Trải qua hai năm gian khổ của đời thực tập sinh, cuối cùng Lục Tình tôi cũng có thể lên đời làm bác sĩ nội trú. Bạn có thể không biết nhưng thật lòng thì thực tập sinh ở bệnh viện chính là giai cấp thấp nhất, đúng theo kiểu đứng chót chuỗi thức ăn vậy.
Nghe có vẻ nực cười nhưng bệnh viện tôi làm lại chính là Viện Bỏng Quốc Gia, tôi đã nghĩ, phải chăng ở đó, sẽ không có ai khiếp sợ khi thấy gương mặt tôi?
“Tình Nhi, đi ăn thôi”
Tôi đã hỏi trời, liệu đây có phải định mệnh?
Ngay năm thứ hai ở Học Viện Quân Y, tôi đã bất ngờ gặp lại được một người. Lãng…
Tôi đã không chọn Đại Học Y, đơn giản là để tránh chạm mặt anh…
Thế những, tôi lại gặp Lãng ở đây…
Khi tôi hỏi lý do, Lãng thành thực trả lời “Vì em ở đây”. Cậu ta đã trưởng thành rất nhiều, thậm chí cao hơn tôi một cái đầu, gương mặt trẻ thơ ngày nào đã không còn.
Tôi đã từng có ý nghĩ với Lãng nhưng lại cảm thấy bản thân thật đáng thương và ích kỷ
Tôi cố gắng lảng tránh những lời như vậy của Lãng.
Cậu ta đã đặt niềm tin vào tôi quá nhiều rồi, tôi không muốn cho cậu ta cơ hội, đơn giản vì tôi không muốn cậu ta phải đau khổ. Năm ấy, chia tay anh cũng đủ để tôi hiểu thất tình là thế nào rồi.
Tôi mãi mãi chỉ có thể coi Lãng như một cậu em trai mà thôi…
“Còn đứng đó?”-Lãng lên tiếng lần nữa.
“Đây”
“Đã nghĩ gì thế?”
“Nghĩ về giai”
“Không thích đâu”
“Kệ chứ”
“Kệ à”-Cậu ta tiến gần tôi và …. cù..
Chệt tiệt, thằng nhóc này biết máu buồn của tôi khủng cỡ nào mà. Vì thế hắn dùng nó để đe dọa tôi mọi lúc mọi nơi.
“Nào!! Hahahaha,….không đù…a… haha đùa đâ..u haha”
“Hai cái vị này, tình tứ thì về nhà đi nhá”-Có vẻ như cô bạn của tôi đến rồi. Vương Linh, cô bạn thủa cấp hai đi học cùng tôi, quả thực là chúng tôi không có duyên cấp hai nhưng lại bất ngờ cùng trở thành thực tập sinh của bệnh viện này.
“Chị dâu, đừng nói thế chứ?”-Tôi cười tà nhìn Linh.
Phải, cuối cùng hai người họ đã lấy nhau.
Sau cuộc tình đầu, tôi đã nghĩ trong cuộc đời, không có gì là mãi mãi
Thế nhưng tôi đã sai… Anh tôi và cô bạn này đã kết hôn sau 10 năm yêu đương…
Thật lãng mạn…
“Nào nào, trật tự, ngươi cứ nói thế thì ai thèm tán ta nữa?”
“Gớm, tôi ghi âm lại gửi cho chàng trai họ Hàn bây giờ”
“Cô dám!!”-Vương Linh trừng mắt nhìn tôi.
“Đừng có thách nhà giàu húp tương nha”
“Cô mà gửi là tôi đá anh cô đó”
“Già rồi mà con đá người ta, bộ chị định ở vậy à”-Lãng đứng về phía tôi phản bác Linh
“Hai ngươi thật quá đáng!! Ta về méc Phong”
“…..”
Công việc ở bệnh viện tuy vất vả nhưng chúng tôi luôn vui vẻ với nhau như vậy…
Cuộc sống thật thanh bình…
——————————
Một mùa thu nữa lại đến rồi…
Lá vàng đã lấm tấm xuất hiện trên cành, con phố cũng chìm trong một màu sắc bi thương.
Cả không gian như ngừng lại…
Thu Hà Nội mang một màu sắc thật riêng, là đượm buồn, là hoài niệm…
Mùa Thu, mùa của hồi tưởng…
Tôi nên hồi tưởng gì đây?
Quá khứ bên anh? Hay là kết cục của chúng tôi?
Chuyện đã là của 7 năm về trước rồi…
Có đau, cũng đã đau rồi.
Có hận, cũng đã hận rồi.
Nhưng tôi không đủ bao dung như những cô nữ chính ngôn tình khác, đối với tôi, không còn thù hận không có nghĩa là có thể thành bạn, chỉ dừng lại ở ba từ “không quan hệ”.
Phải rồi, thứ tôi cần trân trọng là hiện tại…