Đã đối mặt sẽ không nhún nhường, đã chấp nhận sẽ không hối hận. Yêu
thương thù hận vốn là quy luật, yêu thương sẽ được đáp trả, thù hận cũng sẽ phải có cách giải quyết.
Ngày qua ngày Tâm Di vẫn ở trong
biệt thự nhà họ Du, họ đối xử với cô chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Cô được ưu ái hơn rất nhiều, đặc biệt cô được bên anh từng ấy ngày có lẽ đã quá đủ rồi.
Hôm nay, chân cô đã đi lại được mặc dù chưa
khỏi hẳn nhưng không cần ai dìu Tâm Di vẫn có thể đi lại được. Hôm nay
nhà họ Du chỉ còn lại chị giúp việc và Tâm Di. Tử An đã đi đến trường từ sớm để hoàn thành một số hồ sơ để nhập học cấp ba. Tử Phong cũng đã đi
đến tập đoàn từ sớm, ông bà Du cũng có công việc riêng.
Trước
khi đi, Tử Phong vẫn nhắc nhở cô không đi lại lung tung vì anh không
chắc rằng xung quanh đây an toàn đối với cô, nói đi cũng phải nói lại
cho dù anh không dặn dò cô cũng chẳng dám đi xa.
Cứ vậy cô lang thang một mình trong căn biệt thự, đôi lúc muốn phụ chị giúp việc vài
việc nhưng đều bị chị khước từ hết thảy, làm gì cũng bị chị lấy lí do Tử Phong ra dọa. Mà cứ hễ nhắc đến tên anh cô lại như con mèo ngoan thu
mình an phận.
Cô lại ra khuôn viên trước biệt thự để dạo, đi
quanh những gốc hoa sứ trắng mà thưởng thức hương hoa thuần khiết. Ngồi
dưới rặng liễu cạnh hồ sen ngắm hoa, thỉnh thoảng ngồi hẳn lên ven hồ
đung đưa bàn chân trong nước đầy thích thú.
Đôi lúc cô còn có ý nghĩ ở đây lâu thêm một chút, hoặc dã cầu cho công việc của Tiểu Kì bận rộn một chút càng lâu trở về càng tốt. Nhưng càng nghĩ cô lại càng thấy mình ngu ngốc yêu anh sắp hết thuốc chữa rồi ngay cả nhà cũng không
muốn về.
Nhưng đáng buồn hơn là hôm qua Tiểu Kì gọi điện thoại
bảo rằng sắp về và sẽ đến đón cô về lại Bình Dương, chỉ còn vài ngày cô
được ở đây nên muốn ngắm nhìn nơi đây lâu một chút, cho dù đó là một kỉ
niệm nhỏ nhưng cô vẫn muốn lưu giữ.
Trái lại cô cũng chẳng lo
lắng cho lắm sắp tới cô cũng học cùng trường với anh không phải sớm muộn gì cũng gặp lại sao. Nhưng khi gặp lại cô sẽ đối diện với anh thế nào
xem anh là bạn bình thường hay tiếp tục sự nghiệp theo đuổi tình yêu của cô.
———————–
Tử Phong hôm nay tâm
trạng khá hơn mọi ngày rất nhiều, anh không lo lắng nhiều cho cô gái
ngốc kia nữa, trong mấy ngày anh cấm cô đi lại lúc nào cũng xảy ra đủ
chuyện.
Hiện tại cô đã tự đi lại được, ít ra như vậy cô sẽ
không phải nghe lời anh nữa. Nhưng anh lại cảm thấy khó chịu, cô không
nghe lời anh nữa đồng nghĩa với việc anh không thể ở cạnh cô.
Trong khi đó Thiên Ân thì suốt ngày cứ líu ríu bên tai nhắc đến cô, nếu
không thì nhắc đến Tiểu Kì. Xem ra tình cảm của Thiên Ân và Tiểu Kì tốt
hơn trước thì phải.
Anh lại cảm thấy lạ, Tiểu Kì và Thiên Ân
cách cả tuần không gặp mặt cách xa vạn dặm vậy mà tiến triển mau hơn anh nghĩ. Trong khi anh và cô gần gũi lại không thấy cô tỏ ý gì, ngoài việc cô kiên nể anh ra thì chẳng còn gì khác.
Một hôm về nhà, dù
chỉ là tình cờ nghe được nhưng anh vẫn cảm thấy không vui. Cuộc nói
chuyện giữa cô và Tử An kéo dài không lâu, anh cũng chẳng quan tâm chỉ
là anh nghe chính cô bảo rằng chỉ xem anh như một người anh không hơn
không kém, cô đối với Khả Chiêu thế nào cũng sẽ đối với anh như thế.
Chẳng phải anh không yêu cô sao, nhưng sao khi biết chuyện này anh lại
không vui. Anh đã có một người em không nghĩ rằng sẽ xuất hiện thêm một
người em thứ hai đâu.
Tử Phong mệt mỏi ngã người ra ghế, nhắm
mắt dưỡng thần. Có rất nhiều chuyện đang đợi anh cùng xử lý một lúc, xem ra chuyện liên quan đến Tâm Di đang dần lấn chiếm mọi thứ thì phải.
Đang mãi suy nghĩ, anh lại nghe tiếng gõ cửa chầm chậm mở mắt, đôi môi mấp máy như chẳng thuận lòng.
– Vào đi!
– Thưa chủ tịch, có cậu chủ nhà họ Doãn muốn gặp.
Tử Phong mở mắt nhìn chàng trai bước vào vừa thông báo tin tức, ánh mắt chuyển sang sắc lạnh đã đến lúc anh khôi phục vẻ lạnh lùng rồi. Trước
mặt đối tác thì không thể giữ dáng vẻ như anh đối với Tâm Di được, đặc
biệt con người anh sắp đối mặt không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Người ngoài nhìn vào cho rằng đó là cuộc hợp tác bàn bạc làm ăn rất đỗi bình thường đối với cách nhìn của anh thì không như vậy.
– Đến rồi sau, mau vậy. Mời cậu ta vào!
Tử Phong nhếch môi một cái ra điều đây là chuyện hiển nhiên sẽ phải đối diện nhưng nó chỉ là diễn ra trước dự định một chút thôi.
Chàng trai kia cũng chẳng nói gì, nhìn sâu vào đôi mắt anh mấy ai hiểu
anh đang nghĩ gì, chỉ cần nghe và truyền đạt lại là tốt rồi. Nhưng làm
việc với anh lâu như vậy hình như vẫn chưa từng thấy qua người họ Doãn
này thì phải. Trông cách anh nói thì có lẽ anh đã đoán biết trước rồi.
Chàng trai chỉ nhẹ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Vài phút sau đã có một thân ảnh cao ngất, mái tóc màu vàng nâu lòa xòa khí chất cao ngạo.
– Chào chủ tịch Du đã lâu không gặp.
Hạo Minh nở nụ cười bất đắc dĩ dù cho là giả tạo nhưng vẫn phải cười.
Tử Phong rời khỏi ghế xoay, đi đến bàn tiếp khách, anh cũng nở một nụ
cười dù cho là đề phòng con người này nhưng đối với anh cậu ta vẫn là
bạn và là đối thủ khá cân sức.
– Tưởng thần thánh phương nào, hóa ra là cậu, ngồi đi!
– Không bất ngờ khi thấy tôi sao?
Hạo Minh cũng ngồi xuống ngã người vào ghế sô-pha cũng như cậu ta dự
đoán Tử Phong vẫn là Tử Phong vẫn phong thái lãnh đạm đó khiến người ta
khó nắm bắt anh đang suy nghĩ những gì.
– Dĩ nhiên có nhưng không nhiều.
Hạo Minh bật cười, nếu là trước đây thực chất cậu ta không có khả năng
trước một người lãnh đạm như Tử Phong mà che dấu cảm xúc.
– Đối với cậu cũng có hai từ gọi là “bất ngờ” sao?
Hạo Minh nghĩ thế cũng không sai, nói về tác phong mau lẹ có ai nhanh
bằng Du Tử Phong. Nói không chừng người ta còn chưa nghĩ đến thì anh đã
đưa ra kết quả rồi. Nói đến tin tức cậu ta về nước ắt hẳn anh đã biết từ sớm rồi.
– Tôi cũng là con người sao lại không có hai từ đó.
Anh nói đúng nhưng xem ra vẫn còn thiếu anh là con người nhưng không
phải là con người bình thường. Anh là con người quyết đoán, hành xử cẩn
thận và chính xác tuyệt đối, tuyệt nhiên một chuyện như thế không thể
làm anh bất ngờ ắt hẳn Hạo Minh đã nghĩ như vậy.
Cứ cho là anh có thể liệu trước mọi việc nhưng đường đời còn lắm chữ “ngờ” anh vốn không thể bao quát tất cả được.
– Xem ra trong ngần ấy năm cậu không hề thay đổi.
Nếu có thay đổi thì chỉ là trưởng thành hơn, tài giỏi hơn mà thôi, kèm
theo đó là một sự quyết đoán và sáng suốt không ai bằng.
– Cậu thì thay đổi rất nhiều.
Hạo Minh chỉ nhìn Tử Phong cười cười, cậu ta không thể không thay đổi
vì sự nghiệp của gia đình dù không muốn thay đổi cũng phải thay đổi.
– Nói thẳng ra chúng ta đều có mục đích như nhau không phải sao.
Chính xác là như vậy cả hai đều vì sự nghiệp gia đình mà trở nên lãnh
khốc, nhân nhượng đối thủ chính là tàn nhẫn với bản thân.
Tử
Phong chỉ gật đầu đồng ý môi nhếch lên một nụ cười. Một con người một
khối óc nhưng ý nghĩ thâm sâu trong đó thì có ai đoán được.
– Thật ra tôi đến đây trước tiên là hỏi thăm cậu, thứ hai là nói cho cậu biết chúng ta chính thức bước vào một trò chơi mới.
– Trò chơi? Xem ra cậu cũng rất nhàn rỗi.
Một trò chơi mới sắp bắt đầu, nhiều sóng gió sắp diễn ra ngoài mặt nó
vô cùng bình lặng nhưng bên trong là sự hỗn độn đang trực chờ bùng phát.
Cả hai cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ là ôn lại những chuyện cũ
những chuyện đã qua mà họ cho rằng sâu sắc và đáng nhớ nhất cả về lời
hứa kia nhưng nói đúng hơn là một lời thách thức.
Hạo Minh đứng dậy chào Tử Phong rồi rời khỏi phòng, nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Tử Phong về trò chơi cược bằng cả gia sản và sinh mạng con
người.
– À, đúng rồi cô gái bên cạnh cậu rất xinh nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm quen.
– Chắc chắn sẽ có cơ hội.
Cửa phòng khép lại lập tức hiện hữu hai cái nhếch môi, Tử Phong sao lại không rõ thâm ý trong câu nói của Hạo Minh. Người con gái cậu ta nhắc
đến không ai khác chính là Tâm Di. Anh định đẩy cô ra xa anh một chút
nhưng xem ra đã quá muộn rồi, bây giờ anh muốn phủ nhận không liên quan
gì đến cô là hoàn toàn không thể.
Tử Phong lại trở về vị trí cũ tựa lưng vào ghế xoay, lát sau liền có tiếng gõ cửa. Anh lấy lại thần
sắc như ban đầu mặc dù vẫn có chút bất an.
– Vào đi!
3K bước vào trông bộ dạng nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh ta đúng lúc đùa sẽ đùa khi cần nghiêm túc sẽ vô cùng nghiêm túc.
– Cậu ta đến đây làm gì?
Người mà 3K nhắc đến chẳng ai khác chính là Doãn Hạo Minh, lúc đi ngang qua nhau cả hai nhìn nhau gật đầu một cái nhưng có một nụ cười khó hiểu hiện hữu trên môi Hạo Minh. Thậm chí 3K còn nghĩ anh ta không nổi tiếng đến nổi cậu chủ nhà họ Doãn cũng biết đến chứ, thú vị nha!
3K thẳng hướng bàn làm việc của Tử Phong kéo ghế ngồi cạnh bàn làm việc của anh vô cùng tự nhiên.
– Tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Ánh mắt Tử Phong nhìn 3K hồi lâu, chầm chậm trả lời thanh âm đùa cợt
pha lẫn sự hứng thú. Xoay xoay người trên chiếc ghế anh vẫn chẳng có gì
gọi là bất an hay đề phòng.
– Vậy cậu nghĩ sao?_3K không thể
không ngạc nhiên trước hành động này của Tử Phong, người ta đã thách đấu mà xem như chẳng có gì xảy ra quả làm cho người ta không kém phần lo
lắng lẫn nể phục.
– Người ta đã có công tổ chức trò chơi dĩ nhiên phải tham gia.
3K gật đầu như đã hiểu, những gì Tử Phong nói không sai, có muốn tránh cũng không được vậy thà đối mặt một lần thử xem sao.
Cả không khí lại chìm trong yên lặng hồi lâu, 3K mới mở miệng:
– Cậu có biết gì về quản gia nhà họ Diệp không?
– Biết nhưng từ sau vụ hỏa hoạng ông ta cũng mất tích._ Tử Phong đưa
tay vuốt mặt đầy mệt mỏi, nếu 3K không nhắc đến việc này e rằng anh quên mất việc tìm kiếm hôn thê rồi.
– Nhưng tôi thì lại có chút tin tức đấy.
Tử Phong nhíu mày nhìn 3K, anh đã cố tìm kiếm, người ta chỉ nói rằng
ông ta còn sống nhưng mai danh ẩn tích nơi đâu thì chẳng ai biết, nếu
như có tin tức của ông ta thì có thể giải tỏa tất cả khuất mắt, nếu
không thì ít ra cũng biết được một chút sự thật.
– Ông ta ở đâu?
– Theo chỉ thị của cậu thì chúng tôi vừa dò la vừa cho một số người xem hình người quản gia lúc trước so với bây giờ chắc rất ít người có thể
nhận ra, nhưng hôm trước lại có một người đến báo ông ta xuất hiện ở
ngoại ô thành phố, theo cách ăn mặc chắc thuộc loại khá giả.
– Vậy không điều tra được chỗ ở sao?
– Vẫn chưa, nhưng chắc không lâu đâu.
Tử Phong cũng hiểu rằng chuyện này không sớm không muộn anh cũng sẽ có
manh mối nhưng xem ra vẫn còn rất lâu bức màn kia mới được vén lên.
– Được rồi, nếu không còn gì tôi về đây.
Tử Phong đưa tay di di thái dương, với lấy áo khoác đi về. 3K cũng đi
theo, rời khỏi phòng anh ta vẫn đi theo Tử Phong một đoạn.
– Nè, cậu không phải vẫn giấu con gái người ta trong nhà đấy chứ chủ tịch?
Tử Phong cảm thấy buồn cười vì điệu bộ kia, anh khẽ cười một cái. Đúng
là anh đã cố tình giữ cô ở lại bên cạnh mình nhưng không có nghĩa là
giấu diếm, nếu cô muốn đi anh lấy quyền gì để cản.
– Cái đó bất hợp pháp anh nghĩ tôi sẽ làm hay sao?
– Tất nhiên chủ tịch của tôi anh tuấn thế kia thì đâu thể làm việc đó
được. Nhưng tôi cảnh báo cậu nếu giữ phải giữ cho chặt tôi chỉ lo trò
chơi sẽ bắt đầu từ cô gái nhỏ đó.
3K đi đến vỗ vai Tử Phong một cái rồi bước đi về phía phòng làm việc của mình chuẩn bị ra về.
Tử Phong đi chậm lại một chút, nhưng cũng nhanh chóng vào trong xe lái
xe về. Ngay cả 3K cũng đoán biết được điều này, suy nghĩ trước kia của
anh thật sự sắp xảy ra rồi nhưng cô vốn không có quan hệ gì với anh có
phải là thiệt thòi cho cô rồi không?
——————–
Chiều tà ánh nắng đã tắt nơi thành phố đầy bon chen nhộn nhịp, tại căn
biệt thự nhà họ Du có một đôi trai gái đang ngồi bên hồ sen.
Chẳng qua là anh xong việc thì trở về nhà, chiều nay lại thấy cô gái này đi ra hồ sen ngồi còn cầm theo một quyển sách nên hiếu kì đi ra ngồi
cạnh cô bắt chuyện.
Tâm Di trong bộ váy trắng, mái tóc xỏa dài
ngang lưng cầm trên tay quyển sách mắt dán vào đấy trong cô thanh thuần
trong sáng khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời tầm mắt. Cô đưa chân đu đưa trên mặt hồ, đột nhiên có giọng nói trầm ấm vang lên bên tai làm cô hơi giật mình rồi nở một nụ cười.
– Sao lại ngồi đây?
– Anh không thấy không khí rất trong lành sao? Rất thích hợp đọc sách.
Anh cười nhẹ một cái, cũng chẳng nói gì thêm chỉ lặng lặng ngồi cạnh
cô, cũng như cô anh đưa chân đu đưa trên mặt hồ. Đôi mắt anh nhìn xa
xăm, Tâm Di khẽ liếc nhìn anh trông dáng vẻ anh lúc này vô cùng lãnh đạm lẫn cô độc, cô muốn chạm vào anh nhưng lí trí cô không cho phép. Người
con trai quá hoàn hảo như vậy vốn không thuộc về cô.
– Em thích cảnh vật như vậy sao?_ Tử Phong không nhìn cô, ánh mắt hướng vào những cánh hoa sen yếu ớt lay lất trong gió.
– Phải, nó rất yên tĩnh lại thơ mộng._Tâm Di chớp chớp mắt gật đầu
– Đây là ý tưởng của hôn thê anh._ Tử Phong quay sang Tâm Di cười nhẹ,
không hiểu sao anh lại muốn nói cho cô biết tất tâm sự của mình vì cô vô tư hay vì cô giống người con gái đó.
Nghe nhắc đến hôn thê Tâm Di lại khẽ chua xót, anh không quên được cô gái đó thì làm sao cô đi
vào tim anh được đây mãi mãi không thể. Đột nhiên cô lại cảm thấy
choáng, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, cô lại đau đầu kì lạ thật
mỗi lần nhắc đến những gì trong quá khứ của anh cô đều cảm thấy không
thoải mái, nhiều hình ảnh ẩn hiện rồi vụt đi trong nháy mắt.
–
Hóa ra vậy, cô ấy rất có mắt thẩm mĩ_dù choáng nhưng cô vẫn cố nở nụ
cười tuy vậy vẫn không thể qua được ánh mắt tinh tường của Tử Phong.
Tử Phong thấy cô không được khỏe, liền đỡ cô ngồi dậy dìu cô vào nhà,
anh đã biết bệnh tình cô từ hôm ở bệnh viện nhưng hỏi cô về quá khứ cô
chỉ toàn kể chuyện vui, anh thật sự không biết cô lí do gì lại đánh mất
một đoạn quá khứ trong khi tự bản thân lại không hề hay biết.
Nếu tình trạng cô cứ như vậy anh không thể nào để cô đi, hơn thế nữa
chính anh đang đẩy cô vào tình cảnh hiểm nguy anh không thể ngoảnh mặt
làm ngơ.
———————
Vẫn như thường lệ Tử Phong đi làm về đến nhà, nhưng hôm nay anh thấy
Khả Chiêu và Tiểu Kì còn đang nói chuyện cùng với Tâm Di và cả nhà anh,
bên cạnh còn cả Thiên Ân. Xem ra đã đến lúc cô rời khỏi anh rồi, anh vào nhà chỉ cười nhẹ, ngồi bên cạnh Thiên Ân. Bà Nhã Nhàn thì buồn buồn bà
rất có cảm tình với cô gái này, dáng dấp dịu dàng lại cư xử phải phép có kiến thức khá rộng, tư chất rất tốt nếu ở bên cạnh con trai bà đúng là
trai tài gái sắc, nhưng khổ nổi con bà chẳng biểu lộ gì để giữ người ta
lại bà cũng đành nuối tiếc để Tâm Di đi.
Tâm Di cũng chẳng khá
hơn là bao bởi lẽ khi cô đi sẽ rất lâu mới gặp lại anh, nhưng cô không
còn lựa chọn những ngày qua có anh bên cạnh đã là ngày vui nhất của cô
rồi.
Tử An cũng chẳng muốn cô đi, Tử An cứ chạy lại cạnh Tử
Phong bảo anh giữ cô ở lại nhưng anh chỉ liếc một cái cũng đủ làm Tử An
im thinh thít, anh rất muốn giữ nhưng lấy tư cách gì đây.
Mọi
người nói chuyện khá lâu Tiểu Kì và Tâm Di cũng lên xe để trở về nhà,
thật ra Tâm Di vô cùng nhớ gia đình mấy ngày qua cứ nghe được điện thoại của mẹ cô gọi đến cô lại buồn vì lo cho sức khỏe của bà. Mặc dù cô tiếc nuối khi xa anh nhưng vẫn còn có ngày gặp lại.
Tử Phong vẫn
đứng trước cổng cho đến khi xe khuất hẳn, mọi người đã vào trong nhưng
anh vẫn đứng đó, anh lo sợ một ngày nào đó không nhìn thấy cô nữa.
– Tiếc sao? Sao không giữ người ta ở lại?
Thiên Ân cũng chẳng khác gì Tử Phong anh cũng tiếc khi rời xa Tiểu Kì
nhưng anh và Tiểu Kì có tiến triển tốt hơn Tử Phong và Tâm Di. Cả hai
người họ như có rào chắn vốn không thể chạm đến nhau, Thiên Ân cũng rất
thông cảm cho Tử Phong nhưng nhìn vào ánh mắt như trốn tránh của Tử
Phong anh lại cảm thấy không thuận mắt.
Tử Phong chẳng nói gì
nữa chỉ lắc đầu rồi quay bước vào nhà, có nói gì cũng vô dụng, anh không phủ nhận sự tiếc nuối nhưng anh nghĩ không cần thiết phải giữ cô bên
cạnh. Nếu anh và cô có duyên chắc sẽ có ngày gặp lại.
Thiên Ân
cũng chẳng nói nhiều nữa, anh vào nhà cả hai trò chuyện đôi chút rồi
cũng ra về. Tử Phong mệt lả người đi lên phòng, trước khi vào phòng vẫn
theo thói quen hơn tuần qua anh ngó sang căn phòng bên cạnh, bất chợt
anh tự vỗ vào trán mình cô đi rồi, chính xác là cô không còn bên cạnh
anh.
Anh chỉ lẳng lặng mở cửa vào phòng, ngã người lên nệm mắt
hướng trần nhà nhìn trân trân, bỗng anh nhớ đến nụ cười tinh nghịch của
cô, mùi hương trên người cô những lúc anh bế cô vào lòng, nhớ làn tóc
tung bay trong gió vào mỗi chiều anh cùng cô ngồi trò chuyện bên rặng
liễu. Tất cả những cái đó, anh không thể quên cũng như sẽ chẳng bao giờ
quên cô được, nếu như thật sự có một ngày Thiên Tư trở về anh có còn yêu cô như ngày đầu hay không? Hay anh chỉ vì trách nhiệm và lời hứa mới
kiên trì tìm kiếm Thiên Tư? Anh chỉ biết hiện giờ anh chỉ nhớ Tâm Di
nhưng vì sao thì anh không lí giải được.