Sau một hồi bất tỉnh, Hứa Tinh mơ màng tỉnh dậy, chỉ thấy trước mặt là gương mặt đầy lo lắng của Hứa Biên.
– Tiểu Tinh. – Hứa Biên sốt ruột nắm lấy tay thiếu niên, thanh âm lo lắng nói.
– Tiểu Tinh, bác sĩ bảo cậu thường xuyên giảm huyết áp, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ảnh hưởng bởi những việc lớn nhiều quá. – Mạch Quai ngồi bên cạnh khuyên nhủ Hứa Tinh.
– Cảm ơn cậu. – Thiếu niên sắc mặt xanh xao, nhỏ giọng cảm ơn hắn, sau cũng không hề động chạm gì đến Hứa Biên, anh cũng thừa biết là y hẳn vẫn còn đang thất vọng về chuyện trước đó đi.
– Mạch Quai, cháu ra ngoài đi. Chú muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tinh. – Hứa Biên hướng Mạch Quai nói.
– Dạ vâng. – Hắn gật đầu rồi chậm rãi bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn thấy Mạch Quai xoay người ly khai, Hứa Tinh liền tranh thủ nhấc người quay lưng về phía Hứa Biên, lặng lẽ rơi lệ.
– Tiểu Tinh.. baba xin lỗi, thực ra chuyện của mẹ, baba đã hết yêu mẹ từ rất lâu rồi… baba chỉ là.. chỉ là có lý do riêng.
– Có phải là gần đây baba bận rộn công việc…. hay là vì mẹ bị bệnh… cho nên baba mới hết yêu mẹ có phải không. – Hứa Tinh chậm rãi xoay người lại nhìn Hứa Biên, nghẹn ngào nói.
– Tiểu Tinh, kia thực sự không phải, mẹ bị bệnh baba rất đau lòng và lo lắng, nhưng mà.. đó không phải là lý do baba đã không còn tình cảm với mẹ.. baba…….. thôi được rồi, sức khỏe con đang không tốt, con nghỉ ngơi đi. – Hứa Biên nói nửa chừng thì dừng lại, liền nhớ đến tình trạng của thiếu niên trước mắt, trầm mặc nói.
– Baba.. – Hứa Tinh ngây người nhìn Hứa Biên, trong đầu không ngừng thắc mắc, tại sao anh lại không muốn nói ra chứ, không lẽ anh đã yêu một ai khác sao.
– Baba… có phải hay không… baba đã yêu ai khác? – Thiếu niên nắm lấy cổ áo Hứa Biên, đôi mắt lo sợ nhỏ giọng hỏi.
Hứa Biên nghe đến đây thì kinh ngạc đến mở lớn mắt, y chẳng nhẽ đã đoán được suy nghĩ của anh.
– Tiểu Tinh… – Hứa Biên do dự một hồi lâu, nhưng thiếu niên kia mãi cứ giương con mắt vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn anh, lập tức thu hết những điều muốn nói nuốt vào bụng, lãng tránh nói.
– Baba phải đi gặp cảnh sát, không chừng họ đã tìm ra manh mối nào đó. Con nghỉ ngơi đi, baba sẽ gọi Mạch Quai vào.. – Anh đứng dậy, khẽ cúi xuống hôn lên trán thiếu niên rồi xoay người ly khai.
Hứa Biên trầm mặc bước xuống khuôn viên của bệnh viện đang bị mọi người vây quanh, cố gắng chen vào bọn họ bước vào.
– Hứa tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy tờ giấy này ở thùng rác đằng kia. – Một vị cảnh sát khẩn trương chạy đến phía Hứa Biên, đưa mảnh giấy dính đầy máu cho anh.
Hứa Biên cau mày cầm lấy nó, chậm rãi ngắm nghía một hồi lâu, mảnh giấy trắng này như bị ai đó vò nát vậy, lại còn vây máu xung quanh không ít. Anh nhanh chóng mở nó ra, hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy nội dung vô cùng ngắn ngủi viết bên trong, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
” Tiểu Tinh, mẹ xin lỗi con. Hứa Biên, anh hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Tinh, em là một người mẹ tồi, có phải không? ”
Vừa nhìn qua Hứa Biên đã thừa biết đây chính xác là chữ viết của Bạch Dương, bất quá tại sao cô lại viết những lời thế này trước khi chết chứ.
– Đây là chữ của vợ tôi. – Anh cố gắng bình tĩnh lại, hướng vị cảnh sát nghiêm nghị nói.
– Tiên sinh chắc chứ.
– Ừ. – Hứa Biên nhẹ gật đầu.
– Hảo, tôi sẽ báo cáo lại việc này cho tổ trưởng. Cảm ơn tiên sinh. – Vị cảnh sát cúi đầu chào anh rồi chạy đi.
Hứa Biên cố gắng ổn định lại tinh thần, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về nội dung mảnh giấy mà Bạch Dương để lại, cứ cho rằng cô cảm thấy có lỗi với thiếu niên kia đi, nếu là như vậy chắc chắn cô nhận ra y rồi sao, không nhẽ cô đã khỏe bệnh trước đó. Bất quá điều anh đang thắc mắc là tại sao cô lại ném mảnh giấy này vào trong thùng rác, không chừng đó không phải do cô làm, có lẽ là một người khác đã ném nó chăng.
Mạch Quai khẽ hé mở cửa phòng, chỉ thấy thiếu niên kia đang lủi thủi khóc một mình, miệng không ngừng gọi mẫu thân. Thở dài, có lẽ hắn vào chỉ khiến tình hình tồi tệ thêm thôi, liền gọi Gia Trình.
– Gia Trình, anh nên vào đó đi. – Mạch Quai hướng Gia Trình nói.
– Chú ấy sẽ lại phàn nàn về tôi. – Gia Trình cau mày.
– Đây là công việc của anh. Không phải của tôi. Tiểu Tinh đang rất cần anh đấy. – Mạch Quai vỗ vai Gia Trình cười nhẹ với hắn rồi hất cằm chỉ căn phòng ý bảo hắn vào.
Gia Trình do dự một hồi lâu, rốt cuộc mới chịu đẩy cửa bước vào, hắn chậm rãi tiến đến thân ảnh nhỏ gầy kia, đưa tay chạm lên gương y.
– Tiểu Tinh, không sao chứ?
– Dạ không… Anh Trình đừng lo. – Hứa Tinh nhanh tay chùi nước mắt, cười nhẹ nói.
Gia Trình đau lòng cúi xuống ôm chầm lấy Hứa Tinh, vuốt ve mái tóc y an ủi.
– Phải giữ gìn sức khỏe thật hảo, nếu không mẹ em ở bên kia sẽ không vui, có biết không?
– Anh Trình… Tiểu Tinh… rất nhớ mẹ.. – Nghe Gia Trình nhắc đến mẫu thân của mình, thiếu niên không kiềm được nước mắt mà nức nở.
– Ừ… – Hắn cười nhẹ gật đầu, bàn tay vẫn ôn nhu vuốt ve mái tóc y trấn an.
Đợi Hứa Tinh ổn định lại tinh thần, Gia Trình mới buông y ra, đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt thiếu niên. Y sụt sùi nhìn chăm chăm vào hắn, nhỏ giọng nói.
– Anh Trình…
– Sao vậy? – Hắn cau mày hỏi.
– Tiểu Tinh… cảm ơn anh.. – Hứa Tinh cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
– Vì chuyện gì? – Gia Trình nắm lấy bàn tay y, tiếp tục hỏi.
– Vì… đã ở bên cạnh Tiểu Tinh.. – Thiếu niên ngượng ngùng trả lời.
– Anh yêu Tiểu Tinh mà, phải luôn ở cạnh em những lúc thế này chứ, có phải không? – Gia Trình bật cười, đưa tay xoa xoa đầu Hứa Tinh.
– Kể cả baba Tiểu Tinh ngăn cản? – Thiếu niên đôi mắt lóe sáng lên, khẩn trương nhìn nam nhân trước mắt.
– Ừ. – Gia Trình khẽ gật đầu, ôn nhu cười với y.
Hứa Tinh thực sự vô cùng cảm động đến rơi nước mắt, liền vươn tay ôm lấy cổ Gia Trình. Đương nhiên tình cảnh này sẽ lọt vào tầm mắt Mạch Quai, hắn chỉ cười khổ, lặng lẽ đóng cửa rồi ly khai.
================
– Sáng ngày X/Y, các vị bác sĩ đã phát hiện ra thi thể của một người phụ nữ ở khuôn viên của bệnh viện X, nạn nhân là cô Bạch Dương, hiện tại đang mắc bệnh thần kinh. Cảnh sát dựa trên lời khai của anh Hứa Biên, chồng của nạn nhân, đã ra lệnh truy tìm kẻ nghi phạm là một người phụ nữ có tên Lam Tạ Đường, nếu như mọi người có biết hay có thông tin gì về nghi phạm, xin hãy…… – Lam Tạ Đường tức tối đem điều khiển ném vào màn hình ti vi, tựa hồ rất tức giận mà đưa tay nắm chặt thành quyền.
Một lát, cánh cửa đột nhiên mở ra, Lam Tạ Đường liền đứng dậy đi tới, bước vào là vẻ mặt vô cùng hớt hải của Lam Dĩ.
– Mẹ, cảnh sát đang truy tìm mẹ đó. Mẹ đã hay tin gì chưa?
– Đương nhiên rồi. – Lam Tạ Đường lạnh lùng trả lời.
– Mẹ tính làm thế nào đây? Hừ!! Tất cả đều do chú Hứa Biên can thiệp vào, nếu không tình hình đã không trở nên nghiêm trọng như vậy rồi!! – Lam Dĩ tức tối chửi lớn.
– Không được, mẹ phải đi thôi. Lam Dĩ, nếu như cảnh sát có đến tìm, con tuyệt đối không được để lộ bất cứ điều gì. Kể cả chuyện chúng ta là mẹ con, có nghe không? – Lam Tạ Đường sốt ruột hướng Lam Dĩ căn dặn.
– Nhưng mà… mẹ định đi đâu được chứ? – Ả cau mày hỏi.
– Con không cần lo. Mọi chuyện cứ để mẹ tìm cách giải quyết. – Lam Tạ Đường khẩn trương ôm lấy Lam Dĩ, rồi vội vã bước lên phòng thu dọn đồ đạc.
Xong xuôi, Lam Tạ Đường liền bước xuống dặn dò Lam Dĩ kĩ càng, mặc dù có chút luyến tiếc, bất quá ả cũng bất đắc dĩ mà xoay lưng ly khai.
Lam Dĩ trong lòng lúc này vô cùng bối rối lẫn sợ hãi, thực ra cái chết của Bạch Dương đều chính tay Lam Tạ Đường sát hại, bất quá mặc dù không phải là ả, nhưng kia thực sự ả có liên quan.
Lam Tạ Đường đương nhiên không phải ai khác chính là mẫu thân ruột thịt của Lam Dĩ, ngày đó vì không bất cận trong quan hệ tình dục, Lam Tạ Đường đã mang thai Lam Dĩ, vì điều này mà Lam Tạ Đường đã phải lấy chồng, người gây ra cái thai cho ả, và sanh ra Lam Dĩ.
Thời gian mang thai và chăm sóc Lam Dĩ đã gây khó khăn cho Lam Tạ Đường, không có tiền tài, lại phải chung sống với người đàn ông đào hoa, Lam Tạ Đường quyết định ly dị, đem Lam Dĩ cho vú nuôi chăm sóc, rồi qua Bắc Kinh sinh sống và kiếm tiền.
Ngày Lam Tạ Đường về Đài Loan cũng là ngày ả quay lại chung sống với Lam Dĩ, mặc dù ban đầu Lam Dĩ cũng rất khó chịu và hận mẹ mình, nhưng lâu sau đó cũng quên đi, cùng mẫu thân của mình trải qua cuộc sống chỉ có hai mẹ con.
Trong suốt quãng thời gian đó, Lam Dĩ bất đắc dĩ phải tạm thời nghỉ việc ở bar, và đã nghe được cơn nuôi hận mà Lam Tạ Đường đã kể lại, đó chính là căm ghét Bạch Dương.
Ngày hôm đó….
– Mẹ rất yêu Hứa Biên, nhưng chính Bạch Dương, cô ta đã cướp chú ấy từ tay mẹ. – Lam Tạ Đường gương mặt đầy hận thù kể lại.
– Con sẽ giúp mẹ. – Lam Dĩ sau khi nghe được toàn bộ sự việc, nghiêm nghị hướng Lam Tạ Đường nói.
– Con? Giúp mẹ? – Lam Tạ Đường kinh ngạc nhìn ả.
– Bởi vì… con cũng đang yêu một người, trước đây chúng con thường xuyên qua lại với nhau, nhưng mà… từ khi thằng nhóc năm nhất đó xuất hiện, nó đã khiến anh ấy trở thành một kẻ đồng tính luyến ái… con rất ghét thằng ranh con đó. Chúng ta có hoàn cảnh giống nhau, vì vậy… con sẽ giúp mẹ. – Lam Dĩ nhếch miệng cười âm hiểm.
Lam Tạ Đường đương nhiên nghe được những lời kia từ con gái mình, hết sức cảm động mà cảm ơn ả. Đêm hôm đó, Lam Tạ Đường và Lam Dĩ đã lén lút đến bệnh viện…
– Con sẽ ở đây canh chừng, khi nào có người phát hiện con sẽ gọi cho mẹ. – Lam Dĩ nhỏ giọng khẽ nói.
– Ừ. – Lam Tạ Đường gật đầu, rồi trừng mắt hung ác hướng đến cửa sổ căn phòng phía trên, bất giác cong khóe miệng cười âm hiểm.
Sau khi thực hiện kế hoạch sát hại Bạch Dương thành công, Lam Tạ Đường cùng Lam Dĩ hối hả chạy về nhà, thay vì sợ hãi, ngược lại bọn họ hết sức dửng dưng, vô cùng vui sướng khi Bạch Dương rốt cuộc cũng chết.
Bất quá thực không ngờ tin tức đột nhiên ngày càng lây lan, lại còn vì Hứa Biên mà Lam Tạ Đường mới bị truy tìm như vậy, không khỏi khiến Lam Dĩ sợ chết khiếp, trong lòng thực sự ngồi không yên, chỉ mong rằng mẫu thân của mình sớm trốn thoát khỏi đất nước Đài Loan này càng sớm càng tốt.
=============
Quá trình điều tra một lúc càng tiến triển, rốt cuộc cảnh sát cũng đã thu thập nhiều bằng chứng cho thấy Lam Tạ Đường chính là hung thủ giết hại Bạch Dương, liền nhanh chóng bắt đầu thi hành mọi người tìm kiếm Lam Tạ Đường, đồng thời cũng kêu gọi người dân nếu có phát hiện ra ả thì báo cáo đến sở cảnh sát.
Ngày đưa tang Bạch Dương cũng đã qua, thiếu niên kia ban đầu khóc rất nhiều, thậm chí ngất lên ngất xuống nhiều lần, tựa như không thể tin vào mắt mình rằng mẫu thân đã qua đời. Hứa Biên thực sự cảm thấy đau xót cho cái chết của cô, nhưng trên hết vẫn là quan tâm Hứa Tinh nhiều hơn, bởi lẽ y sức khỏe đã không tốt, hiện tại còn phải trải qua việc mẫu thân qua đời, đương nhiên y ngày càng gầy gò và yếu ớt, không khỏi khiến anh vô cùng lo lắng đi.
– Tiểu Tinh, con uống thuốc đi. Nhìn con xanh xao quá. – Hứa Biên bước vào phòng thiếu niên, nhìn thấy y mãi thẫn thờ trước di ảnh của Bạch Dương, có chút đau lòng liền đi tới đưa ly nước cùng thuốc bổ cho y, ôn nhu căn dặn.
– Cảm ơn baba. – Hứa Tinh nhỏ giọng gật đầu, chậm rãi nhận lấy ly nước cùng thuốc từ tay anh.
Hứa Biên cầm lấy di ảnh của Bạch Dương đặt trên bàn, chờ thiếu niên uống thuốc xong, liền đỡ y bước đến giường nằm xuống, anh cũng nằm bên cạnh, đưa tay đắp chăn cho cả hai, ôm lấy Hứa Tinh vào ngực nói.
– Sức khỏe con không hảo chút nào, ngày mai con hẳn đừng đến trường, baba sẽ đưa con đi khám.
– Baba… kia không cần… Tiểu Tinh không sao. – Hứa Tinh vội vàng nhỏ giọng cự tuyệt.
– Nhìn con càng ngày càng gầy yếu, baba thực sự rất đau lòng. Con nghĩ xem, mẹ sẽ như thế nào nếu thấy con như vậy? – Hứa Biên thanh âm đầy lo lắng.
– Mẹ… mẹ sẽ rất buồn. – Thiếu niên bắt đầu rơm rớm nước mắt.
– Vậy, nghe lời baba, mai cùng baba kiểm tra sức khỏe, được chứ? – Anh đưa tay vuốt ve mái tóc y, hỏi.
– Dạ vâng.
– Được rồi, đã không còn sớm, ngủ đi.
Hứa Biên gắt gao ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ gầy trước mắt, chờ y bắt đầu ngủ thiếp đi, anh mới an tâm mà nhắm mắt.
HẾT CHƯƠNG 57