Đa Danh Chi Hậu

Chương 7



Dân chúng kinh thành Đại Sở hôm nay được phen bàn tán xôn xao.

Trường tiểu thư của thái sư đã nhập cung trở thành nguyên cơ của thái tử, nhà họ Trường từ đây lại như hổ mọc thêm cánh, ngất ngưỡng trong thiên hạ.

“Cũng đúng, dù sao người ta cũng là công thần 5 đời phò vua, vinh hiển như thế đích thực xứng đáng!”

“Cùng là nữ nhân, nhưng vẫn là phải xem sinh ra ở chỗ nào!”

“Thôi đi, cái gì mà nữ nhân, người ta là giai nhân tài sắc vẹn toàn, sao có thể so sánh ngang hàng với thôn nữ nhà chúng ta chứ!”

Pha lẫn trong lời bàn cãi của dân chúng, Cố Tịch Hy cũng chỉ nghe rền vang bên tai tiếng pháo nổ, tiếng vỗ tay hoan hỷ đang vang lên tứ bề.

Từ phủ thái sư đến hoàng cung không xa, kiệu son rất nhanh đã đi đến chiếc cổng uy nga, tráng lệ nhất trong thiên hạ.

Trữ Nhi ở bên ngoài ghé đầu vào sát kiệu, nói:

“Tiểu thư, đến rồi.”

Kiệu hạ, một cung nữ tiến lên vén rèm cho nàng, Trữ Nhi bên cạnh liền ngay lập tức đỡ tay.

Bị khăn hỷ che phủ đầu, nàng cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy được mũi chân của mình.

Cộng thêm y phục cồng kềnh và độ nặng của trang sức trên đầu, quả nhiên rất khó di chuyển.

Nhưng nàng lại bình tĩnh đến lạ lùng.

Dù sao đã đi đến bước đường này, có hối cũng không kịp quay đầu lại.

Vậy thì nàng chỉ còn cách bước từng bước thật thận trọng, khéo léo mà đi trên con đường xa tít tắp phía trước kia.

Được một đoạn, Trữ Nhi lại khẽ nói:

“Tiểu thư, thái tử ở phía trước.”

Nàng ta cũng là lần đầu chiêm ngưỡng thánh nhan, giọng nói có hơi run rẫy.

Cố Tịch Hy mím môi, gật đầu một cái.

Theo nghi lễ phong nguyên cơ của Sở triều, sau khi công công tổng quản mang theo thánh chỉ của hoàng đế đến mẫu gia, nguyên cơ sẽ mặc hỷ phục, tự mình xuất hành đến hoàng cung.

Thái tử sẽ chờ nguyên cơ ở Chính Quảng quan, tự tay tháo khăn hỷ cho nàng, sau cùng nàng đến sân chầu Bát Long, chính thức cử hành đại lễ sắc phong.

Không có tam bái kết tóc tơ như người…

Hoàng Phủ Minh Phong cũng mặc hỷ phục, khi người đã đứng trước mặt mình, hắn mới chậm rãi cầm lấy gậy hỷ từ tay công công bên cạnh.

Một chiêu hất thẳng, khăn hỷ vuông vức bay mấy vòng trên không trung rồi mới đáp đất.

Cố Tịch Hy nhất thời bị ánh sáng làm cho chói mắt, sau định thần lại, chính thức mặt đối mặt với Hoàng Phủ Minh Phong.

Có lẽ đời này, nàng chưa gặp ai anh tuấn, bất phàm như hắn.

Nàng cũng không ngờ được, gương mặt này sẽ khiến nàng nhớ nhung, vương vấn một đời.

“Điện hạ.” Nàng hạ thấp người hành lễ.

Hoàng Phủ Minh Phong không nói gì, chỉ cầm lấy tay nàng và xoay người, nhắm thẳng hướng đến sân chầu Bát Long.

Cố Tịch Hy lòng đầy rối rắm.

Nàng đã dự liệu sẵn chuyện Hoàng Phủ Minh Phong thấu tường mối tình giữa Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì.

Nhưng tới thời điểm này khi giáp mặt trực tiếp, nàng mới hiểu được hoàn toàn tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thái độ lạnh lùng, thơ ơ của hắn đã dọa nàng kinh hãi, lại tự vấn chính mình những ngày tháng phía sau, cả hai sẽ phải đối với nhau như thế nào.

Sân chầu Bát Long rộng lớn hút tầm mắt, nhưng một đường đi thênh thang dẫn đến ngai vàng của hoàng đế chỉ có Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong cùng bước đi.

Đây là con đường mà nàng chọn lấy, vậy thì dù sống dù chết cũng phải gắng gượng bước đi.

Bên cạnh hoàng đế Cao Tông là hoàng hậu.

Bọn họ ngồi cao hơn nơi nàng đứng chín bậc, lại thêm ánh nắng chói chang khiến nàng không nhìn rõ thánh nhan.

Chỉ nghe công công thay mặt hoàng đế đọc chiếu sắc phong, sau đó Hoàng Phủ Minh Phong nắm tay nàng cùng xoay người nhìn xuống.

Bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống, những tiếng hô vang thiên tuế vang lên dời non lấp biển cất lên như sấm dậy.

**

Chuyện tiệc tùng, nữ nhân vô phận, Cố Tịch Hy sau lễ sắc phong cũng chỉ còn biết ngồi trong phòng đợi Hoàng Phủ Minh Phong đến tối.

Trong lúc đó, có người tiến vào hầu nàng.

Người đến là một vị cô cô, gọi là Chương Hằng, người do đích thân hoàng hậu đưa sang cho nàng.

Lại nói về hoàng hậu Chu Tuệ Tâm, Chu gia và Trường gia xưa nay giao hảo, mối quan hệ hiện tại cũng rất tốt.

Nói trắng ra là đồng cảnh ngộ, năm xưa cũng vì chữ gia mà nhập cung, ngồi ở vị trí cao trên vạn người.

Nàng không biết rõ sự tình, song Trường Khánh Diên đã rất nhiều lần căn dặn, trong cung, ai cũng có thể hại nàng, nhưng người đó không thể là hoàng hậu.

Bà là điểm tựa cho nàng.

Lời Trường Khánh Diên nói, nàng tất nhiên sẽ tin.

Người mà bà đưa tới, hiển nhiên cũng sẽ đáng tin.

Chương Hằng có vẻ ngoài phúc hậu, đoan trang.

Sau khi hành lễ với nàng xong thì tiến lên giúp nàng tháo tóc.

Kiểu trang trí cầu kỳ này, Trữ Nhi không tiếp xúc nhiều, vẫn là Chương Hằng làm tốt hơn.

“Nương nương thật xinh đẹp, mái tóc này, hẳn là được nâng niu lắm nhỉ?”

Vì tóc nàng rất mượt, vừa dày vừa đen nhánh, có thể gọi là một suối tóc tuyệt trần.

Nàng cười trừ, thật ra là không.

Lúc nhỏ tóc nàng rất giống rễ tre, sau nhờ sư mẫu chăm sóc lại cho một chút, sư mẫu mất đi thì lại tiếp tục như lông chổi quét nhà! Nhưng thật may nàng càng lớn, tóc này không dưỡng mà đen, mà mượt..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.