Đường Na bưng cốc nước, khóc thút thít nói: “Bọn họ nói Ngu Trạch cái gì quan tài, cái gì không đổ lệ… Còn nói tiết mục của chú Trần Thao thất bại thê thảm chắc rồi, nói mọi người sẽ chỉ xem thứ bảy của bọn họ, kêu Ngu Trạch đừng tự rước lấy nhục…”
Trần Thao mặt không đổi sắc, ánh mắt lại chìm xuống.
“Cháu không muốn bọn họ nói Ngu Trạch và chú Trần Thao như vậy, thế nên cháu nói hai người mới vào quan tài, sau đó Triệu Kiện muốn đánh cháu.” Đường Na chép miệng, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: “Hu — cháu sợ lắm… Sợ bọn họ đánh cháu, cũng sợ bọn họ đánh Đản Đản, Đản Đản yếu như vậy, cũng không biết đánh nhau…”
“Đản Đản?” Trần Thao vô ý thức nhìn về phía Ngu Trạch.
“Đản Đản chính là Ngu Trạch! Bính Bính cũng là Ngu Trạch, còn có Kê –”
Đường Na chẳng hề bất ngờ bị Ngu Trạch bịt miệng lại.
Trần Thao nhìn “Đản Đản mặt đen không biết đánh nhau”, vừa rồi anh ta không nhìn lầm, người này một tay nhấc một người đàn ông trưởng thành, mặc dù Triệu Kiện không cao, nhưng cũng phải 60kg.
Người thế này mà gọi “không biết đánh nhau”, như vậy ngay cả một quả dưa hấu cũng không nhấc lên được như anh ta tính là gì? Thời khắc hấp hối sao?
“Chú Trần Thao, xin lỗi chú…” Đường Na lay tay Ngu Trạch, nước mắt rưng rưng nhìn anh: “Có phải cháu lại gây thêm chuyện cho chú rồi không? Liệu bọn họ có ra ngoài nói với phóng viên vu oan cho Đản Đản không? Đản Đản đã phải dựa vào bán giày ăn cơm…”
Đường Na còn chưa dứt lời, chỉ còn lại tiếng “hu hu”, Ngu Trạch đen mặt nhìn cô: “Đủ rồi, cô đã giải thích rất đầy đủ.”
Trần Thao không khỏi nhìn hai người một chút, người lớn thẳng thắn vụng miệng, mặt lạnh tâm nóng và cô bé thông minh lanh lẹ, ăn nói khéo léo, tổ hợp thần kì có phản ứng hoá học nhường nào, nếu như có thể bỏ vào trong tiết mục, nhất định có thể thúc đẩy tăng lên một lượng lớn chủ đề và nhiệt độ.
Thế nhưng… Nhớ tới khó chịu xế chiều hôm nay bị người ta leo cây, Trần Thao lập tức sầm mặt.
Bỗng nhiên, anh ta chú ý tới cổ Đường Na nổi ban đỏ.
“… Cổ con bé sao vậy?” Trần Thao nhíu mày hỏi.
Đường Na dùng sức nắm chặt tay Ngu Trạch, giành trước: “Đây là dị ứng, chú Trần Thao, không sao đâu ạ! Hôm nay cháu đã truyền nước ở bệnh viện cả ngày, bác sĩ nói tối nay uống thuốc sẽ khỏi thôi ạ!”
“… Hôm nay cậu tới trễ là vì con bé nhập viện?” Trần Thao nhìn về phía Ngu Trạch.
Ngu Trạch vô ý thức muốn phủ nhận, âm thanh đến cổ họng rồi nhưng lại ngăn lại, anh không nhìn Đường Na nháy mắt ra hiệu, nhìn chằm chằm ban đỏ ở một bên cổ cô, rốt cuộc hiểu trước khi rời cửa hàng quần áo cô cầm khăn lụa thử khắp nơi có ý gì.
Anh không muốn nói dối, đều là sách tinh nói.
Anh không muốn cúi đầu xuống cầu xin người khác, đều là sách tinh cúi đầu xuống thay anh.
Anh nghĩ là có thể trốn tránh mà qua, kỳ thật không qua chuyện nào hết.
Anh tránh né áp lực, chỉ là chuyển lên người người khác.
Ngu Trạch rốt cuộc mở miệng, thấp giọng nói: “Lúc ấy vội quá, không chú ý tới điện thoại.” Anh dừng một chút, cụp mắt, đứng dậy gập người với Trần Thao: “Xin lỗi… làm anh lãng phí thời gian quý giá, mong cho tôi một cơ hội.”
Đường Na bị anh làm giật nảy mình, Trần Thao cũng không ngoại lệ, anh ta nhìn Ngu Trạch luôn tâm cao khí ngạo cúi người trước mặt anh ta, không nhịn được nhìn trời chiều ngoài cửa sổ.
Mặt trời không mọc từ hướng tây.
Trần Thao còn có thể nói cái gì? Anh ta đứng dậy đỡ Ngu Trạch: “Được rồi, nếu là con bé bị bệnh, vậy tha cho cậu một lần.”
Trần Thao đi đến sau bàn làm việc, lấy ra hai bản hợp đồng trong ngăn kéo rồi quay lại: “Mang về cho quản lý của cậu xem kĩ đi, nếu không có ý kiến gì về nội dung hợp đồng thì kí tên, kỳ hạn là ba ngày.”
Ngu Trạch nhận hợp đồngTrần Thao đưa tới, nhìn tên tổ tiết mục trên đó, đây là hợp đồng biểu diễn, anh còn chưa kịp nhìn kỹ, hợp đồng đã bị Đường Na đoạt mất.
Đường Na cầm hợp đồng, lon ton chạy đến trước bàn sách, rút ra một cây bút lưu loát ký tên cô.
“Cháu tin tưởng chú Trần Thao!” Đường Na không đợi Ngu Trạch ngăn đã kí xong hai bản hợp đồng, cô liên lục ngoắc ngoắc Ngu Trạch: “Đản Đản, tới lượt anh!”
Trần Thao nói: “Mang về cho quản lý của cậu xem cũng không sao…”
“Cháu chính là quản lý của Đản Đản!” Đường Na lớn tiếng nói, nói với Ngu Trạch: “Đản Đản, quản lý của anh bảo anh tới kí tên này, nhanh lên!”
Ngu Trạch cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rất nhiều lần, đừng gọi tôi là Đản Đản.”
Ngoài miệng rất không vui, Trần Thao vẫn trông thấy Ngu Trạch nghe lời đi tới.
Trần Thao: …Thật sự là đại biểu “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực”.
Ngu Trạch trong ấn tượng của quần chúng, bạo lực, lạnh lùng, có nghi vấn hút ma tuý, Trần Thao nhìn thấy lại là Ngu Trạch mặt lạnh tim nóng, bị một cô bé năm tuổi kiềm chặt, Trần Thao không ngờ được, anh tin tưởng khán giả cũng không ngờ được, đây chính là chỗ phát ra độ thảo luận và nhiệt độ.
Anh ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy «
Tiểu tổ tông nhà tôi
» phát sóng, đến lúc đó nhất định sẽ cho Bạch Á Lâm và đám «
Thứ bảy điên cuồng
» không coi ai ra gì kia biết, bị vùi dập giữa chợ trên lôi đài rating đến cùng là ai.
Ngu Trạch nhìn sơ lược nội dung hợp đồng, kí tên vào hai bản, bọn họ sảng khoái, Trần Thao cũng sảng khoái, ba người quyết định hợp đồng biểu diễn tại chỗ, xác định đại khái thời gian khai máy tiết mục.
Trần Thao nhận lại bản hợp đồng của mình, trên mặt tươi cười nhiều hơn, anh ta tò mò nhìn chữ như gà bới của Đường Na trên hợp đồng, hỏi: “Năm nay Na Na lên tiểu học nhỉ?”
Một câu hỏi đơn giản, nửa ngày cũng không ai trả lời anh ta, Trần Thao ngẩng đầu xem xét, Ngu Trạch và Đường Na đang đối mặt nhìn nhau.
Đường Na nhìn về phía anh ta trước: “Chú Trần Thao, cháu còn đang học mẫu giáo ạ.”
Trần Thao khẽ gật đầu: “Năm tuổi, sắp lên tiểu học rồi.” Anh ta nhìn về phía Ngu Trạch: “Đã nghĩ nên học trường nào chưa?”
Ngu Trạch há hốc mồm, không nghĩ được có thể nói cái gì, không tự giác nói trường tiểu học của mình.
“Chỗ đó khó vào lắm, nhưng chắc là cậu có cách.” Trần Thao không hề ngạc nhiên: “Tôi biết mấy đứa trẻ nhà giàu đều là học tiểu học ở đó.”
Đường Na chớp mắt nhìn Trần Thao: “Chú Trần Thao, cháu có thể không đi học không ạ?”
Trần Thao xoa đầu cô, cười nói: “Khó mà làm được, tất cả trẻ con đều phải đi học, đây là quy định pháp luật.”
Ra khỏi đài truyền hình thủ đô, mặt trời đã xuống núi, trên đường cái rộng lớn đông nghịt xe cộ tan làm. Ngu Trạch đội mũ cho mình, cũng đội một cái mũ bé xinh cùng kiểu cho Đường Na, lúc Đường Na đưa tay muốn ôm, anh cân nhắc đến hai ngày nay cô mất sức nhiều, không nói gì mà bế cô lên.
Ngu Trạch nói: “Cô không nên kí hợp đồng nhanh vậy, lỡ may bên trên có cạm bẫy gì, hối hận cũng không kịp.”
“Ai mà thèm tính toán anh?” Đường Na ném cho anh ánh mắt “bị ẩm ac”: “Anh sẽ tính toán một bãi phân thối trên đường hả?”
Ngu Trạch đen mặt: “… Cô muốn tự đi bộ hả?”
Đường Na nháy mắt mấy cái, ôm lấy cổ anh: “Là Na bảo bảo sơ sót, Bạch Á Lâm — bãi phân chó Bạch Á Lâm kia chắc chắn muốn tính toán anh.”
Ngu Trạch nhìn cô một cái, tạm thời buông tha cho sách tinh suốt ngày nói láo.
Anh đi đến điểm đỗ tại đó định bắt một chiếc taxi, động tác nâng tay chợt dừng lại.
“Sao vậy?” Đường Na nhìn theo mắt anh, giữa những toà cao ốc san sát nhau có một tấm biển quảng cáo rất to sừng sững, gương mặt phóng đại của Bạch Á Lâm trên biển quảng cáo cười cực kì vui vẻ.
“Nơi đó vốn là tôi.” Ngu Trạch cười tự giễu, khẽ nói: “Lâu lắm rồi không tới đây, ngay cả bị gỡ lúc nào cũng không biết.”
Đường Na nhìn ảm đạm trong mắt Ngu Trạch, lại nhìn về phía biển quảng cáo xa xa, tay cô khẽ động, lập tức bị Ngu Trạch nhìn thấu suy nghĩ của cô đè xuống.
Anh nhìn qua biển quảng cáo xa xa, ánh mắt trở nên kiên định bình tĩnh, trời chiều xán lạn nhuộm độ ấm cho làn da anh, Đường Na trông thấy trong đôi mắt thâm thúy đen nhánh như có cái gì đó chấp nhất đang thiêu đốt.
Anh khẽ nói: “Một ngày nào đó… tôi sẽ trở lại nơi đó.”
Đường Na trở lại căn nhà thoải mái dễ chịu, hưng phấn chạy tới chạy lui trong nhà như đã cách ba thu.
Mà chuyện đầu tiên khi Ngu Trạch về đến nhà chính là lấy khăn đau lòng lau sạch đôi giày thể thao đã đi hai ngày, trong hỗn loạn không biết bị ai giẫm mấy phát.
Anh vừa lau giày vừa liếc qua Đường Na bay tới bay lui như con chim sẻ: “Nhớ nhà vậy cơ à?”
“Đương nhiên rồi!” Đường Na lớn tiếng trả lời: “Dù sao về sau cũng không có cơ hội gặp lại mà!”
Ngu Trạch dừng lại động tác lau giày: “Làm sao lại không có cơ hội gặp lại?”
“Chúng ta phải chuyển ra, anh không biết sao?” Đường Na dừng bước chân chạy vội, mặt vô tội nhìn Ngu Trạch, trên mặt như thể viết mấy chữ chế giễu “anh là kẻ ngu à”.
“Dọn ra đâu? Đừng nói vớ vẩn, chúng ta không đi đâu cả.” Ngu Trạch nói xong, xách giày đã lau xong đứng lên.
“Anh không chuyển ra ngoài, chẳng lẽ định ở cùng khách thuê mới?” Đường Na trừng to mắt, lộ ra vẻ vô tội hơn.
“… Cô nói cái gì?”
“Anh không chuyển ra ngoài, chẳng lẽ định ở cùng khách thuê mới?” Một chữ không thiếu, cô còn vứt thêm một câu: “Thế nhưng chưa chắc khách thuê mới muốn ở cùng với anh.”
Ngu Trạch: “…” Nhà đã cho thuê rồi, vì sao chủ nhân căn nhà như anh lại hoàn toàn không biết gì cả?
Im lặng một hồi, Ngu Trạch hỏi: “Cô cho ai thuê?”
Đường Na ngay thẳng nói: “Tôi làm sao mà biết? Ủy thác cho công ty môi giới.”
“Cô liên lạc với bọn họ, không cho thuê nhà nữa.” Ngu Trạch nói.
“Như vậy sao được?” Đường Na nói: “Không thuê nhà, chúng ta ăn cái gì? Anh định bán giày duy trì cuộc sống thật đấy à?”
Ngu Trạch nhíu mày: “Chúng ta đã ký tiết mục giải trí, sẽ có thu nhập nhanh thôi.”
“Ngốc chết được, bò sát nhỏ ngu xuẩn trong số bò sát nhỏ ngu xuẩn.” Đường Na leo lên ghế sô pha, ngoắc ngoắc Ngu Trạch: “Anh qua đây, để huyết tinh ma nữ vĩ đại dạy anh một khoá học.”
Ngu Trạch bỏ giày thể thao vào tủ giày, đi về phía cô.
Chờ sau khi Ngu Trạch ngồi xuống bên cạnh, Đường Na nghiêm trang mở miệng: “Muốn đặt chân trong ngành giải trí, nhất định phải có cái mác đặc biệt.”
Ánh mắt và nói lời nói của cô rất nghiêm túc đứng đắn làm Ngu Trạch cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh thừa nhận điểm này không?” Đường Na hỏi.
Ngu Trạch gật đầu.
Đường Na hỏi: “Anh biết cái mác trên người anh là cái gì không?”
“Ca sĩ, lưu lượng…” Anh do dự một chút, nói: “Nghệ sĩ dính scandal.”
“Không, sai bét.” Đường Na nói: “Là bại hoại, cặn bã, đại móng heo, rác rưởi nhân tạo ngoài cái mặt không còn cái gì khác.”
Ngu Trạch: “…”
“Căn cứ nghiên cứu của tôi về ngành giải trí của các anh trong thời gian này, thứ tôi nói thẳng –” Đường Na cố ý dùng một từ ngữ mạng đang lưu hành để biểu hiện sự chuyên nghiệp của cô: “Anh xấu tệ xấu hại, con đường lăng xê ngon bổ rẻ của thần tượng nhà khác không hợp với anh. Để nghịch thiên cải mệnh, sau này anh phải bắt đầu xây dựng hình thường hoàn toàn mới.”
Ngu Trạch nhịn xuống cảm giác tắc nghẽn cơ tim, khó khăn nói ra nghi vấn của anh: “… Hình tượng mới là gì?”
“Hỏi rất hay!” Đường Na sột soạt đứng lên, dùng sức nhảy một cái, phách lối chống nạnh cười to: “Anh đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, tôi sẽ mủi lòng từ bi nói cho anh biết! Hình tượng mới của anh là –”
Ngu Trạch hoảng sợ vểnh tai, sợ trong miệng cô lại phun ra từ ngữ gì đó làm người ta khiếp sợ.
Đường Na đến chỗ quan trọng lại không nói nữa, thần thần bí bí muốn Ngu Trạch đưa lỗ tai qua.
… Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Ngu Trạch
càng cảm thấy bất an với lời nói sắp nghe được.
Anh đi qua, nghe thấy cô cực kỳ nhỏ giọng, cực kỳ nghiêm túc, ghé vào lỗ tai anh nói:
“… Xin tôi đi, tên ngốc.”
Ngu Trạch đứng dậy, không nhìn Đường Na thấy tình thế không đúng bắt đầu nũng nịu chơi xấu, bế ngang người lên, lúc cô tốn công vô ích giãy giụa đi vào phòng ngủ, mặt không thay đổi ném cô lên giường.
“Anh lại dám ném huyết tinh ma nữ vĩ đại đáng sợ! Phàm nhân ngu xuẩn nhà anh, anh –” Huyết tinh ma nữ phẫn nộ muốn đứng dậy, lại giẫm phải chăn lông mà trượt chân, lần nữa ngã một cú chổng vó.
“Cô tìm công ty mô giới nào? Gọi điện cho tôi.” Ngu Trạch nói.
Đường Na ngẩng đầu trong đống chăn, sợi tóc vàng óng bù xù dính trên gương mặt tức giận của cô, cô ném cái gối tiện tay bắt được không chút lực uy hiếp: “Không thèm nói cho anh đâu!”
Ngu Trạch chuẩn xác bắt được gối, tiện tay ném lên giường, móc điện thoại trong túi: “Chẳng lẽ tôi không biết tra lịch sử cuộc gọi chắc?”
“Anh dám!” Đường Na tức giận giơ chân.
Ngu Trạch đã cầm điện thoại quay người đi ra ngoài.
Ngu Trạch cuối cùng vẫn bị ép chuyển ra ngoài.
Anh không ngờ được, Đường Na không có giấy tờ bất động sản nào mà đã kí hợp đồng cho thuê rồi.
Anh không ngờ được, khi anh đang cãi nhau với công ty môi giới, công ty dọn nhà đã tới cửa.
Anh không ngờ được, lúc anh đứng dưới nhà, bàn bạc hủy phục vụ dọn nhà với công ty dọn nhà, tên chó săn chiếm nửa giang sơn ngành giải trí Từ Sài mang theo mấy phóng viên trong phòng làm việc xuất hiện ngay trước mặt.
Ngu Trạch giật mình: “Sao anh tới đây?”
Paparazi nói hay chính là tập kích bất ngờ lúc người ta không đề phòng để thu hoạch câu trả lời thật nhất của người được phỏng vấn, Từ Sài không làm màu làm mẻ, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói anh dự định chuyển nhà đến thôn Tiền Hải Tân vắng vẻ…”
Ngu Trạch: “? ? ?” Anh muốn chuyển nhà đến thôn Tiền Hải Tân ư?
“Việc này có liên quan đến tình trạng sự nghiệp khó khăn của anh đúng không?” Từ Sài hỏi.
Ngu Trạch: “…” Chỉ liên quan đến sách tinh mái tóc vàng óng.
Anh cúi đầu nhìn Đường Na, đối phương bày mặt vô tội, lúc nhìn anh còn ngẩng mặt lên mỉm cười ngọt ngào, không chút liên quan đến kẻ cầm đầu tạo thành sự việc này.
“Đừng lo lắng –” Sách tinh giật nhẹ ống tay áo của anh, vẻ mặt ngây thơ hiền lành: “Mặc dù anh nghèo sắp không ăn nổi cơm, nhưng Na bảo bảo sẽ không rời anh.”
Ngu Trạch: “…”
Chuyện tới lúc này, không chuyển đi cũng phải chuyển.
Anh thở dài, nói với công ty dọn nhà đang chờ quyết định của anh: “Các anh đi theo tôi.”
Ngu Trạch dẫn theo một đám nhân viên dọn nhà lên tầng, Đường Na nhìn về phía Từ Sài.
Từ Sài cẩn thận nhìn Đường Na, chẳng biết tại sao lại có cảm giác khẩn trương như đối mặt hồng thủy mãnh thú: “Na Na, cháu nói cho chú biết, có phải các cháu định chuyển nhà đến thôn Tiền Hải Tân phía tây không?”
“Đúng ạ, chú Từ Sài muốn tới nhà mới của chúng cháu chơi ạ?”
“Cháu muốn mời chú tới nhà cháu chơi sao? Nhưng có lẽ Ngu Trạch sẽ không đồng ý đâu…” Đâu chỉ không đồng ý, Từ Sài cảm thấy nếu anh ta dám theo tới cửa nhà mới của Ngu Trạch, Ngu Trạch nhất định sẽ dùng thủ đoạn không hòa bình bắt anh ta rời đi.
“Chú ơi, vì sao chú không dám nhìn cháu?” Đường Na cười híp mắt nhìn Từ Sài, ngọt ngào nói: “Na Na cũng không phải quái thú ăn thịt người.”
Từ Sài ho một tiếng, ánh mắt bất an nhìn chằm chằm cửa phòng: “Lúc nào Ngu Trạch ra? Một lát cháu giúp chú khuyên cậu ta, dành mấy phút nhận cuộc phỏng vấn ngắn gọn của bọn chú được không?”
“Chú có thể phỏng vấn cháu nè!” Đường Na ưỡn ngực: “Cháu rất rảnh!”
Từ Sài: “… Ha ha.” Không muốn lắm.
Thợ quay phim bên cạnh Từ Sài nói: “Người giấu tên kia vạch trần rất chuẩn, xem ra bọn họ thật sự muốn chuyển nhà đến thôn Tiền Hải Tân, chúng ta còn đi theo không?”
Từ Sài trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, dọn nhà nói ít cũng phải hơn nửa ngày, chúng ta tới thôn Tiền Hải Tân quay chút cảnh đường phố rách nát tan hoang, trở về edit một chút là được.”
Anh ta mới chuẩn bị quay người rời đi thì Đường Na kéo ống tay áo anh ta lại.
“Sao vậy?” Từ Sài quay đầu nhìn cô.
“Chú ơi, chú còn nhớ cháu từng nói gì với chú không?” Đường Na cười ngọt ngào: “Chú và Ngu Trạch gắn liền với nhau nha.”
Từ Sài sững sờ, tiếp đó lộ ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.
“Nhớ, nhớ.” Anh ta nói qua loa, kéo ống tay áo mình: “Chú đi trước đây, cháu nhớ chuyển lời cho Ngu Trạch, có thời gian hẹn phỏng vấn độc quyền nhớ.”
Sau khi Từ Sài rời đi, Đường Na nhảy nhót đi vào căn hộ.
Ngu Trạch vội vàng chỉ huy các công nhân khuân đồ, Đường Na cầm điện thoại của anh ngồi một bên nghịch, lâu không đăng nhập tài khoản công chúng, lần này đăng nhập, Đường Na phát hiện một bài post duy nhất của ”
Na cũng quá tuyệt vời
” đã có mấy trăm bình luận, lượt view và lượt chia sẻ bất chợt tăng lên đến gần triệu.
Đường Na chỉ đọc những bình luận top có lượt like cao.
“Dưới tìm huống quản lý hai bên đều hoàn toàn không biết gì cả mà vạch trần sự việc trước cả bá chủ giới paparazi Vu Tâm, cô là Ngô Vũ Huyên hay là tình nhân cô ta hay là chồng cô ta vậy?”
“Muốn xem bóc phốt Bạch Á Lâm! Anh ta và Trương Tử Nhàn từng yêu nhau thật không?”
“Mong nói cho tôi biết đáp án của một trong ba bí ẩn lớn chưa có lời giải đáp của ngành giải trí — mẹ của con Ôn Bác Phong là ai?”
“Tôi muốn biết Đường Na có phải con gái riêng của Ngu Trạch không?!”
Nhàn rỗi nhàm chán cũng là nhàm chán, Đường Na ngồi trên ghế sa lon, trong khi một đám người bởi vì cô mà bận đến bận đi, khoan thai ngồi trên ghế sa lon bắt đầu viết bài viết thứ hai của mình.
Viết cái gì đây ta? Đường Na nhớ lại nội dung nghe trộm được thời gian trước, một lát sau, viết xuống tiêu đề “Tiểu hoa đang nổi có hơn 40 triệu fans chưa đến 20 tuổi đã định sinh con rồi ư? Na cũng quá tuyệt vời!”
Đường Na múa bút thành văn, edit thêm trên cơ sở sự thật, viết quên cả trời đất.
Sau hai giờ, Từ Sài mới quay chụp cảnh đường phố thôn Tiền Hải Tân rách nát nhận được nhắc nhở từ nhân viên phòng làm việc rằng ”
Na cũng quá tuyệt vời
” mà anh ta yêu cầu chú ý đăng bài biết mới.
Từ Sài lập tức lấy điện thoại, bấm vào bài viết mới nhất trong tài khoản đăng kí.
Xem hết bài phốt, Từ Sài thông qua manh mối bên trong cấp tốc khoanh tròn được bốn tiểu hoa có điều kiện phù hợp, lại căn cứ hiểu biết của anh ta về bốn người này, Từ Sài khóa chặt một người trong đó — tiểu hoa đang nổi còn hai tháng nữa mới đầy hai mươi, ba tháng trước bắt đầu lấy lý do quay phim để trốn tránh – Tôn Hi Nguyệt.
Từ Sài quyết định thật nhanh, lập tức ra lệnh cho phóng viên bên cạnh: “Ngay lập tức theo dõi Tôn Hi Nguyệt, rất có thể cô ta đang mang thai, trọng điểm điều tra gần đây cô ta có đi bệnh viện, phong cách quần áo có chuyển sang hướng rộng rãi hay không.”
Phóng viên có chút không hiểu: “Lão đại, chúng ta tin lời tài khoản công chúng này thật à? Chúng ta còn chẳng biết đối phương là người hay quỷ!”
“Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Lần này, chúng ta nhất định phải truyền ra phốt lớn trước lão quỷ Vu Tâm.” Từ Sài nói.
Phóng viên rất tin tưởng Từ Sài, anh ta gật đầu, quay người mua vé máy bay gần nhất tới Hàng Châu.
Từ Sài nhìn bài đăng, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, bài đăng vạch trần tường tận chân thực, không giống là tin đồn, “Na cũng quá tuyệt vời” này chắc chắn là người bên cạnh Ngô Vũ Huyên và Tôn Hi Nguyệt, có thể gặp cả hai người này… là ai đây nhỉ?
Từ Sài vắt hết óc nghĩ cũng không nghĩ ra được cái tên nào.
Hai sao nữ bị vạch trần, một diễn viên theo lối thông minh nữ tính, một diễn viên theo tiêu chuẩn ngốc bạch ngọt, gần như không liên quan gì đến nhau, nhân viên công tác cũng không trùng hợp, rốt cuộc là ai tuôn ra bí mật của bọn họ?
Nếu như bài phốt Tôn Hi Nguyệt là thật, như vậy rất rõ ràng — Sở Hán tranh chấp giới giải trí biến thành thế chân vạc.
Nửa giang sơn của anh ta sẽ biến thành một phần ba giang sơn.
”
Na cũng quá tuyệt vời
” này, không thể khinh thường.
Từ Sài cảm thấy mình bị một paparazi không biết mặt chèn ép, vì lật lại một ván, anh ta quyết định lại edit thêm cho bài đăng đưa tin về Ngu Trạch hôm nay.
Về phần cảnh cáo của Đường Na trước khi đi?
Từ Sài cho rằng đây chẳng qua là lời uy hiếp của một đứa bé ngây thơ. Hiện tại là thời đại khoa học văn minh, anh ta không tin thần cũng không tin quỷ, nếu xem bói có thể tính được phúc họa của người khác, xem bói làm sao lại chỉ là xem bói?
Mang tâm tư khinh thường, vào 8 giờ tối, Từ
1
2 »