Cữu U Ma Động

Chương 18: Giang hồ cấp bách nhị phái nghị bàn - Giang hồ loạn ma trảo tái hiện



Dừng lại trước một ngôi miếu hoang, Thái Huyền đạo trưởng chợt lên tiếng, “Chưởng môn phương trượng. Ðàng nào thì đêm nay chúng ta cũng không đi kịp đến Tung sơn, chưởng môn nghĩ sao nếu chúng ta cùng vào đây để nghỉ cho lại sức?”

VÔ Trần đại sư hầu như cũng cùng ý nghĩ với chưởng môn VÕ Ðang phái nên vội đáp, “A di đà phật! Y của chưởng môn hay lắm!

Chính bần tăng cũng đang có ý định này.?”

Ngay khi VÔ Trần đại sư ngõ lời tán thành, hai vị đạo nhân cùng đi với Thái Huyền đạo trưởng liền tung người lướt vào bên trong ngôi hoang miếu.

Không bao lâu, hai vị đạo nhân cùng bước ra.

cả hai tuy không nói một lời nào, cứ đứng yên như hai pho tượng ở hai bên ngưỡng cửa của ngôi miếu hoang như hai vị môn thần nhưng VÔ Trần đại sư cũng hiểu là đệ tử VÕ Ðang phái khi vào trước đã rà xét qua một lượt và đã quét dọn xong bên trong ngôi miếu hoang.

VÔ Trần đại sư khẽ hắng giọng một tiếng, hai vị tăng nhân cùng đi với đại sư liền lạng người ra phía sau ngôi sơn miếu. Bằng vào hành động này của hai vị đạo nhân và hai vị tăng nhân, vô hình chung ngôi miếu hoang lập tức biến thành một nơi trọng địa được bảo vệ nghiêm ngặt, khiến bất kỳ nhân vật võ lâm nào nếu muốn xông bừa vào ngôi miếu hoang cũng đành phải bỏ dở ý định. Vì tuy ở phía trước lẫn phía sau chỉ có bốn người trấn giữ, nhưng dù là thiên binh vạn mã cũng khó xông pha được những cửa ải này.

Bởi bốn vị này đều là những nhân vật có bản lãnh bất phàm mà bất kỳ ai khi nghe đến danh xưng của cả bốn tất cũng phải kinh hồn khiếp vía. HỌ chính là…

cùng ngồi tọa thiền một lượt nhưng người lên tiếng trước chính là Thái Huyền đạo trưởng.

“Vô lượng thọ phật, hai vị phật môn đệ tử cùng đi với phương trượng nếu bần đạo suy đoán không lầm thì chính là Kim Cang La hán, VÔ ức và VÔ Biên, hai vị tiểu trưởng lão của quý phái phải không?”

VÔ Trần đại sư khẽ mỉm cười, “A di đà phật! Chưởng môn đoán không lầm và bần tăng cũng biết là không thể nào che dấu được chưởng môn. CÓ hai vị tiểu sư đệ cùng đi, bần tăng nhờ đó mới an tâm đến Hoa Sơn phái để dự đại điển lễ.?”

Ngừng lời một thoáng, đến lượt VÔ Trần đại sư hỏi, “Còn chưởng môn, chưởng môn dám đến Hoa Sơn phái mà chỉ có hai người tùy tùng, chẳng phải hai vị này chính là tiểu sư thúc của quý chưởng môn sao?”

Thái Huyền đạo trưởng cười khiêm tốn, “Vô lượng thọ phật! Hoá ra giữa bần đạo và phương trượng lại cùng chung một cảm nghĩ. Lần đến Hoa Sơn phái này, nếu bần đạo mang theo nhiều đệ tử thì không tránh khỏi sự nghi ngờ của các phái. Và nếu không thể mang theo nhiều người, bần đạo còn cách nào khác hơn là phải phiền nhiễu đến nhị vị tiểu sư thúc?”

VÔ Trần đại sư cảm khái thở dài, “A di đà phật! VÕ Ðang nhị tướng, bần tăng đã từng nghe danh nay mới có dịp tương kiến.

Nhưng thoạt nhìn qua niên kỷ của nghị tướng, bần tăng khó có thể tin họ chính là tiểu sư thúc của quý chưởng môn.?”

“Vô Lượng thọ phật! Phàm người tài thì không cần đợi đến tuổi, Cũng như nhị vị sư đệ của phương trượng vậy bần đạo dù có bạo gan suy đoán nhưng nếu không được phương trượng lên tiếng xác nhận thì bần đạo khó có thể tin chắc đủ mười phần đấy chính là Thiếu lâm Kim Cang la hán nhị phật.?”

Mỗi người có một lối tán dương và khi tán dương lẫn nhau xong, nhưng mục quang của hai bên chạm vào nhau thì giữa hai vị chưởng môn của hai đại phái liền phát sinh mối đồng cảm.

VÔ Trần đại sư buột miệng khen, “Nếu bần tăng đoán không lầm thì đêm nay chưởng môn đang có điều muốn nghị bàn cùng bần tăng thì phải?”

Vẫn nhìn vào mắt VÔ Trần đại sư, Thái Huyền cũng hỏi, “Vậy phương trượng có tán thành việc chúng ta cần phải nghị bàn không?”

Nhận được cái gật đầu của VÔ Trần đại sư, kể như hai người không còn sự ngăn cách nào nữa, Thái Huyền đạo trưởng hỏi luôn một hồi dài, “Nếu vậy, có lẽ cảm nhận của bần đạo về hiện tình võ lâm chắc cũng là cảm nhận của phương trượng. Vậy bần đạo xin nói thẳng, hai phái Thiếu Lâm và VÕ Ðang chúng ta nếu không liên thủ và không đứng lên cùng triệu hiệu giang hồ đồng đạo thì đừng nói gì đến sự an nguy của chúng ta mà sự an nguy của giang hồ kể như không còn nữa.

Ðiều này nếu trước đây bần đạo còn phần nào nghi ngờ thì qua việc của Hoa Sơn phái lần này bần đạo đành phải tin vào điều đó. VÔ Lượng thọ phật! Bần đạo không ngờ ngoài Tam Tuyệt bảo bảo chủ có dã tâm độc bá quần hùng cón có cả U Linh giáo thông đồng với Huỳnh Liên giáo nữa. Ðứng trước tình hình này nếu hai phái chúng ta chậm chân trong việc hiệp lực dù chỉ là một ngày thì bần đạo tin rằng hai phái chúng ta sẽ bị cô lập và rơi vào tình trạng vô phương vãn hồi! Phương trượng nghĩ sao?”

Ðược nghe những lời bộc bạch của chưởng môn VÕ Ðang phái. VÔ Trần đại sư không thể không tán thành.

“A di đà phật! Ngay khi còn ở hoa sơn phái, bần tăng đã nghĩ đến việc này rồi, nay có lời của chưởng môn, bần tăng cảm thấy khắp người nhẹ hẳn đi. Ðúng lắm! Chúng ta tuyệt đối không để chậm chân được Giờ đã có ở phía trước là VÕ Ðang nhị tướng, phía sau là nhị phật kim cang la hán, chúng ta cần phải tiến hành nghị bàn ngay bất tất phải e ngại.?”

Hai vị chưởng môn của hai đại phái Thiếu Lâm và VÕ Ðang vừa nhận được sự cần thiết của việc nghị bàn và đang hoàn toàn yên tâm về bốn nhân vật trấn giữ ở bên ngoài thì từ ở phía trước chợt có một tràng cười vang vào, “Ha ha ha… lão trọc VÔ Trần và lão đạo lỗ mũi trâu Thái Huyền, bây giờ bọn ngươi mới nghĩ đến nghị bàn thì đã là chậm chân lắm rồi đó. Ha ha ha…?”

Liền sau tràng cười đầy cao ngạo VÕ Ðang nhị tướng cùng quát lên.

“Tặc nhân nào dám vô lễ với bổn chưởng môn?”

“Ðồ chuột nhắt, dám đến đây thám thính ư?”

“Vút, vút ?”

CÓ lẽ chủ nhân của tràng cười nọ đã hiện thân ở đâu đó phía trước nên VÔ Trần đại sư và Thái Huyền đạo trưởng cùng nghe được tiếng thân lao đi của VÕ Ðang nhị tướng.

Tiếp đó, trong sự nghi hoặc của hai vị chưởng môn, âm thanh của người vừa xuất hiện chợt vang lên.

“Lui, VÕ Ðang nhị tướng chưa đủ tư cách để chận lối bổn giáo chủ đâu ?”

Cùng với câu quát, hai tiếng chấn kình liền ầm ầm vang lên.

“Bùng, bùng.?”

“Thịch… thịch… ?”

Với khẩu khí kia và với những tiếng bước chân đang giẫm thình thịch vừa vang lên, hai vị chưởng môn của hai đại phái dù không muốn tin cũng phải mường tượng đến việc VÕ Ðang nhị tướng vừa bị chấn lùi sau khi cùng với đối phương chạm nhau chỉ có một chưởng.

Trên giang hồ tìm được một nhân vật đủ bản lãnh để đương đầu cùng một lúc với VÕ Ðang nhị tướng đâu phải là chuyện dễ. Kinh nghi trùng trùng, không hẹn mà VÔ Trần và Thái Huyền cùng động thân lao ra.

“vút, vút ?”

Dưới ánh trăng thượng tuần cả hai vị chưởng môn đều nhìn thấy VÕ Ðang nhị tướng đang diện đối diện với một lão nhân khoác trường bào màu đen, khiến cho mái tóc bạc trắng được để xỏa của lão nhân chợt nổi bật lên và đập ngay vào mắt.

ở phía sau bạch phát lão nhân còn có những mười mấy người, trong đó có cả Huỳnh Liên giáo chủ mà cả hai đã thấy xuất hiện ở Hoa Sơn phái.

Huyết khí vừa ổn định sao một lúc điều tức, VÕ Ðang nhị tướng liền đưa tay rút trường kiếm ra.

“Choang, choang.?”

Bạch phát lão nhân trước hành động của VÕ Ðang nhị tướng chỉ mỉm cười lộ vẻ thích thú.

Nghi hoặc, Thái Huyền đạo trưởng vụt lên tiếng, “Nhị vị sư thúc khoan động thủ vội.?”

Bạch phát lão nhân bật lên tiếng khen, “Quả là biết người biết của, Thái Huyền ngươi thật không hổ danh là chưởng môn của phái VÕ Ðang ?”

Thái Huyền nghiêm mặt lại, “Tôn giá là ai? Cùng xuất hiện với tôn giá đều là những nhân vật ở Huỳnh Liên giáo, lại có cả sự xuất hiện của giáo chủ Huỳnh Liên giáo, tôn giá tự xưng là bổn giáo chủ vậy chẳng lẽ tôn giá chính là giáo chủ U Linh giáo?”

Ðể đáp lại lời Thái Huyền đạo trưởng Bạch Phát lão nhân vụt cười dài, “Ha ha ha…?”

âm thanh của tràng cười này lập tức xoáy vào tai của mọi người, đương nhiên, chứng tỏ nội lực của Bạch Phát lão nhân quả là vô tiền khoáng hậu.

Giáo chủ Huỳnh Liên giáo và bọn thuộc hạ buộc phải lùi dần về phía sau.

VÕ Ðang nhị tướng và hai vị chưởng môn tuy cố đứng nguyên vị nhưng cả bốn không thể che dấu được sự biến sắc của họ trước uy lực kinh nhân của tràng cười. Từ ở phía sau, hai vị tăng nhân cũng phải động thân lao về phía trước.

Chờ cho hai vị tăng nhân này ổn định xong cước bộ, bạch phát lão nhân mới thôi cười. Tiếp đó, lão nói, “Không sai! Lão phu chính là U Linh giáo giáo chủ.?”

Thái Huyền và VÔ Trần đưa ánh mắt đầy kinh ngạc để nhìn nhau.

Cả hai không ngờ nhân vật có thân thủ bất phàm đó lại chính là giáo chủ U Linh giáo. HỌ không ngờ giáo chủ U Linh giáo lại có được thân thủ như thế này.

Ðoán được tâm trạng của cả hai. Bạch Phát lão nhân lại cười, “Ha ha ha… hai ngươi bất ngờ phải không? Và hai ngươi thật sự không nhận ra lão phu là ai sao? Ha ha ha…?”

Cả hai nghe giáo chủ U Linh giáo hỏi họ bằng giọng điệu này, họ không thể không có một sự mơ hồ về việc cả hai phải từng biết đến giáo chủ U Linh giáo nói lên tiếng hỏi như thế.

Cả hai giương mắt ngắm nhìn bạch phát lão nhân với hy vọng là sẽ biết được bạch phát lão nhân là ai.

Bạch phát lão nhân lắc đầu chê trách, “Hừ, trí nhớ của hai ngươi kém thế sao? Hãy nhìn lại xem nào?” Vừa nói bạch Phát lão nhân vừa xòe rộng hữu thủ cho tất cả nhìn thấy bàn tay không đủ năm ngón của lão.

VÔ Trần đại sư thoáng giật mình nói, “Cửu chỉ ma trảo?”

Nghe thế, Thái Huyền đạo trưởng buộc phải hỏi gặng, “Là Cửu chỉ ma trảo ư? VÔ lý, ma đầu này đã chết tính đến nay đã ngoài ba mươi năm rồi còn gì?”

Ðược dịp, Bạch phát lão nhân lại cười rộ lên, “Ha ha ha… chết ưu?

Ai bảo lão phu đã chết? Không phải lão phu đang đứng ngay sờ sờ trước mặt hai ngươi sao?”

Cùng thối lùi ba bước dài VÔ Trần và Thái Huyền cùng kêu lên lo sợ, “Bất sát phi nhân lão ma đầu ngươi vẫn còn chưa chết ư?”

“Ha ha ha… nếu lão phu thật sự chết đi thì món nợ ba mươi năm trước ai sẽ thay lão phu thanh toán với bọn giang hồ thất đại môn phái đây?”

Tiếp tục lùi thêm hai bước nữa, VÔ trần đại sư liền lấy mắt ra hiệu cho hai vị tiểu sư đệ là Kim cang la hán nhị phật. Cũng một động tác tương tự, Thái Huyền đạo trưởng cũng ra hiệu cho VÕ Ðang nhị tướng.

Nhận được ám hiệu, hai tăng nhân đạo liền dịch người đứng hợp với hai vị chưởng môn thành hình một đoá hoa với bốn góc với bốn vị nọ còn trung tâm là hai vị chưởng môn nhân.

Không hề vội vã, Bất sát phi nhân chờ bọn họ sắp xếp xong mới Cao ngạo bảo, “Thù phải báo, oán phải trả, Bất sát phi nhân này phải nói tất phải làm. Nhưng lão phu sẽ cho bọn ngươi một cơ hội. Bọn ngươi có muốn nghe không?”

VÔ Trần đại sư ứng tiếng đáp, “A di đà phật! Buông đao đồ tể sẽ thành phật. Bất sát phi nhân các hạ nếu vẫn giữ nguyên hung tàng như lúc trước thì chuyện năm xưa khó tránh được việc tái diễn. Bần tăng thành tâm khuyên các hạ mau hồi đầu hướng thiện kẻo… ?”

“Câm! Lão trọc ngươi nếu muốn lão phu hồi đầu hướng thiện chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày! Trừ phi… phải, trừ phi ngươi bảo lão Khổ Ai sư phụ ngươi đội mồ sống lại, lúc đó lão phu có thể nhượng cho ba phần. Còn bây giờ, bọn ngươi hãy nghe đây. Nếu hai phái Thiếu Lâm và VÕ Ðang không thuận phục lão phu như hai phái Côn Luân và Tuyết Sơn thì đừng trách lão phu lại tạo nên thảm cảnh.?”

Bị tiếng nạt của Bất sát phi nhân làm cho phải nín lặng, VÔ Trần đại sư buộc phải biến sắc thêm một lần nữa khi nghe lão ác ma nói những lời hăm dọa này.

Với tâm trạng tương tự, Thái Huyền đạo trưởng cố nói cứng, “Bất sát phi nhân, Lão đừng mơ mộng hão huyền! Hai phái chúng ta dù chết cũng không cam tâm tiếp tay cho kẻ ác như lão đâu.?”

“Ha ha ha… hai ngươi cho rằng sẽ chống được lão phu ư?”

VÔ Trần đại sư cảm thấy phấn chấn và tự tin khi nghe Thái Huyền đạo trưởng bảo thế. Ðại sư để lộ vẻ ung dung, “A di đà phật! Ðể đối phó với hạng tà ma như Bất sát phi nhân các hạ, bọn bần tăng buộc phải liên tay mà thôi. Ðiều này các hạ không thể trách bần tăng được ?”

Không chút nao núng. Bất sát phi nhân càng ung dung hơn khi lên tiếng đề xuất, “Ðây chính là cơ hội mà lão phu khi nãy đã nói là sẽ dành cho bọn ngươi!?”

“A di đà phật! Các hạ dám ư?”

Bất sát phi nhân mỉm cười, “Có gì mà không dám? Lão phu chỉ e bọn ngươi không dám mà thôi!?”

“Vô lượng thọ phật! Nói như lão thì dường như lão định đặt điều kiện với bọn bần đạo thì phải?”

Bất sát phi nhân gật đầu khen, “Ðây là lần thứ hai tên đạo sĩ lỗ mũi trâu ngươi tỏ rõ được cơ trí hơn người! Không sai, đúng là lão phu muốn cùng bọn ngươi đánh cược.?”

“Là cược gì?”

Quét mắt nhìn ba tăng ba đạo, Bất sát phi nhân bảo, “Lão đánh cược là một mình là sẽ đánh thắng được bọn ngươi sáu người cùng liên tay.?”

Không tin vào điều này. Thái Huyền đạo trưởng kêu lên, “Cả sáu cùng liên tay ư?”

Bất sát phi nhân gật đầu, “Ðúng vậy! Và lão phu sẽ thắng!?”

“Nếu lão không thắng thì sao?”

Bất sát phi nhân hừ lạnh, “Không phải bọn ngươi đang muốn ra tay diệt trừ lão phu là gì? Hừ, nếu bọn ngươi hơn lão phu nửa chiêu một thức, lão phu chấp nhận chịu mọi sự xử trí của bọn ngươi! Ðược không nào? ?”

Tuy mừng rỡ nhưng Thái Huyền đạo trưởng không thể không thắc thỏm, “Vừa rồi lão có nói là lão muốn đánh cược, vậy nếu bọn ta không may thì sao?”

Bất sát phi nhân lườm Thái Huyền đạo trưởng một cái, “Ngược lại, nếu bọn ngươi chịu thua lão phu, bọn ngươi có hai điều phải chọn lựa.?”

“A di đà phật! Là hai điều gì? Xin các hạ cứ nói.?”

Dằn giọng. Bất sát phi nhân cao giọng nêu ra: “Bọn ngươi phải thuận phục lão phu.?”

“Ðó là điều kiện thứ nhất ư?”

Gật đầu với Thái Huyền, Bất sát phi nhân lại nói, “Nếu bọn ngươi không chấp nhận điều thứ nhất thì còn điều thứ hai.?”

“A di đà phật! Bần tăng đang chờ nghe đây.?”

Giật mình đánh thót một cái, VÔ Trần đại sư sau khi trấn định liền cúi đầu niệm phật, “A di đà phật! Mong phật tổ từ bi cứu khổ cứu nạn.?”

Thái Huyền đạo trưởng thì rút trường kiếm ra.

“Choang.?”

“Ðược, để sau khi giao đấu xong, bần đạo sẽ cho lão biết sự chọn lựa của chúng ta. Bây giờ thì ra tay đi.?”

Với sở trường là kiếm Thái Huyền đạo trưởng sau khi nói xong liền ngang nhiên bước ra. Ðạo trưởng và VÕ Ðang nhị tướng liền tập hợp lại tạo thành hình chữ phẩm, đứng vây quanh ba vị tăng nhân lại.

Hiểu được ý tứ của Thái Huyền, VÔ Trần đại sư và kim cang. La hán nhị phật liền trụ bộ ngay phía sau ba vị đạo nhân.

Khi đã sắp xếp xong. VÔ Trần đại sư lên tiếng, “A di đà phật! Bọn bần tăng đã chuẩn bị xong, mời các hạ.?”

Khoan thai và điềm tĩnh. Bất sát phi nhân liền lấn tới. Dừng ngay trước mặt Thái Huyền, Bất sát phi nhân gầm lên, “Ðỡ ma trảo này.?”

“Vù vù ?”

Hữu trảo tuy chỉ còn bốn ngón nhưng chiêu công của Bất sát phi nhân khi nhằm vào Thái Huyền liền uy hiếp hầu khắp các trọng huyệt của Thái Huyền.

Tâm lý tương thông. Thái Huyền như không để tâm đến chiêu trảo của Bất sát phi nhân! Thái Huyền nhanh nhẹn khoa kiếm, thích vào các bộ vị trọng yếu của đối phương.

Trong khi đó, từ phía sau, một trong hai vị Kim Cang, La Hán nhị phật bỗng đưa tay ra và xô vào hữu trảo của Bất sát phi nhân cũng một chiêu trảo.

Trước cách ứng phó này, Bất sát phi nhân lớn tiếng khen ngợi, “Tuyệt bộ long chảo thủ đúng là lợi hại. Nhưng xem đây.” Hữu trảo chợt lay động, Bất sát phi nhân khẽ uốn cổ tay và chộp hữu trảo vào tay cầm kiếm của Thái Huyền. Ðồng thời, tả trảo của Bất sát phi nhân liền cuộn vút vào một trong võ đang nhị tướng.

“Vù vù ?”

Giữ vững thế kiếm, Thái Huyền đạo trưởng nạt lên, “Còn không lùi lại?”

“Soạt, vù ?”

Kim cang phật cũng lay động tay và chộp nhanh vào uyển mạch của Bất sát phi nhân với tiếng quát dằn giọng, “Trúng.?”

Bên kia, một trong VÕ Ðang nhị tướng khi phát hiện tả trảo của đối phương cũng thực hiện một cung cách như Thái Huyền. Kiếm cứ xuất ra, mặc cho chiêu trảo của đối phương công đến.

VÔ Trần đại sư cho tay ra phía trước và quát lên, “Ðỡ.?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

“Bùng, bùng.?”

“Vút ?”

Rốt cuộc, hai chiêu trảo của Bất sát phi nhân tuy đánh vào hai nhân vật VÕ Ðang nhưng lại đối đầu với công phu của Thiếu Lâm phái.

Hai tiếng chấn kình vừa vang ra, Bất sát phi nhân vụt đảo người một lượt. Lão vừa tránh hai chiêu kiếm đánh vào lão vừa vung song trảo chộp vào cả một trong VÕ Ðang nhị tướng còn lại.

Do Kim cang phật và VÔ Trần đại sư phải bị chấn động sau lần chạm kình, đồng thời Thái Huyền và vị tiểu sư thúc kia phải hụt kiếm chiêu nên La hán phật và vị tiểu sư thúc còn lại phải chia nhau ra đón đỡ hai trảo của lão ác ma.

Lâm vào tình trạng này, tuy mang tiếng là sáu người cùng vây công nhưng thực chất chỉ còn là hai người một. Như trước đó VÕ Ðang nhị phái đã chạm chưởng với đối phương ở lần đầu tiên xuất hiện.

“Vù vù ?”

“Choang, véo…?”

“Bùng, bùng.?”

La Hán phật và vị tiểu sư thúc của Thái Huyền buộc phải phân khai khiến cho thế hợp công của hai phái liền tan vỡ.

Hóa hổ bất thành. Kim Cang phật và VÔ Trần đại sư cùng lao lên.

“A di đà phật! Tiếp chưởng.?”

“Ngã phật vô biên. Ðỡ.?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

Bất sát phi nhân cười rống lên, “Ha ha ha… Kim Cang chưởng và Ðại Ban nhược thần công ư? Xem trảo này.?”

“Vù vù ?”

“Bùng, bùng.?”

Ðến lượt VÔ Trần và Kim Cang bị chấn lùi trước nội lực kinh nhân của Bất sát phi nhân.

Khoa kiếm lên vun vút, Thái Huyền đạo trưởng chợt hô hoán, “Mạc Phi sư thúc, Lưỡng Nghi kiếm trận, mau.?”

“Véo véo ?”

Hai người hai kiếm, Thái Huyền và Mạc Vân hi vọng ngăn cản được đòn truy sát của Bất sát phi nhân đang nhằm vào Kim Cang phật và VÔ Trần đại sư.

Bất sát phi nhân trước Lưỡng Nghi kiếm trận đành phải dừng lại và quay nhanh song trảo khắp toàn thân.

“Ðịnh dùng kiếm trận ư? Chỉ là vô ích thôi. Ðỡ, đỡ.?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

“Choang, bùng.?”

“Choang, bùng.?”

HỔ khẩu tuy bị chấn động, Thái Huyền và Mạc Vân thoáng núng thế. Nhưng trước khi Bất sát phi nhân kịp ra chiêu tối hậu, buộc cả hai phải buông kiếm thì Mạc Ðại vị nhị tướng còn lại, đã lao đến với tiếng gầm giận dữ, “ác ma, chớ đắc ý vội, xem kiếm của VÕ Ðang phái này.?”

“véo véo ?”

Một mình một kiếm, Mạc Ðại đúng là liều lĩnh. Thái Huyền hoảng sợ vội xông bừa đến.

“Sư thúc hãy cẩn trọng!?”

“Véo véo ?”

Không chậm so với Thái Huyền VÔ Trần đại sư cũng kịp ào lên, “A di đà phật! Hãy xem Niêm Hoa chỉ của Ðạt Ma sư tổ đây!?”

“Víu víu ?”

Kim Cang phật và La Hán phật cũng quát lớn.

“Ác nhân! Xem chưởng!?”

“Bất sát phi nhân! Nạp mạng đi nào!?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

Trước năm loạt chiêu công với đủ loại công phu, Bất sát phi nhân không những không nao núng mà còn cười lên thích ý:

“Ha ha ha… thú quá, thú vị quá. Ðánh như thế mới gọi là đánh chứ! Xem này!?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

Với bóng trảo chập trùng. Bất sát phi nhân ngang nhiên chống lại đủ loại công phu do năm người hiệp lực công vào.

“Bùng, bùng, bùng.?”

“Choang, choang.?”

Và kết quả không ngoài sự ngạo mạn đã nói trước của Bất sát phi nhân Sự hiệp lực của năm người cùng một lúc vẫn không gây cho Bất sát phi nhân một chút khó khăn nào.

Ðã thế, Bất sát phi nhân còn sặc sụa cười lên, “Ha ha ha… đã lâu lắm rồi, lão phu mới được một phen hứng thú như thế này. Tiến lên đi! Tất cả cùng tiến lên nào!?”

VÔ Trần đại sư với nét mặt đăm chiêu vụt lớn tiếng kêu lên, “A di đà phật! Chuyện đã đến thế này rồi, dù sống hay chết chúng ta cũng phải tận lực bình sinh thôi! Ngã phật từ bi! Ðỡ!?”

“Vù vù ?”

Thái Huyền đạo trưởng thì với thần tình chấn động cũng hô hoán, “Vô lượng thọ phật! Vì sự an nguy của giang hồ, chúng ta đành phải liều mạng thôi! Tất cả hãy xông lên!?”

“Veo veo…?”

Kim Cang phật và La Hán phật, Mạc Phù và Mạc Ðại nhị tướng, tất cả liền tận lực bình sinh xông lên cùng một lúc với hai vị chưởng môn! HỌ quyết liều sinh tử với Bất sát phi nhân, một ma đầu vẫn tồn tại dù ba mươi hai năm trước tưởng đâu đã bị diệt trừ.

vô hình chung, thế vây công của cả sáu người đã biến thành một trận quần công. Hay gọi cho đúng hơn thì đó chính là một trận đánh loạn đả loạn đấu bất thành chưởng pháp. Mạnh người nào người đấy đánh theo sở trường sở năng của mỗi người. Ðiều cốt yếu quan trọng nhất của họ bây giờ là cố giữ làm sao cho đừng có bại trận! Vì bại trận tức là diệt vong!

“ào ào ?”

“Choang, vù.?”

“Véo véo ?”

“Bùng, bùng.?”

“Chong, chong, véo…?”

Sáu đánh một, cục diện đương trường đúng là đất phải thảm trời phải sầu. Hai mươi hiệp qua đi, cả sáu người càng ra sức càng cảm thấy bất ổn. Vì hai mươi hiệp tận lực bình sinh thì đương nhiên là họ phải giảm dần sức lực. Tuy nhiên, Bất sát phi nhân lại xem hai mươi hiệp đó cứ như một trò đùa. Lão càng đánh càng tăng uy lực. Và uy lực của Cửu chỉ ma trảo càng tăng bao nhiêu thì sự hung hãn của Bất sát phi nhân càng tăng đến bấy nhiêu. Chính những tiếng nạt nộ tiếng gầm thét của Bất sát phi nhân càng lúc càng tăng đã minh chứng cho điều này!

“Lão trọc VÔ Trần! Ðại Ban Nhược của Thiếu Lâm chỉ như thế này thôi sao?”

“ào ào ?”

“Bùng bùng…?”

“Lão đạo lỗ mũi trâu kia! Ðây mà lại là VÕ Ðang kiếm pháp à? Kém cỏi thế sao? ?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

“Bùng, choang, bùng.?”

“Hừ, bọn ngươi đúng là không biết sống chết gì nữa sao? Ðịnh liều mạng à? Ha ha ha… đáng chết!?”

“Vù vù ?”

“ám ầm… ?”

“Cổ nhân nói, thức thời vi giả vì tuấn kiệt! Bọn ngươi đúng là một lũ ngu muội! Nằm xuống nào!?”

“ào ào ?”

“ám, ầm.?”

“Choang, choang.?”

“Vù vù ?”

“Ðược! Ðã thế thì đừng trách lão phu sao lại không dung tình!

Xem đây!?”

“Vù vù ?”

“ào ào ?”

“ầm. Hự.?”

“ầm. Hự.?”

“Choang, choang, choang.?”

Nhìn cả sáu người đang phải gắng gượng lắm mới đứng vững được.

Bất sát phi nhân ngẩng mặt lên trời và cười dài, “Ha ha ha… ba mươi chiêu! Chỉ vỏn vẹn ba mươi chiêu bổn giáo chủ đã đưa hai phái Thiếu Lâm và VÕ Ðang đến chỗ bại trận, ha ha ha… ?”

Thái Huyền và hai vị tiểu sư thúc Mạc Phù, Mạc Ðại, cả ba cùng có sắc mặt nhợt nhạt với ba thanh trường kiếm đang nằm dài trên mặt đất Cũng chung một tình trang, VÔ Trần đại sư cùng Kim Cang, La Hán nhị phật với những hơi thở phập phồng đang trông trờ từng động thái của đối phương là Bất sát phi nhân.

Sau khi cười xong, Bất sát phi nhân chợt lớn tiếng gặng hỏi, “Thế nào? Ðã không muốn thuận phục bổn giáo chủ thì bọn ngươi còn chờ gì nữa mà không tự tuyệt hết đi?”

Sáu đôi mắt đang mở bừng cùng khép chặt lại trong một sự quyết tâm. Rồi sáu cánh tay cùng nhoáng lên. HỌ định tự vỗ chưởng vào đỉnh đầu của họ. HỌ thà chết chứ không cam tâm tiếp tay cho kẻ ác.

Sáu cánh tay cùng giáng xuống.

Nhưng, cùng một lúc cả sáu cánh tay cùng chững lại khi có một tiếng quát long trời lở đất bỗng vang lên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.