Dang rộng đôi tay ôm em vào lòng, vì tình yêu vì sự chất chứa yêu thương.
Ngày anh đến như một vùng sáng mang theo hào hoang, sự ấm áp đã làm em hạnh phúc.
Tử Phong bước nhanh ra xe, dù trời đang đổ mưa cơn mưa ngày càng nặng
hạt nhưng chiếc xe vẫn lao đi như một mũi tên trong ngày dong gió.
Khả Chiêu và Thiên Ân chẳng hiểu được những gì đang diễn ra bên trong,
chỉ biết trên gương mặt Tử Phong hiện lên những cảm xúc phức tạp rồi
chẳng nói chẳng rằng lao xe đi, họ cũng chỉ biết lẳng lặng đuổi theo.
Tử Phong lái xe đến một bãi biển, trời vẫn mưa không ngớt những hạt mưa tuôn xối xả xuống nền cát, sóng biển xô bồ vồ vập lấy nhau,gió biển
lạnh buốt quấn quanh thân thể con người.
Anh xuống xe đứng giữa cơn mưa, bờ biển dài ngoằng không một bóng người. Anh muốn những hạt
mưa cuốn hết đi những sầu muộn bấy lâu để bắt đầu một cuộc sống mới
không có tên người con gái mang tên Thiên Tư.
Khả Chiêu không
hiểu tại sao Tử Phong lại ra đây vào lúc trời mưa thế này, cậu ta định
ra kéo anh vào trong xe nhưng lại bị Thiên Ân ngăn lại.
– Nó điên hay sao mà đi ra giữa trời mưa đứng, để tao lôi nó vô xe.
– Thôi đi! Tao nghĩ nó cần thời gian một mình.
– Không lẽ ý mày nói Thiên Tư thật sự đã không còn trên đời.
– Chắc là vậy, nó đã chuẩn bị tinh thần từ lâu chắc không có vấn đề gì đâu.
Tất cả mọi người vẫn ngồi trên xe ầm thầm quan sát Tử Phong.
Ánh mắt anh nhìn xa xăm, mái tóc ướt sủng phất phơ trên trán,anh đứng
trên nền cát mặc cho sóng biển đưa đẩy. Anh hét thật lớn vào khoảng
không của đại dương bao la:
– Thiên Tư! Đây là lần cuối cùng tôi gọi tên em…
Mùi vị mằn mặn của biển xộc vào cánh mũi, cái giá buốt của cơn mưa cũng không làm anh vơi đi sự phức tạp trong lòng, người anh yêu đang ở cạnh
anh nhưng lại không được chính thức thừa nhận thân phận. Nhưng một lời
anh đã hứa thì không thể thất hứa được, anh sẽ yêu cô với cuộc sống hiện tại mang một màu sắc mới.
Anh trở lại trong xe, bỏ lại sau
lưng tất cả để mặc cho mưa tuôn cho sóng biển từng lớp chất chồng lên
nhau reo hò giữa trùng dương bao la dậy sóng.
Lại một lần nữa cả một đoàn xe tiến về thành phố, trong làn mưa trắng xóa một mũi tên đen dài ngoằng xuyên trong màn mưa.
———————————–
Sân trường đại học ồn ào trong giờ ra về, nhưng tất cả vẫn đứng trên
hành lang để ngắm cơn mưa đầu mùa, Tâm Di và Tiểu Kì cũng đứng đó đưa
tay hứng những giọt mưa, hất tung vào nhau cười đùa.
– Trời mưa như vậy sao mà về?_ Tiểu Kì môi vẫn cười nhưng than ngắn thở dài.
– Bà lo cái gì, một lát nữa thế nào anh Thiên Ân cũng đến đón bà thôi_Tâm Di bĩu môi trêu chọc.
Bỗng phút chốc sân trường lại xôn xao khi có năm chiếc xe hơi tiến vào
sân trường, một cảnh tượng mà bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn và xôn xao
bàn tán, một chiếc xe tiến lên phía trước. Bốn chiếc còn lại dàn thành
một hàng ngang ở phía sau.
Trong xe, Khả Chiêu và Thiên Ân cả
3K cũng không hiểu Tử Phong định làm gì ngoài việc đi theo từ đầu đến
cuối và im lặng như hến.
– Hai người nghĩ cậu ta định làm
gì?_3K cười cười hạ cửa kính nhìn sang Thiên Ân và Khả Chiêu đang ngồi
trong chiếc xe bên cạnh.
– Đón Tâm Di đi về!
Cả hai
người đồng thanh nhưng cũng không dám tin, mới biết được một sự thật mà
vẫn còn nhớ đến giờ tan học của Tâm Di thật không bình thường vậy mà cứ
luôn miệng phủ nhận không có tình ý.
– Tôi cược với hai cậu, cậu ta tỏ tình đó._ánh mắt 3K sáng quắc nhìn vào dãy hành lang nơi có hai cô gái đang cười đùa.
Anh ta không nói là biết tất cả về anh chỉ biết mỗi chuyện Tử Phong yêu Tâm Di ngay từ ánh mắt đầu tiên, điều này anh ta đọc được qua ánh mắt
anh, vì thế đã đến lúc phải giữ cô cho riêng anh rồi. Và hôm nay chính
là lúc thích hợp nhất, bản tính Tử Phong thế nào anh ta rất rõ.
-… _ Thiên Ân và Khả Chiêu im lặng nhìn 3K khó hiểu, tỏ tình không hoa không nến vậy mà cũng được sao.
Hơn nữa bây giờ trời đang mưa, nhìn tới nhìn lui hai người cũng chẳng thấy có chỗ nào lãng mạn để thích hợp tỏ tình.
– Không tin, cứ chờ xem!_3K vênh mặt đắc ý hệt như con sâu nằm trong bụng Tử Phong, hiểu hết những gì anh đang nghĩ.
Tử Phong bước xuống xe trong bộ đồ ướt sủng, chiếc áo sơ mi trắng mỏng
ướt mem nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của anh mà còn tôn thêm sự
băng lãnh một cách lãng tử làm bao cô gái đổ ngã.
Tiểu Kì thúc vào vai Tâm Di một cái khi cô vẫn còn ngắm nhìn anh với một ánh mắt ngây ngốc.
– Hình như có người đến đón bà kìa_ Tiểu Kì nhìn Tâm Di với một ánh mắt ẩn ý.
– Hở? Anh Tử Phong sao…sao lại dầm mưa như vậy?
Cô giật mình tỉnh không nói thêm gì quăng túi xách cho Tiểu Kì, xòe ô
ra và đi nhanh xuống khoảng sân ngập nước. Cái cô đang để ý không phải
anh đến để làm gì mà là cả người anh ướt sủng, cô lo sợ anh sẽ cảm lạnh
mất.
Tiểu Kì mở to mắt nhìn cô bạn chạy đi mà không khỏi ngạc nhiên cùng một chút gì đó vui mừng “hôm nay có kịch hay xem rồi”
Cả trường lại một lần nữa xôn xao, Tâm Di đi nhanh đến trước mặt anh,
đưa ô lên che chắn nhìn khắp người anh ướt sủng cô không khỏi lo lắng
lẫn tò mò, không biết anh gặp phải chuyện gì.
– Anh tại sao lại không che ô, ướt hết rồi không khéo lại cảm lạnh.
Sắc mặt anh đã tái nhợt đi rồi, từ thân thể anh không còn tỏa ra sự ấm
áp thường ngày nữa mà là sự lạnh lẽo. Anh vốn không hề chú ý đến bản
thân, từ khi bước xuống xe trong mắt anh chỉ có thân ảnh bé nhỏ này mà
thôi muốn đi thật nhanh ôm cô vào lòng, sự nhung nhớ đã khiến anh không
còn chú ý đến những gì diễn ra xung quanh.
Khi thấy nụ cười kia tim anh đập liên hồi, anh cứ ngỡ sinh ra chỉ dành để làm cô vui, để làm tất cả vì cô.
Khi thấy cô bước ra khỏi hành lang bước nhanh đến bên anh, trên gương
mặt hiện lên nét lo lắng nhưng vẫn không kém phần dịu dàng đáng yêu. Môi anh khẽ cười trên gương mặt tuấn lãng nhiều tia cảm xúc phức tạp.
– Em lo cho tôi sao?
Anh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, một đôi mắt đen láy chứa nhiều sự lo lắng
dành cho anh cũng đôi mắt ấy mười năm trước ngấn lệ tiễn anh ra đi. Anh
đã trở về và đang ở cạnh cô, nhưng có thể mãi mãi cô cũng sẽ không được
biết, cô chỉ biết anh và cô là của hiện tại và sẽ chẳng có cái quá khứ
nào tồn tại giữa hai người.
– Dĩ nhiên rồi._ cô chớp mắt nhìn
anh, nở một nụ cười hồn nhiên, được thấy nụ cười của anh cô cảm thấy ấm
áp dần, tim rung lên nhịp đập gấp gáp.
Hơi thở của anh ấm dần
lan khắp khuôn mặt cô, hai người đứng rất gần cùng che chung một chiếc
ô. Thật lòng rằng trong cô và anh hiện giờ nơi này chỉ có hai người mà
thôi.
Nếu có thể ước Tâm Di ước thời gian đi chậm một chút để cô được gần anh, được thấy nụ cười của anh.
Sân trường ngày càng ồn ào, không hiểu vị chủ tịch trẻ có chuyện gì chỉ biết anh và Tâm Di đứng giữa trời mưa mà nói chuyện thì hơi kì quặc.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô đôi mắt hiện lên niềm
hạnh phúc nhưng chất chứa nhiều tâm sự, anh siết chặt vòng ôm chất chứa
yêu thương dâng trào, ôm cho cả những thời gian cô rời xa anh để anh
phải nhớ nhung da diết, ôm cho những ngày cô chịu đau thương không có
anh bên cạnh, ôm cho những ngày cô ở cạnh anh lại không nhận ra. Vòng ôm kéo người anh yêu về lại với anh để anh thôi thương nhớ trong cõi đau
thương.
– Vậy làm bạn gái tôi được không?_anh khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu đến kì lạ.
Anh phải kìm nén hết mức mới có thể nói ra câu này, anh muốn nói với cô rằng ” Em hãy làm vợ tôi!” nhưng không thể anh không muốn làm cô sợ,
chỉ cần cô bên cạnh anh là đủ, cô không nhớ những chuyện trước kia cũng
không sao anh có thể từ từ bù đắp rồi cũng có một ngày cô cũng sẽ là của anh.
Một câu hỏi của Tử Phong khiến cô thất kinh chấn động, tim đập mãnh liệt, một câu hỏi của anh như sét đánh ngang tai.
Tâm Di bất ngờ chiếc ô trên tay rớt xuống hai tay buông thỏng, nước mưa làm ướt cả người cô, nhưng cô nào có thấy lạnh một sự ngạc nhiên cùng
ấm áp dâng trào. Cô đúng là không hiểu được những gì anh đang làm nhưng
cô không thể làm theo lí trí mà chỉ có thể làm theo con tim, trên gương
mặt có những giọt nước lăn dài không rõ là nước mưa hay những giọt lệ
ngỡ ngàng cùng xúc động của Tâm Di.
Cả sân trường há hốc mồm
ngạc nhiên chứng kiến một cảnh tượng lãng mạn giữa trời mưa, bất cứ con
ruồi nào cũng có thể lọt vào miệng một cách dễ dàng không cần ra sức
khoét lỗ. Họ không biết anh nói gì với cô chỉ biết anh đã ôm một người
con gái thì cô gái đó rất quan trọng đối với anh.
Tiểu Kì cũng không khỏi ngạc nhiên , đưa tay che miệng mắt dán vào cặp đôi tình tứ giữa trời mưa.
Khả Chiêu và Thiên Ân mở mắt hết cỡ dụi dụi mắt mấy lần để xác minh sự
thật, lần đầu họ thấy Tử Phong chạm đến con gái trước bàn dân thiên hạ
mà không phải chạm mà là ôm, mà cũng không phải lần đầu là lần thứ hai,
thứ ba…mà tóm lại là chỉ dành cho mỗi Tâm Di.
– Thấy chưa tôi đoán đúng mà._3K cười đắc ý, câu ta nhận được hai ngón cái từ Thiên Ân và Khả Chiêu.
– Anh Key có cần bọn em ra che ô cho chủ tịch không?_anh chàng ngồi bên cạnh 3K lên tiếng xót xa cho chủ tịch kính mến đứng giữa trời mưa.
– Không cần, cậu ta chẳng thấy lạnh đâu._đưa tay sờ sờ cằm không một
cộng râu, 3K lại nở một nụ cười thích thú. – Thế các cậu nghĩ phần trăm
thành công là bao nhiêu?
– Một trăm phần trăm._Khả Chiêu chẳng cần suy nghĩ nói luôn một cách dõng dạc.
– Sao mày biết?_Thiên Ân còn chưa dám chắc rằng Tâm Di sẽ đồng ý đâu.
– Tâm Di yêu Tử Phong mà chắc chắn đồng ý.
– Còn theo tôi nghĩ cậu ta bất trị như vậy căn bản Tâm Di không có khả
năng từ chối_3K lại lên tiếng bình luận, người này quả thật nhiều chuyện nhưng nói câu nào trúng câu nấy.
Những người này đều biết yêu
cũng chưa ai nghĩ đến sẽ ôm người yêu dưới mưa nha. Anh đúng là cao tay
hơn họ rất nhiều nhưng có phải là trùng hợp hay không, những ngày họ tỏ
tình trời đâu có mưa có muốn cũng không được.
Cô rơi nước mắt
vì hạnh phúc, vì tình yêu của cô cũng có ngày được đáp trả. Có những lúc cô cảm thấy yêu thương cô dành cho anh vô cùng xa vời, đã nhiều lần cố
nén yêu thương vào sâu đáy tim để không phải âm thầm đau. Cô có phải là
đang mơ không, phải rồi lúc nãy ngồi trong lớp trời mưa có phải cô ngủ
quên nên mơ thấy cảnh này hay không. Nhưng cho dù là mơ cô vẫn mong mình đừng tỉnh để được ôm thế này, cô tham lam giữ lấy hơi ấm của anh bên
mình.
– Anh…anh Tử Phong!_ một giọt nước mắt từ khóe mắt không hiểu sao từ đâu lại trực trào.
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Đôi bàn tay bé nhỏ trên ngực anh cảm giác ấm áp lan theo từng tấc da thớ thịt, lan sâu vào tận tim mặc dù cơn mưa
vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi.
– Nói đi em đồng ý làm bạn gái tôi.
Câu này chính là bắt ép người khác chứ tỏ tình gì nhưng bản tính anh
vốn như thế rồi có sửa cũng không được. Cô có một chút do dự, không biết anh có gặp cú sốc gì hay không mà ăn nói lung tung làm tâm tư cô phải
hoang mang bấn loạn.
– Anh…anh có đau ở đâu không?_cô đưa tay đẩy anh ra nhìn lên thân thể anh dò xét.
Nhưng câu cô trả lời chẳng ăn nhập vô đâu làm sắc mặt anh chuyển sang
sắc xám, đôi mắt cà phê sẫm màu mất hẳn nét cười, anh mới nói có hai câu mà cô nghĩ anh bị bệnh thật là ngốc hết chỗ nói nhưng anh lại thấy cô
khóc nếu cô không hiểu anh nói gì sao lại khóc trừ phi cô giả vờ không
hiểu.
– Em không hiểu thật hay giả vờ, tôi yêu em và muốn em
làm bạn gái tôi như vậy đã hiểu chưa?_câu anh nói chính là mệnh lệnh mà
người nhận lệnh buộc phải răm rắp nghe theo.
– Anh thật sự
không sao?_nước mắt cô đã ngừng rơi lại đưa tay lên sờ trán anh, đây là
hành động ngốc nghếch giữa trời mưa có sờ cũng vô tác dụng.
–
Tôi không lặp lại lần thứ ba đâu._thật là điên tiếc lên được, cô có cần
phải nhìn anh với thái độ như vậy không, đôi mắt anh tối sầm đi trông
thấy.
– Anh có thể cho em suy nghĩ được không?
Cô đưa ngón trỏ lên trước mặt anh ra hiệu “cho em xin ít thời gian” nhưng lại nhận được một lời từ chối thẳng thừng.
– Không cho phép. Nói em đồng ý hay không nhưng tôi sẽ không chấp nhận
ba từ “không đồng ý” có nghe rõ hay chưa?_anh bắt lấy tay cô kề sát tai
cô thì thầm, âm vực băng lãnh, chèn ép người khác.
Cô muốn chết sững tại chỗ đây là câu nói gì vậy chứ, đây không phải là cô không có
sự lựa chọn hay sao, đây gọi là tỏ tình hay sao, gọi là bức bách người
khác thì đúng hơn.
Cô biết anh luôn làm theo ý mình trong mọi
chuyện nhưng không nghĩ là tỏ tình cũng bất trị đến vậy, cô còn đang
nghĩ có phải là yêu lầm người hay không. Dù cô rất muốn nói không đồng ý nhưng tim cô lại không cho phép đúng là trái tim phản chủ nhưng làm sao trách được khi hình bóng anh nằm trong đó từ lâu rồi.
– Em…em đồng ý.
Anh nở một nụ cười dịu dàng, đặt một nụ hôn lên môi cô như chuồn chuồn
lướt nước nhưng rất ngọt ngào,rồi lại siết chặt vòng ôm, anh sẽ không để mất cô một lần nữa. Cô ngã đầu vào ngực anh như một quyền lợi được
hưởng sự ấm áp từ người mình yêu mang đến. Cô lại rơi lệ, có lẽ lần này
là thật không phải mơ.
– Ngốc à đừng khóc!_anh có thể nghe được sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô, anh đưa tay lao đi nước mắt cho cô.
Mưa vẫn tuôn không ngừng, không biết là rơi cho sự hạnh phúc của hai
người hay để nhắc nhở họ rằng xung quanh vẫn còn sóng gió đừng vội chìm
đắm trong hạnh phúc.
Vai Tâm Di khẽ run lên đôi môi nhợt nhạt đi, Tử Phong nhíu mày đẩy cô ra nắm chặt hai vai cô.
– Xin lỗi! Làm em lạnh rồi.
– Em không sao._cô lại cười nhìn anh.
– Cô bé ngốc, đã run lên như vậy còn nói không sao.
Vừa nói xong anh bế thốc cô lên đưa vào trong xe, cô ngượng ngùng mặt
đỏ lên chỉ biết úp mặt vào ngực anh. Anh lại mỉm cười, anh cười nhiều
hơn thì phải và từ bây giờ chắc sẽ vậy nhưng là chỉ đối với cô mà thôi.
——————–
Thiên Ân cầm dù bước xuống xe, anh không phải không muốn đến với người anh yêu nhưng ngặt nổi không khí lãng mạn lúc nãy không nở phá hỏng mà
thôi.
– Ê, mày đi đâu vậy?_Khả Chiêu biết anh đi đâu nhưng vẫn thích hỏi.
– Đi đón người yêu tao.
– Đâu cần che ô, mày làm thêm một cảnh lãng mạn giống như lúc nãy nữa đi cho nó đủ bộ._Khả Chiêu nở một nụ cười đắc ý.
Vừa ngó nghiêng Khả Chiêu bắt gặp thân ảnh quen thuộc ánh mắt nhìn vào
xe Tử Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, nụ cười cậu ta tắt dần có chút
giá buốt trong tim.
– Điên!
Thiên Ân liếc Khả Chiêu
một cái nhưng cũng khẽ mỉm cười, anh không nghĩ mình đủ độ cuồng như Tử
Phong để đứng dưới mưa tỏ tình, mà có khi làm vậy có khi bị gọi là sao
chép bản quyền cũng nên.
Thiên Ân sải bước chân dài đến trước mặt Tiểu Kì nở một nụ cười, đôi môi mấp máy.
– Về thôi em cũng muốn dầm mưa như Tâm Di sao?
– Không…không có!_Tiểu Kì xua xua tay.
Anh xoa đầu cô, nắm lấy tay cô bước qua khoảng sân dài, lại một cặp gây sóng gió bàn luận trong toàn trường. Nói gì thì nói Tiểu Kì rất tò mò
không biết Tử Phong nói gì với Tâm Di về phải tra khảo mới được, chỉ
biết trên mặt Tử Phong từ hạnh phúc chuyển sang ngạc nhiên rồi giận dữ
cuối cùng lại quay về điểm xuất phát là hạnh phúc, thật là khó hiểu.
————————
Ở một góc hành lang nào đó trên lầu, chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy
tất cả sự việc diễn ra bên dưới. Có một nam một nữ đang lặng người hồi
lâu.
– Cô gái đó là ai?
– Chỉ là một cô gái có gia thế bình thường, người này có thể em sẽ biết._âm vực lạnh lùng trên môi là một nụ cười gượng.
– Là ai?
– Là người đồng hạng với em trong kì thi.
– Anh để mặc cho họ đến với nhau?
– Thế em bảo anh phải làm gì, nhưng trò chơi này anh còn muốn chơi để
cho họ hạnh phúc một chút không phải đau sẽ nhiều hơn hay sao._một nụ
cười nhếch mép lại hiện hữu trên môi.
– Em chỉ sợ người đau
không phải họ mà là anh, anh đừng tưởng không nói thì em sẽ không
biết._tiếng nói nữa như trách móc nữa như đau nhói trong tim.
Im lặng lại bao trùm im lặng.
Rồi những chiếc xe lần lượt rời khỏi khoảng sân ngập nước, dĩ nhiên đi
trước sẽ là Tử Phong. Anh vừa lên xe đã lao đi thật nhanh, để cô không
bị lạnh anh choàng áo khoác của mình cho cô. Trên người anh chỉ là áo sơ mi trắng ướt sủng. Nhưng suốt quãng đường Tâm Di nhảy mũi liên tục, anh lại tự trách sao vì một phút không suy nghĩ lại đi ôm cô giữa trời mưa, để bây giờ cô bị cảm luôn rồi.
Ẩn đâu đó trong đám đông cũng có một cô gái trong lòng dâng lên một nổi căm phẫn.
” Tâm Di tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô vẫn một mực bám theo Tử Phong, cô chắc là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không?”
——————————
Anh đưa cô về nhà anh, vừa mới bước vào nhà thì cả nhà lại nhốn nháo
lên đặc biệt là Tử An và bà Nhã Nhàn cứ líu ríu đi sau hỏi căn nguyên sự tình ra làm sao mà hai người ướt sủng.
Anh chẳng nói nhiều đưa cô vào phòng rồi bảo Tử An chuẩn bị đồ cho cô thay. Anh cũng về phòng
thay đồ, ngày hôm nay của anh đủ mùi vị đau thương lẫn hạnh phúc.
Cô thay đồ xong ngồi lau khô tóc, Tử An lại đến bên cạnh léo nhéo đòi
cô tường thuật lại chuyện gì đã xảy ra, cô hết cách đành kể lại hết
khuôn mặt lại hồng lên vì thẹn thùng. Tử An cười hạnh phúc, đúng như cô
dự đoán anh cô quả thật thích Tâm Di.
Tử Phong gõ cửa bước vào phòng cô, thấy cô liên tục nhảy mũi nhíu mày đúng là sức khỏe của cô rất kém.
Tử An nhìn thấy người anh cao quý bước vào phòng không khỏi nổi lên ham muốn trêu chọc.
– Anh hai ghê nha!
Tử Phong nhếch môi cười một cái, anh làm như vậy là có lí do nhưng chắc sẽ không ai hiểu tại sao anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy.
– Xong nhiệm vụ rồi thì ra ngoài đi nhóc!
– Được rồi
không cần phải đuổi._Tử An mặt phụng phịu liếc anh một cái, cô vẫn chưa
cảm nhận được Tử Phong lãng mạn ở chỗ nào, suốt ngày gương mặt băng lãnh như một khúc gỗ vậy mà cũng có thể tỏ tình được.
Tử An đi ra tới trước cửa phòng vẫn cố nói với Tâm Di một câu:
– Chị dâu chị được phép trị anh hai em rồi đó!
Tử Phong quay đầu nhíu mày nhìn Tử An cảnh cáo, cô bĩu môi nhún vai một cái đóng cửa phòng. Tâm Di khẽ cười vì lời nói của Tử An.
– Em thật sự muốn trị anh sao?
Anh nhếch môi thành một đường cong nhẹ, đến ngồi cạnh cô, mái tóc vẫn còn ướt.
– Không có.
– Tại sao lại cười?
– Ban đầu em không có ý nghĩ này, nhưng nghe Tử An đưa ra ý này cũng rất hay._cô lại cười.
– Anh có gì mà phải trị?
Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào lòng, có lẽ từ nay anh sẽ dùng hết sự ấm áp của mình để sưởi ấm cho cô rồi.
– Thì chính là bản tính lạnh lùng bá đạo này của anh đó, còn cướp đi nụ hôn đầu đời của người ta._cô nhẹ đẩy anh ra, gương mặt lại ửng hồng.
Anh bật cười một cái, cô đúng là cô như ngày nào, lúc nhỏ cô vẫn hay
nói sẽ trị bản tính lạnh lùng bức bách người khác của anh. Bây giờ cô
vẫn nhận ra điểm cần trị của anh là chỗ này sao.
– Anh đã là người yêu của em còn tính toán chuyện này sao? Nhưng anh cho em biết đây không phải nụ hôn đầu đời.
– Hở?_cô mở to mắt nhìn anh, cô có hôn ai bao giờ đâu mà bảo không phải nụ hôn đầu đời.
Không phải nụ hôn trong mơ của cô mà cũng tính là nụ hôn đầu tiên sao?
– Thôi không đùa nữa em cảm rồi có cần đến bệnh viện không?_anh lại đưa tay vuốt mái tóc vẫn còn âm ẩm của cô.
– Không cần đâu em ổn mà._cô lắc đầu nguầy nguậy không đi.
Tâm Di không biết vì sao lại rất sợ đến bệnh viện, cô còn cảm thấy mỗi khi vào đó trong đầu cô như xuất hiện ảo ảnh.
Cả ngày hôm đó cô được ở bên cạnh anh, một ngày mưa nhưng nó thật đặc
biệt. Cô đúng là càng ngày càng tham lam ở bên cạnh anh nhưng cứ nghĩ
đến cô sẽ gây nhiều rắc rối vướng bận cho anh cô lại không thôi thở dài.
Cô không biết quyết định vội vàng chấp nhận lời yêu của anh có đúng không? Anh yêu người con gái trước kia đến vậy tại sao lại đột
ngột nói lời yêu cô? Rất nhiều câu hỏi mà cô muốn hỏi Tử Phong nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh cô lại không nói nên lời.