Có cảm giác thân quen nhưng không rõ ràng, có những cảm xúc thoắt đến
nhưng cũng thoắt đi. Nhưng dư âm mà nó để lại thì phải làm người ta suy
nghĩ không dứt.
Tâm Di sao? Không biết cảm giác gì nhưng chàng
trai có đôi mắt màu cà phê mong rằng cô gái kia có cái tên mà anh ngày
đêm mong nhớ, năm qua năm, tháng qua tháng tìm kiếm không sót một ngõ
ngách ” Diệp Thiên Tư”, rốt cuộc cô đã thật sự không còn hay cố tình
lãng tránh anh?
– Anh tên Lăng Thiên Ân, rất vui khi được biết hai em.
Chàng trai có đôi mắt đen, mái tóc nâu màu hạt dẻ bồng bềnh nở nụ cười
ấm áp như nắng ban mai nhìn hai cô gái, đưa tay ra hiệu bắt tay xả giao. Nhưng ánh mắt anh chỉ lướt qua Thiên Tư phần lớn là chăm chú nhìn Tiểu
Kì, thực sự thì không hiểu sao chỉ mới gặp cô mà anh có cảm giác không
rời mắt được phải chăng anh đã trúng tiếng sét ái tình, nếu nói thẳng ra ánh mắt cô hớp hồn anh mất rồi, chuyện này mà để người khác biết chắc
sẽ cười nghiêng ngã vì chủ tịch tập đoàn Lăng Thị đổ trước một cô gái.
Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy mặt mình như nóng dần lên.
– Vâng chào anh!
Cả hai cô gái đồng thanh rồi lần lượt bắt tay Thiên Ân, đối với Thiên
Tư thật sự đó là một cái bắt tay xả giao tuyệt đối không hơn không kém
vì cô chẳng có cảm giác kì lạ nào ngoài cảm giác hai bề mặt da tiếp xúc
nhau. Nhưng đối với Tiểu Kì thì không như thế, cô có cảm giác rất ấm và
như có dòng điện xuyên từ bàn tay anh qua bàn tay cô, cảm giác này làm
cả cô và Thiên Ân mặt nóng rang như phát sốt và đỏ lựng như cà chua
chín, nhưng cả hai đều nằm trong giới kinh doanh tiếp xúc với nhiều hạng người khác nhau nên ít nhiều cũng kiềm chế được cảm xúc quá trớn của
mình. Cả hai rút tay về trong sự ngượng ngập trong khi đó lại có hai cặp mắt khác đang dõi theo hai người khẽ mỉm cười rồi nhìn nhau như truyền
tin” hai người này có tình ý rồi” nhưng hành động này làm hai người nhìn nhau không dứt. Như để xua đi sự ngượng ngùng, Tiểu Kì nhanh chóng lấy
lại sự bình tĩnh vốn có.
– Vậy còn anh?- Thiên Tư bị Tiểu Kì đá nhẹ vào chân hất mặt về phía chàng trai nãy giờ vẫn ngồi im quang sát,
ánh mắt chứa tia cười ngấm ngầm quang sát Thiên Tư, ra hiệu cho Thiên Tư bắt chuyện.
– À, anh tên Du Tử Phong là bạn thân của Thiên Ân- Bị bắt quả tang nhìn trộm con gái nhà lành hơi bất ngờ nhưng có lẽ điều đó không đủ để một Du Tử Phong giỏ kiềm nén cảm xúc thể hiện ra mặt mà
vẫn điềm nhiên trả lời như chưa hề có việc “nhìn trộm” mà là “quang minh chính đại”.
Nói xong anh cũng đưa tay ra để bắt tay hai cô
gái, lần này thì đến lượt Thiên Tư đỏ mặt vì cảm giác chạm tay Tử Phong
rất ấm như được che chắn bảo vệ, hơn nữa nó làm cô nhớ đến cảnh vấp ngã
lúc nãy hơi ấm từ tấm ngực vững chãi của anh vẫn còn đâu đây, trong bốn
người có lẽ cô là người kém nhất trong việc kiềm chế cảm xúc mặt nóng và đỏ dần, điều này làm trên môi ba người còn lại ngự trị những nụ cười
với hàm ý khác nhau. Ánh mắt Tử Phong vẫn nhìn cô môi khẽ nhếch lên nở
nụ cười nhẹ. Hai bàn tay đã buông, anh vẫn nhìn cô miệng khẽ cười nhưng
đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại có vẻ hơi lo lắng.
-Em không sao chứ, không khỏe sao Tâm Di?
Nói xong anh vẫn nhìn biểu hiện của cô chờ đợi câu trả lời, nhưng thật
ra thì anh đã biết tại sao mặt cô lại đỏ như thế “chắc vì cảnh vấp ngã
lúc nãy”. Cứ cho là anh đã biết đi chăng nữa, nhưng anh lại muốn đùa cô
một chút, muốn xem một người biết cách xử sự như cô sẽ đối đáp như thế
nào. Không biết vì nguyên do gì anh lại phát hiện được chút tinh nghịch
trong ánh mắt trưởng thành ấy.
– Cảm ơn anh em không sao, chắc không khí ở đây làm em hơi mẫn cảm.
-Ra thế, em không sao thì tốt rồi.
Đúng như anh dự đoán cô rất lanh lẹ trong việc giải quyết tình huống, “mẫn cảm sao lí do này hay đấy”.
Anh như vậy là ý gì đây quan tâm cô hay đang vạch trần bộ mặt “mê trai” đang hiện rõ trên mặt cô đây, cô biết cô không giỏi kiềm nén cảm xúc
nhưng có cần thẳng thừng như thế không, đúng là làm cô xấu hổ chết được
phải chi nhà hàng này có đường hầm bí mật dưới lòng đất như “Địa Đạo Củ
Chi” cô nguyện chui theo đường đó mà về nhà cho rồi.
– Ầy, Tâm Di sao mặt bà đỏ như cà chua chín vậy, tôi thấy không khí ở
đây trong lành lắm mà huống chi bà lại là người ở đây, mẫn cảm thật sao?
Tiểu Kì tỏ vẻ quan tâm bạn đưa vai mình chạm nhẹ vai Thiên Tư, bộ dạng đá đểu hiện rõ mồn một, nụ cười thiên thần trở nên gian xảo hết cỡ.Câu hỏi của Tử Phong đã làm cô phải suy nghĩ rồi, thật ra đây là bạn thân hay kẻ thù cô thế, bây giờ là thời cuộc gì định bán đứng cô sao,
đúng là mê trai bỏ bạn còn hùa theo Tử Phong vạch trần cô, lúc nãy chẳng phải Tiểu Kì cũng thế sao nhưng cô có đá động gì tới đâu bây giờ lại
quay sang đá đểu cô đúng là không có nghĩa khí. Mặc kệ, quân tử không
chấp kẻ tiểu nhân, trước hết cô phải tìm cách thoát khỏi vòng vây này
trước đã.
– Tôi không sao, đã phiền bà quan tâm rồi. Tôi nhớ
không lầm lúc sáng do ham ngủ nên bà vẫn chưa ăn sáng thì phải, định
nhịn đói luôn sao mà hỏi lắm thế?- đưa tay xoa xoa cằm rồi buông một câu làm Tiểu Kì cứng họng quả là cao thủ.
Định đá đểu cô sao không có cửa đâu nhé! Nếu tiếp tục chỉ sợ kẻ” vinh quang thắng trận ” là cô
cơ đấy chỉ một câu cô đã lấy lại cả vốn lẫn lời, có thể “trả đòn ” lại
vạch toẹt được thói xấu ham ngủ của cô bạn trước mặt hai anh đẹp trai,
đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. Thiên Tư vô cùng hả hê vói chiến tích của bản thân trong khi Tiểu Kì đầu bốc khói nghi ngút nhưng cũng
đành ậm ừ cho qua chuyện nhằm nhanh chóng kết thúc chiến tranh ngầm dù
sao người khơi chuyện cũng là mình nên im miệng cho yên thân, vì Tiểu Kì biết rõ Tâm Di mà nổi giận thì cô có mà bẽ mặt với bàn dân thiên hạ.
– Ờ, tôi quên thôi gọi thức ăn đi!
Thiên Ân như hiểu ý Tiểu Kì búng tay cái tách ra hiệu cho phục vụ, ngay lập tức một anh phục vụ đi ra niềm nở hỏi han bốn vị khách đã trở thành tâm điểm của nhà hàng.
– Xin lỗi! Quý khách dùng gì ạ?- tay đưa menu cho hai cô gái anh phục vụ trên môi vẫn giữ nụ cười tươi.
– Cho tôi một phần mì Ý, một ly cam vắt, còn bà ăn gì?- mắt lướt sơ qua menu, Tiểu Kì nói rồi quay sang hỏi Thiên Tư.
– Cho em ly kem dâu được rồi, cảm ơn anh- Thiên Tư nhận từ trên tay
Tiểu Kì lướt sơ qua một lượt rồi nở nụ cười trả lại menu cho anh phục
vụ.
Kem dâu sao? Ngay cả sở thích cũng giống kì lạ thật mặc dù
biết trên đời người giống người thiếu gì nhưng Tử Phong vẫn không khỏi
hoài nghi rằng cô chính là Thiên Tư cho dù đó là hy vọng nhỏ nhoi nhưng
anh vẫn mong đó là sự thật. Chẳng bao giờ Tử Phong có cảm giác này với
bất cứ cô gái nào, anh đang cảm nhận được tim anh đập nhanh hơn mức bình thường.”Chết tiệt! Mình có bị bệnh tim bao giờ đâu” ý nghĩ thoáng qua
đầu Tử Phong ẩn sau đôi mắt màu cà phê có chút ngạc nhiên sau khi nghe
Thiên Tư nói, đã nói là thoáng qua thì không ai có thể phát hiện được
trừ người hiểu anh nhất Lăng Thiên Ân.
– Hai anh ăn sáng chưa?- Thiên Tư tốt bụng hỏi han ân nhân.
– Cảm ơn em, hai anh ăn rồi- Thiên Ân lên tiếng hất mặt về phía phục vụ ra hiệu cho anh ta đi vào trong chuẩn bị. Từ nãy đến giờ anh vẫn lặng
lẽ quan sát biểu hiện khác thường của Tử Phong đối với Thiên Tư. Thật ra anh cũng có cảm giác cô gái kia rất giống một người nhưng chỉ cho rằng
đó là sự nhầm lẫn, nhưng thái độ của Tử Phong như thế xem ra không phải
chỉ mình anh có suy nghĩ đó mà kể cả Tử Phong cũng đang có cảm giác đặc
biệt với cô gái kia. Nghĩ đến đây anh lại cảm thấy vui nếu như có một cô gái đến sưởi ấm cho trái tim Tử Phong cũng tốt ít ra cậu ta không phải
sống trong quá khứ ôm mãi bóng hình cô gái mang tên Thiên Tư.
Chưa đầy năm phút thức ăn được mang ra, khác với suy nghĩ của hai anh
hai cô gái không hề ngại ngùng mà ăn uống rất tự nhiên nhưng không lỗ
mãn mà theo cung cách của tiểu thư chầm chầm vừa ăn vừa nói chuyện một
cách vui vẻ. Hai cô giới thiệu về mảnh đất này nơi hai cô sinh sống từ
nhỏ tỏ vẻ đầy tự hào nhiều lúc khiến hai chàng trai phải phì cười vì sự
hồn nhiên đó. Hai cô hỏi hai anh về công việc, nguyên do nào lại có mặt
tại đây, đơn giản vì theo hai cô được biết hai anh sống tại thành phố
mang tên Bác nhưng bây giờ lại có mặt tại Bình Dương. Hai anh cũng hỏi
hai cô về việc học hành được biết hai cô cũng sắp trở thành sinh viên
của trương Đại học kinh tế thì trong họ có gì đó vui mừng vì họ vẫn đang học tại ngôi trường đó sắp tới họ là sinh viên năm tư cơ mà, chí ít như thế cơ hội gặp lại hai cô sẽ cao hơn bình thường.
Thiên Tư thì lại để ý đến cái dáng ngồi cao ngạo của Tử Phong hai chân bắt chéo hai
tay đan vào nhau để trước bụng hai khuỷu tay để lên hai bên thành ghế,
đầu hơi nghiêng nghiêng, mái tóc đen che đi một phần mắt lâu lâu gật gù
với những gì hai cô nói, lâu lâu với chất giọng trầm trầm cất lên vài
câu nhưng vô cùng tiết kiệm từ ngữ tựa như sợ hao hụt từ ngữ dân tộc. Cô còn để ý đến mặt thiên sứ trên sợi dây đeo cổ kia có hình thiên sứ đôi
lúc phát sáng lấp lánh, chợt trong đầu cô những mảnh ghép vỡ vụn xuất
hiện ghép vào nhau thành một khuôn mặt nhưng vô cùng mờ nhạt và không
hoàn thiện trong làn sương mờ ảo rồi chợt tan biến như thể không muốn cô lưu giữ hình ảnh ấy.”Cảm giác này là sao? Sao nhìn anh cô cảm thấy nhớ, nhưng nhớ về ai, nhớ vì điều gì thì lại không rõ,hình ảnh vừa rồi có
liên quan gì đến anh tại sao nó lại xuất hiện trong giờ phút này?”.
Thật ra việc tìm kiếm thông tin về hai cô gái không hề khó đối với hai
anh, họ muốn gặp giờ nào chẳng được nhưng cái gì diễn ra tự nhiên thì sẽ bền vững hơn, nhưng nếu họ đã xác định được đó là những cô gái của đời
mình thì chắc chắn sẽ không để tuận theo tự nhiên vì như thế sự chờ đợi
sẽ tăng gấp bội.
Ăn xong, Thiên Tư cùng Tiểu Kì chào hai anh ra về vì có chuyện bận(mua sắm nhưng lại không dám nói thật), trước khi đi cô gái “hiền lành” mang tên Tiểu Kì vẫn không quên lườm cô gái mém làm
Thiên Tư ngã một phát mém cháy da, với trí nhớ của cô thì cô gái kia
chính là Tạ Y Ngân con gái nhà họ Tạ cũng kinh doanh trong lĩnh vực thời trang luôn cạnh tranh gay gắt với gia đình cô nhưng luôn thua một bậc.
Nhưng cô ta lại còn là người mẫu đang nổi, lúc nãy cô bỏ qua không chỉ
vì lời nói của Thiên Tư, vì phẩm chất của bản thân mà còn vì cô không
muốn một người mẫu như cô ta bị mang tiếng xấu, tính ra Tiểu Kì cô cũng
đã có tâm địa bồ tát lắm rồi. Nhưng chắc cô ta không nhận ra Tiểu Kì như thế càng tốt tránh được phiền phức.
Hai chàng trai đứng lên
tiễn hai cô gái, họ nhìn theo hai thân ảnh dần khuất thì cũng đứng lên
thanh toán tiền và bước ra khỏi nhà hàng, nhưng trước khi đi họ muốn
tống khứ hai cái đuôi đang bám theo họ không buông.
Muốn qua
mắt một vị chủ tịch như Tử Phong thì không hề dễ một chút nào, thật ra
anh đã thấy họ từ lúc hai cô gái bước sang bàn anh ngồi nhưng cứ làm lơ
vì lâu lâu họ mới thấy gái đẹp, hai tên mặc vest đen lấp lấp ló ló bộ
dạng mờ ám không thể tả nhưng trên áo lai có huy hiệu màu bạc nổi bậc
“FA”, ngồi sau cách bàn anh một bàn. Giọng nói trầm ổn vang lên có chút
cảnh cáo có chút ra lệnh để chứng minh rằng”không có gì có thể qua mắt
anh”, làm kẻ có tật giật mình phải giật nảy người,luốn cuốn ngậm ngùi
bước theo trong sự lo sợ:
– 3K(Three Key), anh ra được rồi đó!