Dạ Lưu Dư Bạch

Chương 8: Em buồn là vì em thích cô ấy



Nếu muốn bắt người khác chịu trách nhiệm thì phải sẵn sàng chấp nhận bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.

(Lời thì thầm trong đêm)

Từ khi lên núi, Lê Dạ Quang đã trở nên bao dung độ lượng với mọi thứ. Cô cảm thấy trên đời này không có gì là không thể xảy ra, nào là chàng trai trẻ ở lì trên núi, mưa lớn bất chợt, lại còn không có sóng điện thoại.

Vì vậy, việc cô trèo tường trong lúc tắm để chụp lén Dư Bạch khiến bức tường bị đổ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Tuy nhiên, Dư Bạch lại không có được sự phóng khoáng như cô. Lúc này, toàn thân anh cứng đờ, ngồi thẳng trên ghế gỗ trong sân, mắt nhìn thẳng về phía trước, đầu óc trống rỗng, trong tâm trí tràn ngập cảnh tượng cuối cùng…

Sao tường lại bị đổ? Tuy tường bằng tre không thể kiên cố bằng tường gạch, nhưng nếu không đẩy mạnh thì vẫn rất vững chắc.

Đương nhiên, vấn đề này đã không còn quan trọng nữa, điều khiến anh lấn cấn lúc này là trước đây trong đầu anh chỉ có khuôn mặt của Lê Dạ Quang, bây giờ lại xuất hiện cả hình ảnh thân thể của cô.

Vốn dĩ anh muốn đi tắm để khiến bản thân tỉnh táo lại, nào ngờ… Được rồi, có lẽ anh sẽ không bao giờ thoát khỏi được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lê Dạ Quang giơ ngón tay chọc vào người Dư Bạch mấy lần, anh mới sực tỉnh. Thấy cô thản nhiên nhìn mình mà không hề ngượng ngùng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh dưới ánh trăng càng khiến anh cảm thấy tội lỗi nặng nề.

Anh cúi đầu xuống, ấp úng nói: “Tôi sẽ… chịu trách nhiệm.”

Lê Dạ Quang vốn tưởng rằng Dư Bạch sẽ hỏi cô vì sao lại trèo tường. Cô còn đang suy nghĩ xem phải bịa ra cái cớ thế nào cho hợp lý, không ngờ là anh lại nói rằng sẽ… chịu trách nhiệm.

“Chịu trách nhiệm cái gì?” Sửa lại bức tường bằng tre sao?

Dư Bạch hít một hơi thật sâu, như thể lý trí và tình cảm đang đấu tranh kịch liệt, cuối cùng đưa ra quyết định nghiêm túc. Anh nghiêm nghị nhìn Lê Dạ Quang, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ đường hoàng chính trực bẩm sinh, trầm giọng nói: “Tôi đã nhìn thấy thân thể của cô, vì vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Ồ, Lê Dạ Quang đã hiểu ra, Dư Bạch muốn chịu trách nhiệm với cô.

Cô ra hiệu cho anh dừng lại: “Khoan đã, ai bắt anh phải chịu trách nhiệm chứ?” Lê Dạ Quang cô đã lớn bằng từng này mà còn không cần bố mẹ mình phải chịu trách nhiệm, chẳng lẽ còn cần Dư Bạch chịu trách nhiệm sao?

Dư Bạch còn kinh ngạc hơn cả cô, thậm chí giọng cũng trở nên lắp bắp: “Nhưng… nhưng cô đã trần… tr@n trụi…”

“Nhìn thấy tôi khỏa thân thì đã làm sao?” Lê Dạ Quang nhíu mày, hùng hồn hỏi ngược lại anh: “Anh nhìn thấy tôi tr@n trụi thì tôi phải bắt anh chịu trách nhiệm à?”

“Còn không phải sao?” Dư Bạch cũng tức giận, mặc dù bình thường anh hiền lành dễ bắt nạt, nhưng lúc này không hiểu sao anh lại trở nên ngang tàng, đứng phắt dậy và nhìn xuống Lê Dạ Quang đang hùng hổ, không chỉ có khí thế mạnh mẽ mà giọng điệu cũng có ý răn dạy cô. Cô gái này thật chẳng ra làm sao, đã vô liêm sỉ không biết xấu hổ, bây giờ bị người ta nhìn thấy mình không mảnh vải che thân mà vẫn tỉnh bơ như không.

“Một cô gái như cô, bị nhìn thấy…”

“Dẹp đi!” Lê Dạ Quang thô lỗ ngắt lời anh. Khi tức giận, cô giống như một con chim cút xù lông, tuy rằng trông nhỏ bé nhưng khí thế không hề kém cạnh: “Nếu bị anh nhìn thấy tí chút đã bắt anh phải chịu trách nhiệm thì tôi lỗ to à. Như vậy tôi đi bệnh viện khám sức khỏe thì cũng phải bắt bác sĩ phải chịu trách nhiệm ư?”

Cô lớn tiếng khiến Dư Bạch ngơ ngác, sau đó nhỏ giọng nói với vẻ ấm ức: “Làm sao lại lỗ to được…”

Lê Dạ Quang hừ một tiếng: “Sao anh biết là tôi chưa kết hôn, chưa có bạn trai?”

“À…” Trái tim Dư Bạch bỗng nhói đau, sao anh lại quên mất điều này cơ chứ? Anh đúng là chàng trai độc thân thầm mến cô, nhưng cô xinh đẹp như thế, quả thực chưa chắc vẫn còn độc thân.

Dư Bạch ỉu xìu nói: “Hóa ra cô đã có bạn trai.”

Lê Dạ Quang thẳng thắn trả lời: “Tôi thật sự chưa có bạn trai. Ý của tôi là cho dù tôi chưa có bạn trai thì cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.”

Mặc dù lời nói của cô không hề khách sáo nhưng Dư Bạch vẫn mừng thầm vì điều này: “Thì ra là chưa có.”

Đúng vậy, mấy năm này ngày nào cô cũng quay cuồng bận rộn từ sáng đến tối. Ngoài công việc giám tuyển triển lãm ra, cô còn phải gặp gỡ các nhà đầu tư, giao lưu với các viện bảo tàng khác. Hơn nữa, còn phải luôn đề phòng những người chướng mắt với mình, làm gì có thời gian để yêu đương?

Huống hồ, cho dù cô vẫn còn độc thân thì cũng không thể bắt Dư Bạch phải chịu trách nhiệm được. Một chú cún cỏ sống trong rừng núi lâu như anh thì có thể chịu trách nhiệm gì với cô? Chịu trách nhiệm về bích họa à.

Chịu trách nhiệm về bích họa sao?

Hai mắt Lê Dạ Quang sáng lên. Mặc dù cho đến bây giờ, mọi chuyện xảy ra khác xa với ý định trèo tường ban đầu của cô, nhưng mọi con đường đều dẫn đến La Mã. Ý đồ chụp lén Dư Bạch để biến nó là điểm yếu uy hiếp anh, hay bắt anh phải chịu trách nhiệm cũng như nhau cả thôi.

Cô liền cất vẻ ngang ngược đi, xoa hai tay vào nhau và nhìn anh giống như nhìn một con lợn béo tốt đang chờ làm thịt: “Có điều, tôi đã suy nghĩ kỹ. Nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm cũng được.”

“Hả?”

“Nếu anh xuống núi giúp tôi tu sửa bức bích họa thì coi như chúng ta hòa nhau.” Lê Dạ Quang phấn khởi nói ra suy nghĩ trong lòng. Không ngờ việc chụp lén thất bại nhưng lại thu được kết quả ngoài ý muốn. Thật ra, cô không thích cách này cho lắm, nhưng đã bị anh nhìn thấy sạch sẽ mà không đổi lấy thứ gì đó thì chẳng phải còn thua thiệt hơn việc bắt anh phải chịu trách nhiệm với mình hay sao?

Dư Bạch hoàn toàn không ngờ được rằng đến lúc này mà lê Dạ Quang vẫn còn tâm trí để nghĩ đến việc bảo anh xuống núi tu sửa bích họa.

Trái tim anh bỗng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng tối xuống. Từ lâu anh đã hiểu rõ rằng hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng phản ứng hiện giờ của cô vẫn khiến anh cảm thấy buồn bã. Cô không hay biết về chút tình cảm nhỏ nhoi đang lặng lẽ nảy mầm trong lòng anh, chứ đừng nói đến việc quan tâm đ ến nó. Có lẽ trong mắt cô, niềm vui nho nhỏ ẩn sâu nơi đáy lòng anh, không liên quan gì đến danh lợi và sự thành đạt thật sự không đáng để tâm.

Mới đầu, Dư Bạch nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao anh lại phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra.

Điều thu hút anh ở Lê Dạ Quang không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp mà còn là sự bướng bỉnh của cô.

Sự bướng bỉnh không biết sợ hãi này cũng giống như con người anh vậy, có điều họ luôn đi ngược hướng nhau. Họ càng ngang bướng, càng nỗ lực thì lại càng cách xa nhau.

Dư Bạch nhẹ nhàng từ chối: “Tôi xin lỗi, chuyện này thì không được.”

Lê Dạ Quang không hề biết rằng anh đã băn khoăn suy nghĩ hàng trăm lần. Trong cảm nhận của cô, người đàn ông này quả là một tảng đá cứng rắn, dù đã làm mọi cách mà vẫn không thể lay chuyển được. Nào là đe dọa, dụ dỗ, thậm chí bây giờ còn trao đổi với “cái giá” tương đương mà anh cũng không chịu. Trên núi có bảo vật sao? Hay là có ngai vàng để thừa kế?

“Không phải anh muốn chịu trách nhiệm sao? Bây giờ tôi đưa ra phương án chịu trách nhiệm, anh lại từ chối. Anh muốn chơi xấu phải không?”

Màn đêm buông xuống, cả người Dư Bạch được bao phủ dưới ánh trăng trắng như sương. Anh thật sự giống như một tảng đá cứng đầu, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ chỉ xuống núi khi cưới vợ chứ không vì những chuyện khác.”

Đôi khi bình tĩnh khước từ còn lạnh lùng xa cách hơn cả từ chối đây đẩy. Lê Dạ Quang nghe xong cũng không nói gì, chỉ để lại cho anh một nụ cười khẩy rồi đi thẳng về phòng.

Sau khi sửa xong bức tường tre trong phòng tắm, anh Lưu trở lại sân viện, nhìn thấy Dư Bạch vẫn ngồi đó.

Trong núi sâu yên tĩnh, chỉ có ánh đèn Trường Minh lập lòe trong đại điện. Anh Lưu đặt chiếc đèn dầu lên bàn rồi ngồi xuống. Anh ấy biết Dư Bạch khi anh mới chỉ có năm, sáu tuổi. Hồi đó, anh Lưu là đệ tử mới được bố Dư Bạch thu nhận. Bởi vì tay nghề chưa thành thạo nên phần lớn công việc của anh ấy là trông con cho thầy của mình. Con của thầy chính là cậu bé Dư Bạch mới năm, sáu tuổi.

Tuy nhiên, cậu bé đó được kế thừa tài hoa của ông nội Dư Mặc Nhiễm, tuổi còn nhỏ mà đã giỏi thư pháp và sao chép tranh rất ra dáng. Khi đó, anh Lưu đã hai mươi tuổi mà còn không giỏi bằng Dư Bạch. Nói là trông trẻ nhưng thật ra là anh ấy đi theo học hỏi đứa trẻ này thì đúng hơn.

Anh Lưu đã nhìn Dư Bạch lớn lên, biết tính tình của anh và cũng hiểu rõ con người anh. Anh thật sự rất cố chấp và ngốc nghếch, nhưng lại có tài năng đáng kinh ngạc và thiên phú độc đáo. Vì thế, anh Lưu đã quen gọi Dư Bạch là “Đội trưởng Dư” trước mặt người khác.

“Con gái nhà người ta cởi mở, không bắt cậu phải chịu trách nhiệm, như thế càng đỡ phiền toái.” Anh Lưu vừa làm động tác giãn gân giãn cốt vừa khuyên nhủ anh. Suy cho cùng, khi con người ta đã ở tuổi trung niên, chỉ sửa lại một bức tường bằng tre thôi mà cũng đau lưng mỏi eo.

Dư Bạch không nói gì. Anh Lưu nhớ rõ hồi nhỏ anh cũng như vậy. Mỗi khi buồn bã hay tức giận, anh đều im lặng, một mình ôm nỗi buồn, hoặc trốn sau cánh cửa, hoặc thu mình vào một góc cả ngày.

Anh Lưu nhìn anh một lúc, sau đó cố ý mỉm cười đổi chủ đề: “Mà này, cậu ăn mặc chỉnh tề trông cũng đẹp trai ra phết. Thế cậu định khi nào xuống núi cưới vợ đây?”

Dư Bạch vẫn lặng thinh.

Anh Lưu thở dài, bối rối đứng dậy, nói: “Cậu cứ ngồi đi, tôi về phòng trước đây.”

“Anh Lưu.” Dư Bạch đột nhiên gọi anh ấy lại. Mặc dù anh không thích nói chuyện khi buồn, nhưng anh nhận ra rằng lúc này chỉ có anh Lưu là người duy nhất để anh trút bầu tâm sự.

“Ơi?” Anh Lưu xoay người lại, xởi lởi vỗ vai anh, cười nói: “Nghĩ thông suốt rồi hả? Như thế là đúng rồi, chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Tôi đã sửa lại bức tường tre. Không biết tại sao đang yên đang lành lại đổ xuống. Cậu đấy, đừng tự trách mình quá nhiều. Cậu cũng không cố ý muốn nhìn trộm người ta mà. Dạ Quang là người rộng lượng, nếu là cô gái khác, có khi còn lằng nhà lằng nhằng không chịu bỏ qua…”

Dư Bạch ngẩng đầu nhìn anh ta, nói ra lời thổ lộ đầu tiên trong đời: “Em buồn là bởi vì em thích cô ấy.”

Anh Lưu sững sờ.

Lúc này, ngoài anh ấy ra, còn có một người khác cũng sửng sốt không kém. Đó chính là Lê Dạ Quang đang chuẩn bị ra khỏi phòng thiền. Vừa rồi Dư Bạch khiến cô tức giận đến mức hai tay run rẩy, vừa trở về phòng liền thu dọn hành lý, định xuống núi ngay trong đêm, lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.

Cô sẽ trở lại thành phố C, chấp nhận việc Bảo tàng Thượng Hải đệ đơn kiện. Trong trường hợp xấu nhất là cô sẽ mất tất cả, sau đó làm lại từ đầu. Mấy năm tâm huyết thì sao? Chỉ cần cố gắng ba đến năm năm nữa, cô sẽ lại là giám tuyển độc lập.

Tuy bây giờ không phải lúc để giận dỗi, nhưng cô thật sự tức không để đâu cho hết. Vượt cả một chặng đường gian nan để tới đây, còn phải chịu đựng điều kiện sống thiếu thốn kham khổ và người đàn ông Dư Bạch khù khờ, tất cả những điều này đã khiến cô suy sụp tinh thần.

Nếu anh không muốn xuống núi thì thôi. Tốt nhất là cứ ở trên núi cả đời đi. Chỉ cần anh dám xuống núi, chỉ cần anh dám đặt chân vào địa phận thành phố C, Lê Dạ Quang cô đảm bảo sẽ dùng một trăm linh tám cách “chỉnh chết” anh.

Có điều, ngay khi nhấc va li lên và đưa tay mở cửa, cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Em thích cô ấy.”

Nếu không phải cô là người phụ nữ duy nhất trong ngọn núi sâu này, Lê Dạ Quang sẽ không bao giờ đánh đồng từ “cô ấy” ở đây với chính mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.