Đa Danh Chi Hậu

Chương 34



Hướng từ Túc Dữ điện về Tựu Nguyệt điện và Thừa Chính điện có một quãng đường trùng nhau, Cố Tịch Hy và Hoàng Phủ Minh Phong khó tránh khỏi việc cùng đi.

Dường như mỗi lần đối với hắn, rất ít khi Cố Tịch Hy chủ động bắt đầu một câu chuyện, vì nàng tự biết bản thân không khéo ăn nói, nói nhiều lại sai nhiều.

Lần này, Hoàng Phủ Minh Phong hỏi nàng:

“Nàng thấy chuyện của Bảo lương đệ thế nào?”

Cố Tịch Hy hơi mông lung, không biết hắn đang đề cập tới khía cạnh nào của câu chuyện.

Nàng ta không biết giữ sức khỏe, gây hậu quả tổn hại đến thai nhi chính là một chuyện không hay ho, nhưng nàng lại không muốn bản thân biến thành hình mẫu vạch lá tìm sâu, không bàn đến.

“Hồi điện hạ, mẫu tử muội ấy sức khỏe không tốt, thời gian tới thiếp và chàng đều không ởnĐông cung.

Nhờ có mẫu hậu đứng ra, thiếp thấy rất an tâm.”

Để mẫu tử kia cho nàng coi sóc, nàng mới không an tâm.

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:

“Phụ hoàng và mẫu hậu đều coi trọng cái thai này của nàng ấy.”

Ánh mắt Cố Tịch Hy lóe lên chút tia sáng, muốn nói rằng hoàng hậu trông đợi hoàng tôn, nhưng sẽ càng hào hứng hơn nếu nó do nàng sinh ra.

Nhưng mà…!hắn chẳng cho nàng cơ hội.

Nàng vâng một tiếng thuận lòng, Hoàng Phủ Minh Phong liền tiếp tục.

Lần này, giọng hắn hơi nhỏ, căn bản chỉ muốn cho một mình Cố Tịch Hy nghe được, các cung nhân đi theo phía sau không thể.

“Huyết mạch hoàng gia xưa nay rất quan trọng, nếu ai có tư tâm, sẽ có rất nhiều điều đáng chết chờ sẵn.

Dù kẻ đó có thân phận gì…”

Cố Tịch Hy sững người, vị trí chếch về bên trái lồng ngực đột nhiên nhói lên một cái.

Hắn có thể với nàng mà nghi ngờ, thậm chí là thù hận, nhưng lại không nghĩ hắn cho rằng nàng mang tư tâm làm hại con cái hắn.

Nàng mím môi, rất muốn nhẹ nhàng vâng một tiếng như thường, nhưng lồng ngực nặng nề phiền muộn làm nàng trơ ra.

Trong ánh mắt tinh tuệ, lóe lên một ít tia ai oán.

Mà ánh nhìn này của nàng, cũng khiến Hoàng Phủ Minh Phong sững lại.

Hắn cũng phát giác ra lời này của mình có hơi quá đáng, nhưng rốt cục vẫn là không nói gì phía sau.

Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, nụ cười trên môi có hơi gượng gạo:

“Vâng, thiếp biết.

Kẻ động vào huyết mạch hoàng gia, ngàn đời đáng chết.”

Hoàng Phủ Minh Phong trầm mắt nhìn nàng, tiêu điểm lại đặt trên chiếc trâm bạch ngọc vắt trên tóc.

Hắn có chú ý, nàng bình thường cài lên đầu rất nhiều kỳ sức, nhưng lúc nào cũng phải chen cây trâm đơn giản này vào.

Bạch ngọc là quý ngọc, vùi mình trong tuyết, băng thanh ngọc khiết, không lẫn tạp trần…!

Hắn khẽ chạm lên mu bàn tay nàng một cái, gật đầu:

“Nàng về nghỉ ngơi đi, sắp xếp đầy đủ mọi thứ đến Lũng Nham.”

Nói rồi xoay lưng rẽ về hướng điện Thừa Chính.

Cố Tịch Hy trông theo, nắm chặc cổ tay, nơi có vết thủ cung sa còn nguyên vẹn, song đang có y phục che khuất.

Lần đầu tiên, nàng thấy mình uất ức, muốn khóc.

**

Trước giờ cơm chiều, Trữ Nhi lại vội vội vàng vàng chạy vào chỗ của Cố Tịch Hy, tìm cách cho Bội Lan đang hầu quạt nàng ra ngoài.

“Nương nương, thái sư có lời.”

Cố Tịch Hy nhíu mày, lập tức ngồi thẳng dậy.

Còn chưa được mấy ngày mà Trường Khánh Diên đã gửi cho nàng hai phong thư, thật khiến người ta hoang mang.

Thư này thật ngắn, bút lực mạnh hơn bình thường.

Ngoại trừ vài lời dặn dò, vẫn là nhấn mạnh vào lời tái bút: chú ý U cốc!

Nàng nhìn chằm chằm vào hai chữ U cốc rất lâu, trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi bất an.

Lũng Nham vốn đã là đất biên cương, cách biệt với đất khác một cánh rừng bạt ngàn, một ngọn núi trải dài, cao chót vót.

Thổ phỉ, sơn tặc nhiều như cát sỏi, vừa nghe tên đã không ai muốn đến.

U cốc là một hang động được khoét ra từ núi đá không tên kia, quanh năm sương mù che phủ, lúc nào cũng âm âm u u.

Dần dần, cư dân bản địa đặt ra, thêu dệt hàng loạt các giai thoại quỷ dị xung quanh hang động này, đe người khác không được bén mảng tới.

Trường Khánh Diên muốn nàng chú ý tới một nơi như vậy, chỉ có thể rơi vào hai trường hợp, hoặc là có nguy cho thiên triều, hoặc là trực tiếp có nguy cho Trường gia.

Nhưng nếu là chuyện thiên triều, ông chắc hẳn đã tự mình bẩm cáo, đường đường chính chính dùng binh lực triều đình mà giải quyết.

Âm thầm nhắn tin cho nàng, chỉ có thể là chuyện của riêng Trường gia.

Nàng tự mình gật đầu một cái, như thể nói bản thân đã ghi nhớ lời dặn, sau đó mới đốt phong thư.

Ngược lại với Cố Tịch Hy, Trữ Nhi có hơi lo lắng.

Lần này đi xa, nhưng vì là chuyện quốc gia đại sự, hoàng đế chỉ cho phép thái tử phi dẫn theo một cung nhân cùng đi.

Núi cao đường xa, lại còn là hành quân thần tốc, Chương Hằng tuổi đã cao, hiển nhiên không thể.

Ba cung nữ trẻ là Bội Lan, A Linh và Trữ Nhi, không cần đoán cũng biết người theo là Trữ Nhi.

Mà Trữ Nhi trước khi cùng Cố Tịch Hy bồi giá nhập cung, Trường Khánh Diên cũng đã chú ý huấn luyện chút công phu.

Nhưng lá gan nàng ta vẫn bé, trước ngày đi loay hoay chuẩn bị đủ thứ, ngay cả Chương Hằng vốn tỉ mỉ cũng không nghĩ ra được mấy thứ nàng ta cho vào hành lý.

Bà hỏi:

“Ngươi mang cái gì thế?”

Trữ Nhi nhét một xâu tỏi vào tay nải:

“Nô tỳ nghe nói người Miêu ai ai cũng biết dùng linh thuật, phòng ngừa vẫn hơn.”

Cố Tịch Hy bất lực, lại nhìn mớ áo ấm nàng ta chuẩn bị, đủ dùng cho mấy lượt mùa đông.

Cảm thấy nếu không phải quy định hành lý mang theo có hạn, Trữ Nhi hẳn sẽ vác theo cả Tựu Nguyệt điện.

Chương Hằng không buồn quản Trữ Nhi nữa, quay sang hỏi Cố Tịch Hy:

“Thái tử phi nương nương hình như quên mang một thứ?”

Nàng thắc mắc:

“Thứ gì?”

Trữ Nhi cũng ngóng cổ qua, không thể nào, mình đã mang theo đủ hết rồi!

Chương Hằng mỉm cười, bước sang một cái rương đồ dùng mà Cố Tịch Hy mang vào lúc nhập cung, đưa tay xuống, lôi ra một thanh kiếm.

Cố Tịch Hy mở to mắt, kiếm Tàn Hồng?

Chương Hằng cho thanh kiếm vào hành lý của nàng, nói:

“Lũng Nham nguy hiểm trùng trùng, nương nương nhất định phải phòng thân thật tốt.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.