngồi xuống.

– Như vậy Chúa đã nghe rồi, nhất định Gia Trình sẽ không sao, Tiểu Tinh đừng lo. – Anh vuốt ve mái tóc y trấn an.

– Dạ vâng… – Hứa Tinh nhỏ giọng cúi đầu.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của thiếu niên, Hứa Biên chỉ còn cách ngồi ở đây với y, tâm sự với y để thiếu niên bớt lo lắng và sợ hãi hơn.

Sau hơn 4 tiếng đồng hồ trôi qua, Hứa Tinh vẫn một mực ở nhà thờ, y là không muốn ở bệnh viện trông ngóng để rồi kết quả lại không như mong đợi, chính là nơi đây là tốt nhất. Một lát, điện thoại Hứa Biên đột nhiên vang lên, cư nhiên kia là Mạch Quai gọi đến, anh liền vội vã bắt máy.

– Chú Biên, ca phẫu thuật thành công. Gia Trình hiện tại đã tai qua nạn khỏi.

HẾT CHƯƠNG 64


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.