Hoành Thư và Tiểu Nhàn nhìn Mạch Quai cười hiểm, hai cô liếc mắt một cái, trong đầu không ngừng suy nghĩ rằng có nên hay không ngày mai họ sẽ tạo khung cảnh riêng biệt cho hắn và Hứa Tinh, như vậy chắc chắn sẽ lãng mạn lắm a.
” Reng reng reng” giờ học rốt cuộc cũng đến, cả lớp bước về chỗ ngồi, Mạch Quai chán nản gục đầu xuống bàn, hắn khẽ quay sang phía bên phải, chỗ ngồi của Hứa Tinh vẫn còn trống, hắn nhớ thân ảnh nhỏ gầy kia luôn chăm chú làm bài, thỉnh thoảng y lại phát hiện ra hắn ngủ gục trong giờ học nên cười thầm một cái trông rất đáng yêu, lại còn khoảnh khắc hắn cùng y trò chuyện vui vẻ, bây giờ đã không còn nữa rồi, hắn nhớ y, y dạo này có khỏe không a, liệu y có nhớ hắn không.
Cánh cửa phòng mở ra, bước vào là cô giáo chủ nhiệm và một nam sinh cao lớn.
– Cả lớp chú ý, lớp chúng ta từ giờ sẽ có bạn học mới, bạn ấy từ thành phố khác chuyển sang đây. Các em cố gắng hòa đồng với bạn nhé!!
– Dạ vâng ạ!!! – Cả lớp hớn hở đồng thanh.
– Hảo, em có thể ngồi đâu tùy thích!!! – Vị giáo viên hướng nam sinh bên cạnh nói.
Nam sinh ngắm nhìn xung quanh trong lớp, rồi chậm rãi đi xuống. Mọi người ai nấy cũng trầm trồ khen ngợi y.
– Woa, bạn gì ơi, ngồi với mình được không?!!
– Hảo soái, bạn tên gì vậy a?!!!
– Cậu ấy thật cao, lại còn đẹp trai nữa chứ!!!
Mạch Quai nhức đầu bịt lỗ tai lại, cái đám người này có gì đâu mà cứ trầm trồ lên như thế, chẳng qua chỉ là học sinh mới thôi mà, đúng là phiền phức.
” Két” một tiếng, Mạch Quai nghe thấy tiếng kéo ghế, nhưng sao lại gần như vậy, không lẽ….. Hắn vừa ngẩng đầu lên, thì thấy chỗ ngồi của Hứa Tinh đã có một nam sinh ở đó, hắn tức tối đứng phắt dậy quát.
– Ai cho mày ngồi đây, tránh ra!!!!
Nam sinh kia không nói gì, chỉ thờ ơ câu nói của Mạch Quai, bắt chéo chân nhìn hắn múa mép.
– Mày dám không nghe lời tao!!! Tao bảo cút ra!! – Mạch Quai phẫn nộ chửi lớn, khiến cho cả lớp không ngừng xì xầm bàn tán.
– Mạch Quai à, bình tĩnh, cậu ấy chỉ là học sinh mới vào, đừng có nổi nóng như vậy chứ!!! – Tiểu Nhàn cảm thấy Mạch Quai thật là quá đáng đi, liền chạy đến khuyên ngăn hắn.
– Cậu thì biết cái gì?!! Đây là chỗ ngồi của Tiểu Tinh, tôi không cho phép ai được sở hữu!! – Mạch Quai thẳng thắn tuyên bố.
– Nhưng mà… Tiểu Tinh cậu ấy đã chuyển trường rồi mà… – Tiểu Nhàn khó xử đối hắn nói.
– Tôi không quan tâm!! Thằng kia, còn không mau biến ra chỗ khác ngồi, lớp tao nhiều chỗ như vậy, tại sao phải ngồi đây!!! – Mạch Quai tức tối cúi xuống nắm áo nam sinh trước mặt.
Y tựa hồ có chút tức giận, liền hùng hổ đứng dậy, y cao hơn Mạch Quai nửa cái đầu, chỉ có thể cúi đầu trừng mắt nhìn hắn.
– Không thích!! Nếu cậu không muốn tôi ngồi đây, cậu có thể chuyển sang chỗ khác!! – Nói xong, nam sinh ngang nhiên ngồi xuống, từ trong cặp lấy ra cuốn sách, không đếm xỉa gì đến Mạch Quai mà ngồi đọc.
– Mày….. – Mạch Quai tức giận đưa tay nắm thành quyền, tên này quả thật chướng mắt mà, ngay cả chỗ ngồi của Hứa Tinh cũng ngồi cho bằng được, hắn thật sự không hề thích điều này.
– Mạch Quai, bớt nóng đi, có chuyện nhỏ như vậy cũng làm lớn cho bằng được, đã vào tiết học rồi, có gì từ từ nói!!! – Tiểu Nhàn năn nỉ hắn.
Mạch Quai không nói gì, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hung hăng kéo ghế rồi ngồi xuống, trừng mắt khinh miệt nhìn y, sau không thèm để ý đến y, hắn đành im lặng trong tức giận.
================
Hứa Tinh uể oải cố gắng gượng ngồi dậy, thực sự là sau khi vị bác sĩ kia rời khỏi, cơn sốt của y chẳng khỏe hơn chút nào, chỉ có hậu môn không còn đau rát như trước nữa, bất quá vì vậy mà Gia Trình không bắt y làm chuyện đó, nếu không có lẽ ngày hôm nay y đã qua thế giới bên kia rồi.
Gia Trình từ sáng hắn đã ra ngoài, có lẽ là đến trường chăng. Nhân cơ hội đó, y phải ra khỏi căn phòng này mới được, đã 3 ngày ở trong căn phòng hôi thối đầy mùi tanh của máu và tinh dịch, y một chút thở cũng không nổi.
Hứa Tinh chậm như rùa mà lết người xuống dưới, bước đi từ từ về phía cánh cửa, đầu óc vẫn choáng váng như thường lệ, y đưa tay xoay ổ, “cạch cạch” thiếu niên kinh ngạc mở lớn mắt, đã khóa bên ngoài rồi sao, chẳng nhẽ Gia Trình hắn là muốn nhốt y trong căn phòng này.
Hứa Tinh tuyệt vọng ngã bệt xuống đất, đưa hai tay lên chùi nước mắt, y nhớ mọi người quá, nhớ phụ thân, nhớ bạn bè và cả phụ mẫu nữa. Thiếu niên tự hỏi, không biết bây giờ Hứa Biên có đang lo lắng mà tìm y không,…. sao có thể chứ, y chỉ là kẻ gây phiền phức cho anh, bao nhiêu năm qua đã luôn được anh quan tâm chăm sóc thay phụ mẫu, thế nhưng y lại phụ lòng anh, còn mơ tưởng anh có thể nhớ y ngay lúc này, thật ấu trĩ mà.
Hứa Tinh cảm thấy sức lực cạn kiệt, liền mệt mỏi nằm xuống đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ sâu.
Cho đến khi trời tối lúc nào không hay, Hứa Tinh mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa, ” két” một tiếng, cánh cửa mở ra ngay lập tức chạm vào lưng y, thiếu niên giật mình tỉnh giấc, mơ hồ ngồi dậy.
– A!….
Nhân lúc Hứa Tinh còn đang định đứng dậy, đột nhiên cơ thể liền ở trên không trung, hai bàn chân bắt đầu rời khỏi mặt đất, y kinh ngạc quay đầu, là Gia Trình.
Gia Trình khi thấy thân ảnh gầy yếu kia nằm trên sàn nhà, hắn khẽ nheo mày, y tại sao lại nằm đây, không phải còn đang sốt cao sao. Không nghĩ nhiều, hắn lập tức cúi xuống bế y lên, từ tốn đặt y lên giường.
– Đừng tưởng bị sốt là tôi có thể tha cho em!! – Gia Trình phun ra một câu nói lãnh khốc, rồi định xoay lưng bước vào phòng tắm.
– Tiểu Tinh thực xin lỗi….. đã để anh chán ghét rồi…. Nếu như anh Trình ghét Tiểu Tinh… tại sao lại không bỏ mặc Tiểu Tinh…. – Hứa Tinh thống khổ nhỏ giọng nói với hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống, dù sao cũng là Gia Trình hắn mãi tiếp tục hành hạ y, y cũng muốn hỏi hắn một điều gì đó, chỉ mong rằng có niềm hy vọng đến với y.
Gia Trình sửng sốt khựng người lại, hắn chậm rãi quay đầu, chỉ thấy thiếu niên kia đang co người khóc, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận co thắt đau đớn. Thế nhưng chỉ trong chốc lát, hắn cố gắng quên hết đi, lạnh lùng hướng Hứa Tinh trả lời.
– Thứ đê tiện như em tôi phải trừng phạt, để còn lần sau dám câu dẫn nam nhân trước mặt tôi không?!!!
– Cái kia…. Tiểu Tinh… thực sự không có… Tiểu Tinh chỉ thích…. – Hứa Tinh cố gắng giải thích, thế nhưng lại không thể nói được câu cuối, liền sợ hãi cúi đầu im bặt, hai tay đan chặt vào nhau khẽ run rẩy.
Gia Trình mở lớn mắt nhìn Hứa Tinh, hắn bây giờ đầu óc vô cùng trống rỗng vậy, đột nhiên chậm rãi tiến tới gần y, hắn cúi xuống đưa tay nâng gương mặt Hứa Tinh lên, gương mặt trắng nõn xinh đẹp kia cư nhiên đầy những vết bầm tím, khóe miệng bị rách một đường, đôi môi khô nứt không một giọt máu. Thiếu niên nước mắt ướt đẫm cả gương mặt sợ hãi nhìn hắn, hắn nhanh chóng đưa tay gạt đi, cúi xuống hôn lấy bờ môi của Hứa Tinh.
Gia Trình từ từ đẩy Hứa Tinh ngã xuống giường, hung hăng mút lấy đôi môi kia, đầu lưỡi nhạy bén nhanh nhảu mở khoang miệng của thiếu niên, kịch liệt quấn quít chiếc lưỡi nhỏ bé của y.
– Ngô…..
Hứa Tinh cảm thấy vô cùng khó thở, cơ thể không còn sức lực để động đậy, bủn rủn để mặc cho Gia Trình hung hăng hôn môi mình.
Sau một hồi dây dưa đầu lưỡi kịch liệt, Gia Trình mới chịu buông tha Hứa Tinh, thiếu niên kia uể oải ngã vào lồng ngực hắn, yếu ớt thở dốc. Hắn đưa tay vén lấy mái tóc của Hứa Tinh, thực ra hắn có thực sự chán ghét y không, hay là một lý do nào khác mà hắn không hề hay biết. Thiếu niên kia nói cũng phải a, nếu như hắn chán ghét y như vậy, tại sao lại không bỏ mặc y, ném y vào một xó rồi ngoảnh mặt đi cũng được. Nhưng tất thảy từ đầu đến cuối Gia Trình hắn không hề căm hận thiếu niên kia, hắn chỉ muốn y thuộc về hắn, không cho bất cứ ai thân mật với y, đặc biệt là Văn Khải kẻ không đội trời chung với hắn.
Cảm giác khi nhìn thấy Hứa Tinh cùng Văn Khải thân mật, lại còn hồi sáng y cùng vị bác sĩ trẻ tuổi kia trò chuyện, hắn như mất mát tất cả mọi thứ vậy, như một kẻ bị người khác bỏ mặc, không đếm xỉa đến, thực vô cùng đơn độc. Nếu y thích hắn, tại sao lại luôn sợ hãi hắn, muốn né tránh hắn như vậy, tại sao những người khác y có thể cùng họ vui vẻ thân thiết, còn hắn thì lại không.
Gia Trình chưa bao giờ trải nghiệm nhiều cảm xúc của một người thực thụ, từ nhỏ đến lớn chỉ luôn băng lãnh mà nhìn mọi người, cho đến khi Hứa Tinh xuất hiện, y không chỉ khiến hắn vui buồn, mà còn khiến hắn tức giận cực độ. Hắn muốn y chỉ muốn nhìn mỗi hắn, nghĩ về hắn, yêu mỗi hắn, cười đùa với duy nhất hắn mà thôi.
Gia Trình im lặng một hồi lâu, thấy thiếu niên trong lồng ngực mình cơ thể ngày càng suy nhược, hơi thở phả vào ngực hắn vô cùng nóng rát. Hắn đưa tay với lấy hộp thuốc mà vị bác sĩ kia để lại trên bàn, bắt đầu công việc uy Hứa Tinh uống thuốc.
– Tôi sẽ không bỏ mặc em!
Nhân lúc định nhắm mắt thiếp đi, Hứa Tinh mơ màng nghe được câu nói trầm thấp của Gia Trình, tưởng chừng bản thân đang nằm mơ, thiếu niên bất giác yếu ớt nở nụ cười, nước mắt cảm động mà rơi xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu.
– Tiểu Tinh…. cảm ơn anh Trình….
Gia Trình kinh ngạc mở lớn mắt, thiếu niên kia nói vậy là sao, phát hiện Hứa Tinh đã ngủ từ lúc nào, hắn đành thở dài trong lòng, nhẹ nhàng lấy gối kê đầu cho y, rồi đứng dậy bước vào phòng tắm tẩy sạch cơ thể.
Xong xuôi, Gia Trình bước ra ngoài, vẫn nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy kia đang an tĩnh nằm ngủ. Hắn lấy khăn lau khô mái tóc ướt của mình, choàng áo ngủ vào, một lượt quan sát căn phòng.
Gia Trình tới bên giường bế Hứa Tinh lên chiếc ghế sa lông nhỏ gần đó, rồi bắt đầu dọn sạch căn phòng của mình. Hắn đem chiếc ra trải giường đầy vết máu ném xuống đất, tự giác thay vào một cái mới, đồng thời cũng khử vài nước thơm lên. Song, hắn lau sạch toàn bộ sàn nhà, đem hết những thứ dơ bẩn ra ngoài.
– Đem hết những thứ này giặt sạch hết đi. – Gia Trình lạnh lùng ra lệnh các cô hầu.
– A! Dạ vâng cậu chủ……
Nói xong Gia Trình hùng hổ bước lên phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
– Này! Cậu chủ mấy ngày nay cứ ở trong phòng hoài, không còn ra ngoài chơi bời nữa sao?!! – Một cô hầu nhỏ giọng hỏi mọi người.
– Cô không biết sao?!! Ba ngày trước cậu chủ dẫn ai đó về nhà, chắc là bạn gái, hình như nhốt cô ta trong đó luôn thì phải, ngày nào bọn tôi cũng ở dưới đây nghe tiếng khóc thét rồi tiếng chửi mắng, không khỏi sợ chết khiếp.!!!
– Thật sao?!! Lần đầu tiên cậu chủ đem người tới nhà a, lại còn vào chính phòng của cậu chủ nữa. Từ nhỏ đến lớn cậu chủ cấm ai bước lên phòng hắn, không lẽ có ai đó làm thay đổi tâm tình băng lãnh của cậu chủ rồi a.
– Cô gái đó quả là may mắn thật!! Tôi đây cũng muốn là người thay đổi được cậu chủ, và được cậu chủ yêu mến nữa!! Ách… đau.
– Cô đừng có mà mơ tưởng ban tối nha. Còn không mau làm việc, không chừng cậu chủ xuống sẽ la rầy chúng ta!!!.
– Phải a, mau mau bắt tay vào việc, tôi sợ nhất khi cậu chủ tức giận lắm!!.
Các cô hầu nhanh chóng bắt tay vào làm công việc của mình, nhưng miệng vẫn không ngừng bàn tán về hắn.
Gia Trình ngắm nghía lại căn phòng của mình, đã sạch sẽ hơn rồi, đêm nay sẽ ngủ ngon đây, hắn chậm rãi bước tới ghế sa lông, bế Hứa Tinh lên giường, rồi nằm xuống theo.
Hôm nay có lẽ hắn không có hứng thú làm chuyện đó, xem như thiếu niên kia may mắn đi. Gia Trình hơi ngẩng người vươn tay tắt đèn ngủ, ôm lấy cơ thể đang say ngủ kia vào lòng. Hắn thực sự không tài nào ngủ được, chỉ có thể ngắn nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt.
Hứa Tinh y khi ngủ trông thật động lòng người, thực sự vô cùng thu hút Gia Trình hắn. Chiếc lông mi dài hơi cong, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi mỏng manh hết sức quyến rũ. Gia Trình khẽ đưa tay chạm lên gương mặt kia, những vết bầm tím vẫn còn lưu lại ở đây, cả khóe miệng bị rách nữa.
” Tại sao tôi lại làm vậy với em chứ?!!” Gia Trình nghĩ thầm, có lẽ là do bản tánh hung dữ lãnh khốc của hắn, hắn là người rất dễ nổi nóng, nhưng một khi đã như vậy thì hắn chỉ biết dùng đến bạo lực mà thôi.
Gia Trình nhẹ nhàng hôn lên chỗ sưng tím trên gò má, rồi hôn lên khóe miệng bị rách của Hứa Tinh. Thiếu niên trong giấc mộng cảm nhận có sự ôn nhu của ai đó, cũng đã lâu rồi y chưa bao giờ ngủ trong an toàn và ấm áp như vậy. Chốc lát, Hứa Tinh cảm giác được sự ấm áp kia đột nhiên rời khỏi, thực muốn nó.
Gia Trình chạm lên trán Hứa Tinh, chỉ thấy được một trận nóng hổi trên tay mình, hắn ngồi dậy định đi lấy khăn chườm lạnh, thiếu niên kia đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy eo hắn, chiếc đầu nhỏ nhắn khẽ vùi trên cằm của mình.
– Làm ơn…. đừng đi mà….
Gia Trình cả kinh nhìn Hứa Tinh, thì ra là đang nói mớ, hắn thở dài, bất đắc dĩ nằm xuống, ôm lấy đầu thiếu niên xoa xoa, rồi hôn lên trán y. Hứa Tinh như thỏa mãn được trong lòng, liền yên tâm ngủ ngon. Gia Trình nhìn bộ dáng đáng yêu của thiếu niên, bất giác nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn cười ôn nhu và ấm áp như vậy, tâm lãnh như băng ngay lập tức biến mất hoàn toàn, chỉ tiếc rằng Hứa Tinh y không thể nhìn thấy nó, nếu như y chứng kiến nụ cười kia của hắn, không chừng sẽ vui sướng biết thôi.
Gia Trình gắt gao ôm chặt cơ thể nhỏ gầy vào ngực, rồi chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Hứa Tinh giật mình tỉnh lại trước, đêm hôm qua y ngủ ngon thật, vô cùng an toàn và thoải mái. Thiếu niên cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy được bản thân đang được ai đó ôm vào lòng, gương mặt của y áp sát vào ngực hắn.
Hứa Tinh gượng ngẩng đầu, là Gia Trình sao. Phải rồi a, đêm qua y ngủ một mạch cho đến sáng, ngay cả chuyện đó Gia Trình hắn cũng không làm, này là tại sao chứ.
Hứa Tinh trong đầu không ngừng thắc mắc, đồng thời cũng tranh thủ ngắm nhìn Gia Trình; thật không ngờ khi hắn ngủ lại có thể nheo mày như vậy, trông như một ông cụ non đang giận dữ vậy a.
– Nhìn đủ chưa?!! – Gia Trình đột nhiên mở miệng, nhưng mắt vẫn nhắm như cũ.
Hứa Tinh kinh hoảng cúi đầu, hắn là thức từ khi nào vậy a, tại sao lại không nói chứ.
Gia Trình hé mắt nhìn xuống, thấy được thiếu niên kia đang cúi đầu xấu hổ. Hắn đưa tay nâng mặt y lên, lạnh lùng nói.
– Sao không trả lời?!!
– A!! Dạ không, không có… Tiểu Tinh không dám… thỉnh anh đừng sinh khí… – Hứa Tinh nhắm nghiền hai mắt ấp a ấp úng, sợ rằng Gia Trình hắn sẽ tức giận mà đánh y.
– Đã khỏe hơn chưa?!!
– A! – Hứa Tinh kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang hỏi thăm sức khỏe y sao, không phải chính hắn là người làm y như vậy à, tại sao lại đột ngột thay đổi thế kia.
– Dạ… Tiểu Tinh đã khỏe rồi ạ…. – Thiếu niên cúi đầu nhỏ giọng trả lời, hai bên má mang theo chút ửng hồng.
– Vậy sao?!! Thế thì mau ngồi dậy!!! Cởi quần áo ra!!
Cởi…. cởi quần áo?!! Hắn… hắn là bắt y làm chuyện đó nữa sao. Có lẽ bản thân y quá mơ tưởng rồi, cứ ngờ rằng hắn sẽ không còn như vậy nữa. Hứa Tinh tuyệt vọng chậm rãi ngồi dậy, bàn tay run rẩy gỡ từng nút áo, rồi tuột chiếc quần xuống, cho đến khi chỉ còn mỗi chiếc quần lót, y do dự một hồi lâu.
– Mau lên!! – Gia Trình chán nản lãnh khốc ra lệnh.
Hứa Tinh sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn, phải mau nghe lời hắn thôi, không chừng hắn sẽ lại sinh khí mà đánh đập y. Thiếu niên chậm như rùa mà cởi bỏ chiếc quần lót xuống, chốc lát thân thể trần như nhộng lộ trước mắt Gia Trình.
Hứa Tinh nước mắt đột nhiên rơi lã chã, y giật mình mau chóng đưa tay chùi lấy, rồi chậm rãi quỳ trên giường, đưa mông chổng lên đầy khuất nhục, hai chân run lẩy bẩy như muốn khuỵu xuống, nước mắt cứ thế mà rơi.
– Làm gì?!!! – Gia Trình kinh ngạc nhìn bộ dạng kia của Hứa Tinh, không khỏi cau mày khó hiểu, y là đang làm cái gì vậy a.
– Kia… không phải anh Trình… muốn sao…. – Thiếu niên nức nở nhìn hắn.
Gia Trình cau mày nhìn Hứa Tinh, y đang nói cái quái gì vậy, hắn đã nói gì đâu a.
– Tôi muốn giúp em tắm, chứ không bảo em làm việc này!!!
Gia Trình nực cười nhìn thiếu niên ngây thơ thuần khiết kia, hảo đáng yêu nga, còn tưởng hắn sẽ bắt y làm việc đó sao.
Hứa Tinh ngây người tròn xoe mắt, hắn… hắn chỉ là muốn giúp y tắm thôi sao. Y đang làm gì vậy, lại còn khóc lóc nữa, hảo xấu hổ chết đi được, ngay cả một cái giếng sâu còn không thể trốn dưới đó nổi. �
– Em ngốc thật đấy!! – Gia Trình cười tà, tiến tới đỡ Hứa Tinh ngồi dậy, ôn nhu gạt đi nước mắt trên gương mặt của thiếu niên.
– Kia…. thực xin lỗi… đã hiểu lầm anh Trình… Tiểu Tinh đáng chết…. Ngô…
Gia Trình đột nhiên cúi xuống hôn lấy bờ môi của Hứa Tinh, hung hăng mút lấy không ngừng, tiếp tục xâm nhập bên trong khoang miệng của y, càn quấy kịch liệt.
HẾT CHƯƠNG 29