Mấy ngày trở lại thôn, ngoài việc cố gắng đả thông kỳ kinh bát mạch, Trương Đức Bưu còn hướng dẫn phụ thân rèn luyện tinh thần lực ma pháp. Đối với rèn luyện tinh thần lực, chỉ có thể tiến hành từng bước, bắt đầu từ phương pháp rèn luyện sơ cấp, tinh thần lực đạt tới trình độ nhất định mới có thể bắt đầu tu luyện phương pháp cao cấp hơn.
Nham Thạch Man Chuy vốn khinh thường đối với việc rèn luyện tinh thần lực, nghe được hắn giải thích chỗ tốt khi rèn luyện tinh thần lực, lúc này mới chăm chú lắng nghe.
Hán tử Man tộc chất phác có chút rụt rè trong việc hướng con trai mình thỉnh giáo nghi vấn, Trương Đức Bưu không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn giảng giải cho phụ thân. Rốt cục làm cho hắn học được cách minh tưởng, rèn luyện tinh thần lực của chính mình.
Về phần phương pháp rèn luyện tinh thần lực Nhất Tức thức, Trương Đức Bưu tuyệt không dám dạy cho phụ thân. Nhất Tức thức cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa tại thôn Man Chuy cũng không có Ma đạo sư có khả năng khống chế tinh thần lực tinh vi.
Thái ca đối với việc thao túng tinh thần lực cực kỳ chuẩn xác, bất quá hành vi của nó cực kỳ lỗ mãng, ngay Trương Đức Bưu cũng thiếu chút nữa bị nó đùa chết, đương nhiên không dám cho nó giúp phụ thân tu luyện Nhất Tức thức.
“Nếu như Ma đạo sư Jiamon ở đây thì tốt rồi, tinh thần lực hắn vô cùng cứng cỏi, dùng hỏa cầu thuật tự rèn luyện nhiều năm, đối với khống chế tinh thần lực cực kỳ chuẩn xác, rất thích hợp để bồi luyện Nhất túc thức. Đáng tiếc Ma đạo sư cùng cung tiễn thủ không biết đã chạy đến nơi nào.”
Mặc dù không thể tu luyện Nhất Tức thức nhưng Trương Đức Bưu không hề nghi ngờ tốc độ tu luyện của phụ thân, so với hắn, Nham Thạch Man Chuy càng thêm kiên nhẫn cùng nghị lực, cho dù cho hắn phương pháp rèn luyện tinh thần lực sơ cấp, hắn cũng kiên nhẫn tu luyện đến cùng.
Từ điểm đó mà nói, ai cũng kém so với hắn, mà từ xưa đến nay, chỉ những người có thái độ rèn luyện như vậy mới có thể đạt được thành tựu to lớn.
Trước kia, đấu khí Trương Đức Bưu bạc nhược yếu kém, mất mấy năm mới có thể đả thông mười hai đạo chính kinh, mà bây giờ hắn đã là nhị cấp Man đấu sĩ có thể sử dụng kiếm quang đấu khí, gần mười ba ngày liền đả thông mười ba đường thông đạo đấu khí trong kỳ kinh bát mạch, cộng thêm hai bốn thông đạo đấu khí trong mười hai chính kinh, tổng cộng sở hữu ba mươi bảy thông đạo đấu khí.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Ba mươi bảy đường thông đạo đấu khí, mặc dù không dám nói “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” [trước đây không có ai, sau này cũng không có], nhưng xét về trình độ hoàn mỹ của thông đạo mà nói từ cổ chí kim hắn là người duy nhất.
Sau khi hoàn thiện toàn bộ thông đạo đấu khí trong cơ thể, Trướng Đức Bưu mới bắt đầu tu luyện Đại Xích Thiên Ma Thần quyết trong Tà Linh thánh điển.
Tà Linh thánh điển là trấn miếu chi bảo của Tà Linh thần miếu, đấu khí ma đạo tâm pháp bá đạo, bắt đầu tu luyện thì dũng mãnh tinh tiến, nhưng bởi vì đấu khí vận chuyển bao hàm mười hai chính kinh cùng kỳ kinh nên đấu khí vừa có đại khí đường đường chính chính đồng thời lại mang hơi thở quỷ bí khó lường của Ma thần.
Khi tu luyện tầng thứ nhất Đại Xích Thiên Ma Thần quyết, Trương Đức Bưu chỉ thấy tiến cảnh từ từ tăng lên, cũng không dũng mãnh tinh tiến như trong Thánh điển, tựa hồ như loại tâm pháp này trọn vẹn không đầy đủ, chung quy vẫn cảm giác được có gì đó thiếu khuyết.
Cho đến lúc hắn trong vô thức nghĩ đến ma pháp bí điển trong Tà Linh thánh điển, lúc này mới đại ngộ bừng tỉnh vỗ trán thốt lên “Tuyệt!”.
Đại Xích Thiên Ma Thần quyết trong Tà Linh thánh điển, không ngờ lại là một thể thống nhất với phương pháp rèn luyện tinh thần lực trong ma pháp bí điển. Hai loại hệ thống lực lượng bất đồng kết hợp hoàn mỹ một chỗ chỉ có một từ để hình dung.
“Tương đắc ích chương”. [*Chỉ hai người hoặc sự vật, kết hợp cùng với nhau khiến năng lực của cả hai cùng tăng.]
Chỉ có tu luyện đồng thời hai loại tâm pháp, ma luyện lẫn nhau mới có thể đạt tới hiệu quả dũng mãnh tinh tiến.
Hơn nữa phương thức tu luyện Tà Linh thánh điển không chỉ làm cho Thiên Ma đấu khí tăng trưởng mạnh mẽ mà tinh thần lực cũng đột nhiên tăng mạnh.
Xét từ điểm này mà nói, Đại Xích Thiên Ma Thần quyết vượt xa Long Mông Bảo Tượng quyết, bởi vì nó mở ra một đường tắt tiến tới cao thủ Thánh cấp.
“Khó trách Aier tuổi còn trẻ mà tu vi thâm hậu như vậy, đạt tới trình độ đấu khí hóa hình, phương pháp rèn luyện tinh thần lực Tà Linh thánh điển ghi lại cao minh hơn không ít so với Nhất Tức thức cho nên nàng mới có thể đạt tới tinh thần lực hóa hình, do đó khiến cho đấu khí hóa hình.”
Trương Đức Bưu đem công pháp rèn luyện tinh thần lực trong Tà Linh thánh điển cùng Đại Xích Thiên Ma quyết kết hợp lại, cùng tu hành rèn luyện lẫn nhau. Tốc độ Thiên Ma đấu khí tăng trưởng lập tức tăng mạnh, chỉ vài ngày đã tu luyện tầng thứ nhất đến viên mãn.
Không thể không hài lòng với tốc độ này, kể cả Aier năm đó cũng không thể đem Tà Linh thánh điển tầng thứ nhất luyện đến đại viên mãn trong vài ngày. Đây cũng là do tinh thần lực của Trương Đức Bưu hết sức cao minh, thông đạo đấu khí càng thêm hoàn mỹ so với thông đạo đấu khí trong Đại Xích Thiên Ma Thần quyết cho nên mới có thể “làm ít hưởng nhiều”.
“Dựa theo tốc độ tu luyện như vậy rất nhanh ta có thể sử dụng không gian giới chỉ rồi!”
Bất quá khi hoàn thành tu luyện tầng thứ nhất, tác hại của Thiên Ma đấu khí cũng hiển lộ.
Đây là một loại đấu khí có tính chất ăn mòn, Trương Đức Bưu còn chưa tu luyện tinh thâm, liền phát hiện ra loại đấu khí này còn có tính chất ăn mòn mãnh liệt đối với thông đạo đấu khí, cũng may trong Đại Xích Thiên Ma Thần quyết có ghi lại biện pháp tăng cường thông đạo đấu khí, nếu không tu luyện môn công pháp này đồng nghĩa với việc “tự sát”.
Tu luyện tới tầng thứ hai rốt cục Trương Đức Bưu cũng đạt tới trình độ đấu khí ngoại phóng. Thiên Ma đấu khí không tự chủ tràn ra phía ngoài làm cho giày của hắn bị ăn mòn rất nhanh, đành phải đi chân đất.
Hắn nhớ tới Aier lúc nào cũng lộ ra một đôi chân trần. Không khỏi lộ ra nét cười thầm nghĩ: “Thông đạo đấu khí Đại Xích Thiên Ma Thần quyết đa phần từ đan điền kéo dài tới tay và chân. Thiên Ma đấu khí có tính ăn mòn rất mạnh, trên tay thì không sao nhưng dưới chân thì không thể mang giày được, chỉ có thể đi chân đất.
Chân trần cũng không thoài mái, Trương Đức Bưu vừa tự lấy cho chính mình đôi giày mới, hắn tu luyện nhiều loại công pháp, liền đổi từ Thiên Ma đấu khí thành Long Mông Bảo Tượng khí, không có chút đình trệ.
Đây là điểm Aier không bằng hắn, Thánh nữ đáng thương chỉ có thể đi chân trần. Hết lần này tới lần khác tiểu nữ nhân này luôn có một loại yêu thích cuồng nhiệt đối với giày, không thể nghi ngờ đây chính là một loại hành hạ đối với nàng.
“Nên đi tới Thần miếu Gaia một chuyến.”
Trước mắt hắn chỉ có thể tu luyện Thiên Ma đấu khí đến tầng thứ hai, tầng thứ ba cần sau này không ngừng cố gắng. Trương Đức Bưu lập tức ngừng tu luyện, cưỡi Thái ca bay tới Thần miếu Gaia.
Hôm nay là ngày lễ trưởng thành Man tộc, đây là một hồi lịch trình kinh tâm động phách, không ngừng có thiếu niên Man tộc chết trong lễ trưởng thành, nhưng Trương Đức Bưu không giúp đỡ bọn họ, lễ trưởng thành chính là một hồi khảo nghiệm tàn khốc, chỉ có sống sót trên đường, kiên trì đến cùng mới có thể làm cho người Man tộc càng thêm kiên cường, làm cho dân tộc này vĩnh viên sinh sôi này nở.
Đối với khảo nghiệm tàn khốc, Trương Đức Bưu cũng không cho rằng các vị tổ tiên sai lầm, nhưng Thần miếu hạn chế ngoại truyền võ học, thậm chí quy định “phụ bất truyền tử”, hắn không ủng hộ.
“Lần này ta đi Thần miếu để thuyết phục các trưởng lão đồng ý hủy bỏ hạn chế này, để võ học Man tộc được phát dương quang đại trong tay tộc nhân! Nếu các trưởng lão không đồng ý, ta lập tức kiến tạo tòa Thần miếu khác ngay trên Thánh sơn, đứng ngang hàng cùng với Thần miếu Gaia!”
Năm nào cũng vậy, tại Thần miếu Gaia, Đại trưởng lão Đồ Mông Di Lặc suất lĩnh Đề Thản cùng các trưởng lão khác đứng ở sơn môn Thần miếu, chờ đợi thiếu niên đầu tiên hoàn thành lễ trưởng thành.
– Ta còn nhớ rõ năm ngoái, tiểu tử đầu tiên tới Thánh sơn lại là một nhất cấp Man chiến sĩ! – Nhớ tới chuyện cũ Đại trưởng lão Đồ Mông Di Lặc cười ha hả nói:
– Tiểu tử kia quả thực làm người khác đau đầu……
Nhắc tới sự kiện kia, trưởng lão Đề Thản nghiêm mặt nói:
– Nếu như năm nay lên núi cũng là nhất cấp Man chiến sĩ, ta cho rằng Man tộc chúng ta không thể cứu vãn, sớm giải tán Thần miếu cho rồi, về nhà ôm hài tử, không có hài tử thì kiếm một nữ nhân sinh hài tử!
Một đám trưởng lão Man tộc ha ha cười nói:
– Loại chuyện này chỉ trùng hợp thôi, Man tộc Nam Cương chúng luôn có không ít thiên tài!
Đang nói chư vị trưởng lão đột nhiên nghe được âm thanh từ không trung truyền đến ầm ầm. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con phong lôi cự thú, từ phương xa điên cuồng xông thẳng tới Thần miếu.
– Hảo mãnh thú, là Lục Dực Kim Quang hống! Mọi người cẩn thận!
Lục Dực Kim Quang hống bỗng nhiên bay đến bầu trời Thần miếu, chư vị trưởng lão sẵn sàng bày trận nghênh đón, chỉ thấy đột nhiên, một thiếu niên nhảy từ trên lưng ma thú xuống, mà cự thú cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một tiểu lão hổ ngồi xổm trên vai hắn.
Chư vị trưởng lão nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên mày rậm mắt to, cao lớn mạnh mẽ, đấu khí trong cơ thể không ngừng vận chuyển làm cho người ta có cảm giác mênh mông bất tận.
Thiếu niên mang trên lưng một thanh cự đao lớn đến hai, ba thước, hướng bọn họ đi tới, vái dài một cái rồi cất cao giọng:
– Chư vị trưởng lão, đã lâu không gặp?