Bởi vì thường xuyên gặp yêu thú công kích, Diệp Gia Bảo nhằm vào yêu thú, vẫn là cài đặt không ít cơ quan.
– Dụ Độc Giác Tích vào hố bắt thú!
Diệp Chiến Thiên quát khẽ nói.
Hố bắt thú là phương pháp xử lý nhằm vào yêu thú vô cùng hữu hiệu, vốn là để cho yêu thú rơi vào trong hầm, sau đó lại dùng cơ quan dời cự thạch nện xuống, bên trong lại dùng sáp dầu châm lửa thiêu đốt, coi như là cửu giai yêu thú, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
– Tộc trưởng, cơ quan hố bắt thú bị người phá hủy, sáp dầu cũng thiêu cháy rồi!
Có tộc nhân hô.
Diệp Chiến Thiên nhíu mày một cái, trong nội tâm lập tức bay lên một tia cảm giác không ổn.
– Chiến Long, Diệp Mặc Dương ở nơi nào, đừng cho hắn trốn thoát! Bắt lấy Diệp Mặc Dương!
Diệp Chiến Thiên quát khẽ nói, phá hư bộ thú cơ quan, vậy khẳng định là nội gian bên trong làm, đích thị là Diệp Mặc Dương không thể nghi ngờ.
Thân ảnh Diệp Chiến Long như mũi tên, hướng bên hố bắt thú chạy đi.
Sáp dầu bên trong hố bắt thú thiêu cháy rồi, Độc Giác Tích sợ hỏa nhất, chắc là sẽ không hướng bên kia đi đấy, xem ra chỉ có thể đem Độc Giác Tích mài từ từ cho chết hoặc là đuổi đi.
Yêu thú bình thường, đều so với nhân loại cùng giai cường đại hơn nhiều, thực lực Độc Giác Tích kinh người, Diệp Chiến Thiên, Diệp Thương Huyền có chút ngăn cản không nổi.
Sưu sưu sưu, từng mũi vũ tiễn hướng Độc Giác Tích kích xạ đi ra. Cung tiễn tổn thương thập phần có hạn, nhưng uy lực cường nỏ phòng thủ bên trong thành vẫn là tương đối lớn.
Thân hình Độc Giác Tích đạt tới ba bốn trượng, càng không ngừng vung vẩy, sau khi bị cường nỏ bắn bị thương, nó càng thêm nổi giận, mạnh mẽ đụng tới, rầm rầm rầm, ba khung cường nỏ phòng thủ thành bị đâm cho nát bấy.
Cường nỏ phòng thành này chính là Diệp Gia Bảo phí không ít tài vật, dụng tâm chế tạo, hiện nay bị hủy rồi, làm Diệp Chiến Thiên rất là tức giận.
– Nghiệt súc!
Diệp Chiến Thiên một chưởng oanh ở trên người Độc Giác Tích.
Độc Giác Tích mạnh mẽ vượt qua đụng tới, bành, Diệp Chiến Thiên bị đâm cho bay ngược ra sau, khí huyết cuồn cuộn.
Tuy Diệp Gia Bảo nhiều người, nhưng lân giáp của Độc Giác Tích quá mức dày đặc, dưới bát giai căn bản không đả thương được Độc Giác Tích, bát giai cửu giai cao thủ cố gắng hết sức một kích toàn lực, cũng chỉ có thể để cho Độc Giác Tích hơi chút khó chịu thoáng một phát mà thôi.
Diệp Thần thả người bay vút đến địa phương cách Độc Giác Tích đại khái ba trượng.
– Thần Nhi, ngươi tới đây làm gì, đi xa một chút!
Diệp Chiến Hùng gấp giọng nói, đem Diệp Thần kéo ra sau.
Một đám bát giai đại nhân, cũng không làm gì được Độc Giác Tích, Diệp Thần cũng đừng có đến tham gia náo nhiệt, dùng thực lực của Diệp Thần, căn bản không có khả năng bị thương Độc Giác Tích!
– Tam thúc, ta sẽ không mạo hiểm đâu.
Diệp Thần tranh thủ thời gian né tránh.
– Ngươi cầm vật gì trong tay?
Lúc này Diệp Chiến Hùng mới chú ý tới trong tay Diệp Thần ôm một cái bao vải lớn.
Diệp Thần ôm một bao lớn hỏa dược đi ra, hắn vốn là muốn mang thứ đó làm thực dụng hơn một chút, nhưng trước mắt chỉ làm ra đồ vật thô như vậy đến.
Thời điểm lực chú ý của Diệp Chiến Hùng tập trung ở bao vải trong tay Diệp Thần, Diệp Thần đốt lên ngòi nổ, thả người hướng Độc Giác Tích chạy đi.
– Thần Nhi, mau trở lại!
Tốc độ Diệp Thần quá nhanh, Diệp Chiến Hùng rõ ràng không có giữ được.
Diệp Thần khoảng cách Độc Giác Tích càng ngày càng gần, đem vật kia hướng dưới bụng Độc Giác Tích quăng ra.
Độc Giác Tích kia chú ý tới Diệp Thần, một móng vuốt vỗ xuống.
Mắt thấy sẽ bị Độc Giác Tích vỗ trúng, Diệp Thần mạnh mẽ hướng ra phía ngoài chụp một cái, móng vuốt của Độc Giác Tích kia đúng là ở trên đỉnh đầu của hắn đảo qua, dùng thực lực lục giai của hắn, nếu trúng móng vuốt của Độc Giác Tích, cái kia bất tử cũng phải đi mất nửa cái mạng.
– Mọi người nhanh chóng lui lại!
Diệp Thần lo lắng hô to.
Nghe được Diệp Thần nói, mặc dù mọi người có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không ngừng triệt thoái phía sau.
Chứng kiến Diệp Thần té trên mặt đất, Diệp Nhu không để ý nguy hiểm lao đến, muốn đem Diệp Thần kéo ra bên ngoài.
Hỏa dược sắp nổ tung, Diệp Thần chứng kiến Diệp Nhu tới đây, trong nội tâm khẩn trương muốn chết, thả người đem Diệp Nhu bổ nhào, bảo hộ dưới thân thể.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang nổ mạnh, màng tai các tộc nhân ở đây cũng muốn bị đánh rách tả tơi, tộc nhân ở gần một chút cảm giác một cỗ lực lượng quét ngang mà đến, đánh bọn chúng bay ra ngoài, tộc nhân xa hơn thì thấy được một màn cực kỳ kinh người, thân thể cao lớn của Độc Giác Tích kia bị lật tung đến không trung, trên không trung đánh cho xoay tròn, nặng nề ngã vào trên mặt đất, nội tạng chảy đầy đất.
Sinh mệnh lực của Độc Giác Tích kia vẫn còn ương ngạnh, giãy dụa hướng ra phía ngoài bỏ chạy.
Diệp Thương Huyền cũng bất chấp trong nội tâm rung động, không biết từ nơi nào cầm một thanh xiên thép, hướng chỗ thịt mềm của Độc Giác Tích hung hăng ghim xuống, phù một tiếng, Độc Giác Tích kia bị đinh ở trên mặt đất.
Chân Độc Giác Tích vẫn như cũ đang không ngừng rung rung, cầm lấy mặt đất, đoán chừng ít nhất phải qua một phút đồng hồ mới có thể chết!
Chung quanh tộc nhân bị thương ngã đầy đất, các tộc nhân bên ngoài tranh thủ thời gian xông lại cứu chữa.
Diệp Thần cảm giác dưới thân truyền đến một tiếng ưm, vừa rồi tình thế quá nguy cấp, hắn cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại mới phát hiện, Diệp Nhu đang bị hắn áp ở dưới thân thể, mặt Diệp Nhu cùng Diệp Thần gần trong gang tấc, lồng ngực hoàn toàn dán lại với nhau, cách quần áo hơi mỏng, vẫn như cũ có thể cảm nhận được phần xúc cảm mềm mại kia, một mùi thơm thiếu nữ truyền vào chóp mũi.
– Diệp Thần ca ca, có thể đứng lên không?
Trong mắt Diệp Nhu tràn ngập ý xấu hổ, nàng cảm giác hai chân của mình tầm đó tựa hồ bị vật gì đâm trúng, như nhớ ra cái gì đó, trong lòng khẽ run lên.
– Vừa rồi sự cấp tòng quyền, Nhu Nhi đừng trách.
Diệp Thần có chút lúng túng đứng lên, đối với loại cảm giác vừa rồi kia, vẫn là hơi có chút lưu luyến.
– Mặc kệ Diệp Thần ca ca làm cái gì, Nhu Nhi cũng sẽ không trách Diệp Thần ca ca.
Diệp Nhu ôn nhu phủi đi bụi bậm trên người Diệp Thần, nhỏ giọng nói.
Nghe được Diệp Nhu nói, trong lòng Diệp Thần rung động, một loại tình cảm khác thường ở trong đầu lái đi không được.
Các tộc nhân đều đã được cứu chữa, lần hỗn chiến này, các tộc nhân có ba người chết, trọng thương ba mươi sáu người, vết thương nhẹ một trăm linh sáu người.
Đối với tộc nhân chết đi, trong lòng mọi người đều có một chút bi thương.
– Diệp Mặc Dương ở nơi nào!
Diệp Chiến Thiên trầm giọng gào thét.
– Báo cáo tộc trưởng, Diệp Mặc Dương trưởng lão không thấy, ngay cả Diệp Không Ngạn giam giữ tại Chấp Pháp Đường cũng không thấy rồi.
– Phản đồ chết tiệt!
Diệp Chiến Thiên giận không kiềm được.
– Từ nay về sau, Diệp Mặc Dương cùng với con hắn Diệp Không Ngạn, bị trục xuất Diệp gia, trong Diệp gia còn có người tới vãng lai với hắn, gia pháp xử trí, tất cả tộc nhân nếu gặp được hắn, phải đánh chết phản đồ này, vì Diệp gia thanh lý môn hộ!