Giang Thành, nhà họ Tô.
Từ khi Tô Nhiên bị đưa về, cô vẫn vẫn khóa ở trong phòng.
Trong căn phòng kín mít chỉ nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
“Nhiên Nhiên, con muốn làm mẹ tức chết luôn phải không? Con nói mẹ nghe,
tại sao con lại muốn làm như vậy hả? Vì sao lại đi chơi cùng một người đàn ông xa lạ như thế? Hơn nữa còn đưa anh ta về nhà con đang ở?”
Nhìn theo giọng nói ấy thấy được mẹ của Tô Nhiên: Trần Vân.
“Còn nữa, rốt cuộc gã đàn ông kia là ai? Các con ở chung với nhau từ lúc nào?”
Nghe tiếng mẹ ép hỏi, Tô Nhiên cảm giác đầu mình như phình ra: “Mẹ ơi, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không quen anh ta, càng không ở bên nhau! Anh ta chỉ là người xa lạ được con cứu sống giữa biển mà thôi!”
“Đến tận giờ rồi mà con còn muốn lừa gạt mẹ nữa sao?”
‘Trần Vân tức giận vô cùng.
“Nhiên Nhiên, mẹ nhìn con lớn lên từ nhỏ đến lớn, theo lý mà nói, con không phải là một đứa bé hư hay nói dối, nhưng sao bây giờ con lại biến thành như thế vậy?” Trần Vân tiếp tục tận tình khuyên nhủ.
Tô Nhiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
“Gon nhìn mà xem, bây giờ con đã đắc tội với cả gia tộc rồi, hơn nữa, con còn đánh Triệu thiếu gia của tập đoàn Trung Hải! Con nói xem, phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ ơi, cái này không thể trách con được! Ai bảo tên Triệu Thiểu Phong kia khinh người quá đáng!” Tô Nhiên đáp.
“Cậu ta khinh người quá đáng? Cậu ta là vị hôn phu của con, nhìn thấy con ở cùng một người đàn ông khác, cậu ta có thể không tức giận được sao?” Trần Vân phản bác.
“Mẹ ơi, mẹ hiểu rõ gã Triệu Thiểu Phong là hạng người như thế nào kia mà! Mẹ không cần nói tốt cho anh ta làm gì! Huống hồ, vốn dĩ con đã không muốn gả cho anh ta rồi, chỉ vì gia tộc, con mới miễn cưỡng đồng ý kết hôn với anh ta, nếu như anh ta đã không muốn, anh ta có thể từ hôn ngay bây giờ!”
Vừa mới nói câu đó ra khỏi miệng.
Cạch một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra!
“Con nhóc chết tiệt kia, con dám từ hôn à? Con có tin bố đánh gãy chân của con không?”
Người tới chính là Tô Thanh Hà.
Trần Vân vừa nhìn thấy Tô Thanh Hà vào phòng, bà ta vội vàng quay lại khuyên nhủ Tô Nhiên: “Nhiên Nhiên à, nhanh xin lỗi bố con đi! Con nhìn mà xem, con khiến bố con tức giận đến mức nào rồi?”
“Con không có sai! Con sẽ không xin lỗi!” Tô Nhiên cố ý nói.
“Con nhóc chết tiệt kia, cánh cứng rồi nên muốn bay phải không? Xem hôm nay tao đánh chết mày như thế nào!”
Trần Vân nhìn thấy ông chồng mình đang muốn ra tay nên vội vang can ngăn.
“Nhiên Nhiên à, mau xin lỗi bố con đi, con có biết vì con mà bây giờ toàn bộ người trong giao tộc đều chỉ trích bố con, đặc biệt là bác cả của con đấy!”
Tô Nhiên lại cười lạnh một tiếng: “Bác cả của con là kiểu người như thế nào, bố mẹ à, chẳng lẽ bố mẹ không biết sao?”
“Vì tiền, có cái gì mà ông ấy không làm được?”
“Bố mẹ, con là con gái ruột thịt của hai người mà, chẳng lẽ bố mẹ trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa sao?”
Tô Nhiên vừa nói vừa rơi nước mắt. “Con nhóc kia, con khóc cũng không làm gì được!”
“Chuyện kết hôn của con và Triệu thiếu gia chắc như đinh đóng cột, không ai có thể ngăn cản được, cho dù có trói, ông đây cũng sẽ phải trói con đi kết hôn!”
Sau khi hét xong câu này, Tô Thanh Hà không buồn nhìn tới con gái nữa, đập cửa rời đi.
Trần Vân nhìn thấy con ngoan cố như vậy, bà cũng chỉ có thể lắc đầu rồi bỏ đi.
Mới vừa đi ra khỏi. Bà lại gặp ngay người đang quản lý Tô gia bây giờ: Tô Thiên Hoành. Sau lưng Tô Thiên Hoành chính là con trai của ông ta: Tô Cẩm!
“Chú hai à, đứa con gái bất hiếu của chú sao rồi? Chẳng lẽ nó còn chưa chịu nghe lời hả?”
Ở nhà họ Tô.